- Chủ tịch thị trấn Lã không tới sao?
Trần Hà lại hỏi một câu.
Chu Tử Kỳ thở dài nói:
- Ông ta á, hiện giờ đang ở công trường, ông ta... Sợ mưa đến bất ngờ
nên muốn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ không thể hoàn thành kịp.
Sắc mặt Trần Hà có vẻ trịnh trọng, nghiêm túc nói:
- Thư ký Chu, dù trời có mưa cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta rất bị động.
Sắc mặt Chu Tử Kỳ có chút biến sắc, chần chừ nói:
- Chủ nhiệm Trần, cô cũng biết mưa quá lớn, mực nước dâng lên quá nhanh thì bê tông không thể nào đúc khô được.
- Cho nên mới nói anh ra tay chuẩn bị, thật sự không được thì lỗ thủng
này có thể dùng bao tải đất và đá đắp vào thì cũng không thể nào cản
được.
Mặc dù Trần Hà không có ở xã, cách xa thị trấn nghìn dặm nhưng thân là
cán bộ của huyện Vân Hồ nên đối với công tác phòng chống lụt bão tuyệt
nhiên không có gì xa lạ. Dùng bao tải chứa đất và đá chặn vào lỗ thủng,
chỉ khi trường hợp bất đắc dĩ cũng phải thực hiện biện pháp này, quả
thật không có gì hiệu quả bằng.
Chu Tử Kỳ không kìm được bực bội, nên không kìm được nói thầm "hắn ta muốn đem chúng ta ra chắn lũ à?"
Trần Hà liếc anh ta một cái thản nhiên nói:
- Điều quan trọng là hắn có cho cậu cơ hội hay không.
Chu Tử Kỳ tức giận nói:
- Dù thế nào, thì huyện Vân Hồ cũng không phải của riêng ai, Đảng lãnh đạo chỉ nói là giỏi.
Trần Hà nhẹ nhàng lắc đầu không nói gì.
Cô và Chu Tử Kỳ quan hệ khá thân thiết, nguyên nhân cũng vì Lục Cửu,
người trong cùng chiến hào thì xem nhau như chiến hữu. Chu Tử Kỳ là
người bảo thủ, Trần Hà cũng không muốn liên lụy với hắn quá sâu.
Xem ra Trần Hà hy vọng trong quan trường muốn tiến xa hơn một chút,
thuận theo tình thế là điều rất quan trọng. Cô luôn thích ứng với mọi
tình huống, trừ phi người đó được phân vị trí đó rồi, nếu không nhất
định sẽ tranh giành nảy lửa.
Trần Hà không có ý định nói chuyện phím cùng y, Chu Tử Kỳ liền nhanh
chóng ngậm miệng lại, mang theo bút cùng cuốn sổ bày ra bàn để ghi chép.
Trần Hà bỗng nhiên im bặt, khẽ mỉm cười nói:
- Thư ký Chu, tiết học này tôi đề nghị anh nên lắng tai nghe, có nhiều
thứ thật sự mới mẻ, theo quan niệm tư bản chủ nghĩa, và thật sự chúng ta chưa có được điều đó.
Hai hàng chân mày Chu Tử Kỳ nhướng lên, đưa mắt nhìn như muốn hỏi rõ thêm.
Y làm như mình đang lắng nghe trước mặt Phạm Hồng Vũ nên bày giấy bút,
bày ra vẻ thế thôi, chứ y làm sao thật sự nghe giảng được?
Lại không hiểu Trần Hà nói vậy là có ý gì.
Trần Hà lại cười nhạt, không nói gì thêm.
Trong quan trường, cần chú ý đến sự nhận thức, nhưng Chu Tử Kỳ không
nhận ra, điều này có thể cho thấy được trình độ của y, nhưng ở xã thị
trấn được làm nhân vật số một coi như cũng được. Ngày sau nên Lục Cửu
thăng chức, Chu Tử Kỳ này chỉ sợ theo bước của Lục Cửu không kịp.
Chu Tử Kỳ liền vận dụng đầu óc suy nghĩ.
Trần Hà dùng những lời lẽ cao thâm, với cách nói này y không quen nghe
cho lắm. Nhưng thời điểm này không thể không hỏi Trần Hà trong lời nói
này rốt cuộc có ý gì.
Người phụ nữ này luôn được Lục Cửu tin tưởng, tuyệt không phải không có lý do.
Theo Chu Tử Kỳ biết, người phụ nữ bên ngoài của Lục Cửu không chỉ có
Trần Hà, Trần Hà là người phụ nữ lớn tuổi nhất nhưng lại được ưu đãi
nhiều nhất.
Không phải cô không có bản lãnh thật sự, nếu chỉ dựa kỹ năng lên gường thì thật sự không phải.
Thời gian gần đến giờ vào lớp, ở bên ngoài nói chuyện phiếm hút thuốc,
có nhiều người lục đục đi vào phòng, nhanh chóng người đi vào phòng học
ngày càng đông, sợ đến gần cả trăm người.
Chỉ có hàng ghế đầu tiên còn trống.
Vào lớp, người trong phòng học trở nên im lặng, chỉ có tiếng rì rầm rĩ tai lẫn nhau.
Trần Hà lại đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Trần Hà dẫn mười vị lãnh đạo huyện cùng đoàn chuyên gia Hongkong đến.
Phòng học có chút hỗn loạn, mọi người đều đứng lên vỗ tay nhiệt liệt chào mừng.
Có một vị khoảng bốn mươi tuổi mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc đi đầu tiên,
theo sau ông ta là Phạm Hồng Vũ. Không thể lầm được, ông ta chính là
trưởng Đoàn chuyên gia Hongkong rồi, Chu Tử Kỳ nhớ rõ, người dẫn đầu
đoàn chuyên gia Hongkong tên là Đổng Toàn Khánh.
Vì công văn của Ủy ban Nhân dân huyện có giới thiệu qua danh tính và sơ lược sơ về lý lịch.
Điều khiển Chu Tử Kỳ không ngờ được đó chính là người đi bên cạnh Phạm
Hồng Vũ ở phía sau, đó chính là Tề Chính Hồng, phía sau Tề Chính Hồng
chính là Ủy viên Thường vụ huyện ủy Lý Văn Hàn. Ủy ban Nhân dân huyện có có vài vị Phó chủ tịch huyện , ngoại trừ Ngụy Thanh Bình tất cả đều
đến.
Ngụy Thanh Bình là Phó chỉ huy của Ban chỉ huy phòng chống lụt bão,
trời mưa to nên ông ta ở Ban chỉ huy Phòng chống lụt bão trấn thủ, nếu
chẳng may có chuyện gì phát sinh thì đi xử lý trước tiên.
Chỉ có điều y không nghĩ Tạ Hậu Minh và Lý Văn Hàn cùng đến một lượt,
hai người họ dường như không có lý do nghe bài giảng này. Chủ nhiệm Ủy
ban Nhân dân huyện cùng Bí thư Đảng ủy công an thì không có liên quan gì đến việc xây dựng kinh tế cả.
Chu Tử Kỳ dùng sức vỗ tay, một bên không ngừng đưa mắt nhìn Phạm Hồng
Vũ, hy vọng Chủ tịch huyện Phạm có thể phát hiện sự "có mặt" của anh ta. Tuy nhiên đã làm cho Chu Tử Kỳ thất vọng vì ánh mắt Phạm Hồng Vũ từ đầu đến cuối không nhìn trên khuôn mặt của y.
Đến đây nghe giảng cấp lãnh đạo huyện có gần mười người, cấp trưởng
phòng thì có hai ba mươi vị, nên Chủ tịch huyện Phạm sao có thể chú ý
đặc biệt đến Chu Tử Kỳ chứ?
Phạm Hồng Vũ nhường cho Đổng Toàn Khánh ngồi ở vị trí thứ nhất, rồi anh ta ngồi bên cạnh.
Trần Hà lên bục giảng, cô nói lời mở đầu sau đó giới thiệu Chủ tịch huyện Phạm lên phát biểu ý kiến.
Trong phòng học tiếng vỗ tay lại vang lên.
Phạm Hồng Vũ nói chuyện vô cùng ngắn gọn, chỉ giới thiệu sơ lượt về
chương trình học và vị chuyên gia Hongkong nào sẽ giảng các tình huống
nào cụ thể kia, hắn yêu cầu mọi người chăm chú nghe giảng, tuân thủ nội
quy lớp học. Sau đó hắn mời trưởng đoàn chuyên gia Hongkong Đổng Toàn
Khánh lên bắt đầu bài giảng đầu tiên của lớp học.
Đổng Toàn Khánh cũng không khách khí, hơi hướng Phạm Hồng Vũ gật đầu sau đó bước lên bục giảng, không lời nào cầm lấy phấn viết trên bảng đen
hai hàng chữ lớn "kiếm tiền theo quan điểm nhà tư bản".
Nghe đến đây mọi người giật nảy mình không kìm được ngơ ngác nhìn nhau.
Có lầm hay không vậy? Nơi này là huyện Vân Hồ chứ không phải Hongkong.
Đổng Toàn Khánh không để ý đến sự ngạc nhiên của mọi người, đứng thẳng thân mình, cố nói rõ tiếng phổ thông:
- Các bạn, trước mắt chúng ta phải nghiên cứu đề tài thảo luận thứ nhất, đó chính là cách kiếm tiền cơ bản nhất của các nhà tư bản nổi tiếng.
Chu Tử Kỳ có vẻ kinh ngạc, chợt phát hiện Trần Hà ngồi bên cạnh đã mở vở ra, ghi lại kỹ lưỡng tiêu đề ấy. Trần Hà viết chữ rất đẹp, chữ và con
người cô giống nhau, vừa mềm mại, vừa quyến rũ.
Chu Tử Kỳ lóe lên một ý tưởng lập tức hiểu được những lời nói vừa rồi
của Trần Hà. Đã hiểu nên y lấy bút nắn nót ghi lại tiêu đề thật to vào
vở.
Tiết học buổi sáng kết thúc, mỗi tiết học Chu Tử Kỳ đều ghi lại rõ ràng, tinh thần học tập của y vô cùng cao độ, hết sức chăm chú, không bỏ sót
bất cứ lời nào câu nào quan trọng hết.
Trần Hà cũng giống như vậy.
Ba tiết học đã chấm dứt, cũng đã đến giờ cơm.
Chu Tử Kỳ lại phát hiện ra "sự mới lạ" khi huyện đặt đồ ăn ở khách sạn
Trung Quốc, điều đáng nói đó chính là 10 giáo viên kia không phải bày
tiệc chiêu đãi mà mỗi người mang một phần cơm một chén canh, ăn uống đơn giản.
Dù Chủ tịch huyện hay Đại chủ nhiệm huyện, hay chuyên gia Hongkong cũng
đều bình thường, đều đối xử bình đẳng, ai cũng có đặc biệt, chỉ có một
điều đó chính là khay thức ăn của Đoàn chuyên gia Hongkong không có ớt.
Người Hongkong, không quen ăn cay.
Có phải quá keo kiệt không.
Chu Tử Kỳ quả thật không thể tưởng tượng được ở huyện lại chiêu đãi đoàn chuyên gia Hongkong như vậy.
Phạm Hồng Vũ nghĩ thế nào khi làm vậy?
Nhưng nhìn lướt qua mặt các chuyên gia, không có ai không hài lòng cả,
ngược lại họ ăn uống rất nhiệt tình, họ nhìn Phạm Hồng Vũ cùng lãnh đạo
huyện khác vừa cười vừa nói.
Phạm Hồng Vũ lại dùng thêm một phần cơm, dùng một phần đồ ăn ăn hết hai phần cơm, dường như hắn ăn khá ngon miệng.
Chu Tử Kỳ vốn tính toán sẽ thừa dịp mời rượu, nói xin lỗi Phạm Hồng Vũ,
nhưng y đâu có ngờ không có rượu. Hơn một trăm người tham dự và đoàn
chuyên gia Hongkong đều ăn như nhau.
Chu Tử Kỳ há hốc sững sờ.
Ăn cơm trưa xong, được nghỉ ngơi một chút.
Ngày kia, trời mưa ngày càng to hơn.
Đoàn người ở căng tin ngồi ăn uống nói chuyện, chỉ lát sau Phạm Hồng Vũ
lễ phép nhìn Đổng Toàn Khánh xin phép ra ngoài hút thuốc. Chủ tịch huyện Phạm hút thuốc như nghiện ấy, nhịn buổi sáng không hút thuốc thật sự
hắn không thể nào chịu nổi.
Chu Tử Kỳ lập tức đi theo, đi theo bên cạnh Phạm Hồng Vũ lấy ra bật lửa châm thuốc cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu ra hiệu, vẻ mặt bình thường, nhìn không có gì khác thường cả.
- Chủ tịch huyện Phạm, xin lỗi, chuyện hôm qua....Ha ha, tôi thật sự ván đầu rồi, nói chuyện không có suy nghĩ, ngài là lãnh đạo nên đại lượng,
không nên chấp nhất chuyện đó...Tôi đến để nhận sự phê bình của ngài...
Chu Tử Kỳ hạ giọng vội vàng nói.
Phạm Hồng Vũ rít một hơi thuốc lá, cũng không nói gì đến chuyện y vừa nói, trực tiếp hỏi:
-Thư ký Chu, công việc thi công thế nào rồi?
- Đang thực hiện, chuyện thi công Chủ tịch thị trấn Lã tự mình đi hiện
trường đốc thúc, đã gia tăng mười mấy công nhân để làm việc, mọi người
đều đội mưa làm việc nhất định sẽ hoàn thành đúng hạn nhiệm vụ mà Chủ
tịch huyện đưa ra.
Chu Tử Kỳ nhẹ nhàng xoay người hạ giọng nói.
Phạm Hồng Vũ lắc lắc đầu, hai hàng chân mày nhíu lại nói:
-Thư ký Chu, với tình trạng này sợ chúng ta không kịp thời gian. trong
mấy ngày nay, trong các tỉnh bị mưa to liên tục xảy ra, lũ lớn đến nhanh hơn dự đoán của chúng ta. Các anh còn có một đoạn đê lớn chưa được sữa
chữa, lũ đã đến nơi rồi sợ hoàn thành được là chuyện hết sức khó khăn.
Một đoạn đê không được sữa chữa kịp thời, đây mới chính là tình huống
thật của trấn Lô Hoa, cũng không biết ai hướng Phạm Hồng Vũ báo cáo tin
"tình báo" chính xác như vậy, trấn Lô Hoa khẳng định có nội gian rồi,
chỉ có điều lúc này không phải là thời điểm để theo đuổi chuyện này.
Chu Tử Kỳ vội vàng nói:
- Xin Chủ tịch huyện cứ yên tâm, chúng tôi nhất định dốc toàn lực, và
khi khóa học này kết thúc, tôi nhất định đến đê kiểm tra. Nếu thật sự
không theo kịp tốc độ, chúng tôi sẽ sử dụng đá và đất chắn lại.
- Ừ, xem ra cũng chỉ còn cách đó thôi...Thư ký Chu, các anh phải cố gắng phòng chống bão, nhất định phải thực hiện đúng chỗ. Trước mắt, trong
vòng hai mươi bốn giờ nên bắt đầu hoàn thành những đoạn đê quan trọng.
Vẫn câu nói cũ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định phải chịu trách
nhiệm đấy.
Phạm Hồng Vũ trầm giọng nói.
Trong lòng Chu Tử Kỳ hồi hộp một chút, vẻ mặt hơi biến sắc.