6h50 tối, chuẩn bị có tin tức thời sự, Cao Khiết đứng dậy vịn vào sofa, chậm rãi đứng dậy đi mở cửa.
Cô đã nghe được ngoài hành lang tiếng bước chân quen thuộc.
Phạm Hồng Vũ đã tới.
Mấy ngày nay, Phạm Hồng Vũ luôn đến phòng Cao Khiết vào giờ này, cùng
Cao Khiết xem chương trình thời sự, sau đó bóp chân cho Cao Khiết, bóp
dầu nóng và chườm nước nóng.
Đương nhiên cũng có làm chuyện khác. Phó chánh văn phòng Phạm là một
người đàn ông không có tự giác, tuy nhiên cũng coi như có chừng mực. Khi thấy Phạm Hồng Vũ có ý định tiến xa hơn, Cao Khiết cũng sẽ nhắc nhở
hắn, không cần được một tấc lại tiến thêm một thước.
Trước đó, về mặt tình cảm, Cao Khiết kỳ thật rất bảo thủ. Ở thủ đô học
bốn năm đại học, tham gia công tác đã vài năm, nhưng lại không có bất
luận một mối quan hệ với người khác giới nào.
[CHARGE=3]Duy chỉ có Phạm Hồng Vũ là ngoại lệ.
Người đàn ông này rất đặc biệt. Biết rõ hắn đã có bạn gái, nhưng Cao
Khiết vẫn yêu hắn. Biết việc này không ổn, Cao Khiết ở trong nội tâm của mình cũng có sự giằng co. Nhưng mỗi lần giằng co là mỗi lần lại lún sâu thêm, thật giống như một con sâu phun ra sợi tơ tằm trong suốt, bao vây mình trong đó, không còn cách nào để thoát ra.
Sau lần ở Tiểu Long Sơn, Cao Khiết hoàn toàn bại trận.
Phải theo hắn thôi!
Loại dày vò này thật sự rất thống khổ.
Cao Khiết biết mình đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Mới vừa bước vào cửa, Phạm Hồng Vũ liền giang hai tay ra, một tay kéo
Cao Khiết vào trong lòng ngực của mình, cúi đầu xuống, tìm kiếm đôi môi
ướt át của Cao Khiết. Cao Khiết cũng không né tránh, nhưng cũng không có đón ý nói hùa, tùy cho hắn lung tung hôn hít.
- Chị, có tâm sự à?
Phạm Hồng Vũ lập tức phát hiện sự khác thường, kinh ngạc hỏi.
- Ừ!
Cao Khiết nhẹ nhàng gật đầu, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý, vẫn gắt gao ôm lấy Cao Khiết. Từ ngực cho tới bụng vẫn dính cùng một chỗ, ấm áp mềm mại vô cùng.
- Đừng đoán mò! Lục Nguyệt chiều hôm nay đã tìm tôi đấy.
Cao Khiết buồn buồn nói.
Phạm Hồng Vũ lập tức cảnh giác:
- Anh ta tìm chị làm gì vậy? Tôi nghĩ rằng anh ta bức chị phân định rõ giới tuyến với em.
Người này vốn liệu sự như thần, thậm chí đoán trúng những gì mà Lục Nguyệt đã nói. Cao Khiết lườm hắn một cái, hừ lạnh:
- Tôi thật ra cũng muốn phân định giới tuyến với cậu. Trực tiếp gả cho Lục Nguyệt, ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm.
Trước đó Cao Khiết chưa từng nói qua lời nói này. Bây giờ nói đến chứng
minh mối quan hệ giữa hai người đã tiến tới một giai đoạn mới. Loại lời
nói này thường dùng để nói giỡn.
- Vậy cũng không cần thiết. Nói sau, nếu chị nguyện ý gả cho Lục Nguyệt
thì cũng phải nhìn xem tôi có đồng ý hay không? Tôi thấy. Chủ tịch thị
xã Lục khỏi nghĩ đến vấn đề này. Đồng chí Cao Khiết đời này đều khó có
khả năng trở thành bà xã của anh ta mà là của tôi. Ai cũng không thể
đoạt.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ trực tiếp bế Cao Khiết lên, hướng ghế salon đi đến.
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế sofa, rồi đặt Cao Khiết ngồi xuống đùi hắn.
Có người đẹp ngồi trong lòng ngực, Phạm Hồng Vũ lại không kìm nổi hôn
tiếp.
- Đừng làm rộn! Trước thoa thuốc cho tôi. Việc này chúng ta phải xem lại, xem chừng bọn họ thật sự muốn động thủ rồi.
Cao Khiết giơ tay ngăn hắn lại, không cho tên đáng ghét này thực hiện ý đồ.
- Được, thoa thuốc, thoa thuốc.
Một chiêu này thử trăm lần hiệu nghiệm cả trăm, Phạm Hồng Vũ lập tức
không càn quấy, cẩn thận đặt Cao Khiết ngồi xuống ghế sofa, rồi đứng dậy đến bên tủ cầm dầu hồng hoa và khăn mặt bước lại. Cao Khiết tự cởi vớ,
bày bàn chân trắng như tuyết trước mặt hắn. Vốn công việc này cũng là do Phạm Hồng Vũ làm. Mỗi lần đặt chân Cao Khiết lên trên đùi mình, chậm
rãi cởi giày và vớ cho cô, đó chính là một sự hưởng thụ tuyệt vời. Tuy
nhiên, trong suốt quá trình, Phạm nhị ca luôn không thành thật, đôi tay
thường xuyên sờ sai chỗ.
Cao Khiết sợ hắn lại càn quấy nên tự mình làm.
- Ai cũng không được sờ mó, chỉ được thoa thuốc. Tôi hiện nay tâm trạng không được tốt.
Tuy rằng như thế nhưng Cao Khiết vẫn không yên tâm, dặn dò một câu.
- Yên tâm đi, tôi là người khiêm tốn.
Phạm nhị ca chẳng biết xấu hổ, tự biên tự diễn đặt bắp đùi thon dài của
Cao Khiết lên đùi mình rồi bắt đầu thoa dầu ngay chỗ mắt cá chân của Cao Khiết, thỉnh thoảng chà bàn tay của mình vào để cho dầu hồng hoa được
phát huy tác dụng nhanh hơn.
- Còn đau không?
Phạm Hồng Vũ vừa thoa thuốc vừa hỏi, động tác rất cẩn thận.
Mỗi lần Cao Khiết kêu đau là trong lòng Phạm Hồng Vũ lại khẩn trương.
Hắn luôn để ý đến Cao Khiết.
- Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng cậu đừng mạnh tay quá.
Cao Khiết thoải mái tựa vào sofa, nhìn Phạm Hồng Vũ thoa thuốc, khóe
miệng hiện lên một chút ý cười. Mặc dù thế cục ác liệt, nhưng chỉ cần
Phạm Hồng Vũ ở bên cạnh mình thì Cao Khiết liền có được một cảm giác an
toàn.
- Chị, chị nói nếu một ngày kia, chị trở thành Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa, tôi đây chẳng phải kiêu ngạo đến chết sao? Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa là
bạn gái của tôi, bị tôi ôm rồi, toàn thể người dân Ngạn Hoa phải ghen tỵ đến mất thôi.
Phạm Hồng Vũ vừa xoa thuốc, bỗng nhiên nói câu nói không đầu không đuôi, rung đùi đắc ý, vô cùng cợt nhả.
- Cái gì là Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa?
Cao Khiết hoàn toàn không rõ ràng lắm, cũng không biết vì sao hắn lại
nói như vậy. Cô nào biết đâu rằng, hiện tại trong đầu Phạm Hồng Vũ đang
nhớ tới cảnh tượng hai mươi năm sau, Chủ tịch thành phố cấp địa Ngạn Hoa đồng chí Cao Khiết đến thị sát huyện Vũ Dương, đã từng cùng với đồng
chí cảnh sát Phạm Hồng Vũ nói chuyện thân thiết. Chủ tịch thành phố Cao
đã cổ vũ cảnh sát Phạm cố gắng phá được những vụ án lớn, vì nhân dân Vũ
Dương mà lập công.
Khi đó Cao Khiết so với hiện tại khí chất càng thêm tao nhã hơn nhiều,
lại có vài phần thành thục nữ tính. Hơn nữa với quần sáng Chủ tịch thành phố chói lọi, làm cho người ta không dám nhìn gần. Mà khi đó Phạm Hồng
Vũ cũng là kẻ lõi đời, chẳng theo quy luật cuộc sống, sức khỏe đều vắt
hết cả, làn da đen xì, cả người đầy mùi thuốc lá.
Phạm Hồng Vũ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày Cao Khiết được hắn ôm vào lòng.
Tật xấu của người đàn ông trong nháy mắt được bành trướng đến cực điểm.
- Một ngày nào đó, chị sẽ trở thành Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa đấy. Có lẽ ngày đó sẽ đến sớm.
Phạm Hồng Vũ nói xong, không kìm lòng nổi cúi người xuống, hôn lên đôi má của Cao Khiết, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Cao Khiết sờ mặt của hắn rồi tự nhiên cười, rồi lại cau mày, nói:
- Cậu đấy…không biết trong đầu của cậu chứa cái gì, chỉ toàn là những
chuyện không đáng tin cậy. Hãy nên nghĩ làm sao để vượt qua cửa ải trước mắt này đi. Tôi phỏng chừng bọn họ sẽ lập tức động thủ, hơn nữa, hôm
nay sau khi tôi nói chuyện qua với Lục Nguyệt, anh ta không có bất luận
một cố kỵ nào.
Cao Khiết hôm nay xem như đã hoàn toàn chọc giận Lục Nguyệt. Nếu như nói trước kia Lục Nguyệt nhiều hoặc ít còn bận tâm đến cảm nhận của Cao
Khiết, hiện tại chẳng còn kiêng kỵ gì nữa, hơn nữa còn hướng Phạm Hồng
Vũ hạ tử thủ.
Người đàn ông này chẳng những xem Phạm Hồng Vũ là chướng ngại vật lớn
nhất trong sự nghiệp của y mà còn về vấn đề tình cảm. Mặc dù chưa bao
giờ Cao Khiết có sắc mặt tốt với Lục Nguyệt, khả năng tạo hiểu lầm cũng
không có, nhưng Lục Nguyệt dù sao cũng có ý với Cao Khiết. Đối với người như Lục Nguyệt, như vậy là đủ rồi. Con gái có thể chân chính làm cho y
động tâm thật sự là quá ít.
Món nợ này bất kể thế nào cũng phải tính trên đầu Phạm Hồng Vũ.
- Chị, chị nói với anh ta như thế nào?
Phạm Hồng Vũ hứng thú hỏi, đối với sự khẩn trương của Cao Khiết lại lơ là.
Cao Khiết nhất thời khinh khỉnh.
Người này thật là, y như phụ nữ, cứ lải nhải truy vấn, không chút chú ý
đến thanh kiếm đang treo trên đỉnh đầu của mình, bất cứ lúc nào cũng có
thể trảm xuống.
- Còn có thể nói như thế nào? Tôi chỉ nói với anh ta, tôi và anh ta chẳng có tương lai nào cả. Tôi không thích anh ta.
- Đúng vậy, chị chỉ thích tôi thôi.
Phạm Hồng Vũ liền mặt mày hớn hở, dương dương đắc ý, bàn tay đang xoa nhẹ mắt cá chân Cao Khiết chậm rãi hướng lên trên.
Lại không tự giác nữa rồi.
Người này thật không trị được.
Cao Khiết dỗi, không thèm để ý đến hắn nữa, quay đầu xem Tv, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
Tay của Phạm Hồng Vũ đã dời qua đầu gối, bắt đầu hướng đến khu vực mẫn
cảm để thăm dò, nếu như bình thường, Cao Khiết đã đập tay hắn cảnh báo,
nhưng hiện tại thì lại không phản ứng chút nào, miệng kêu lên một tiếng.
- Mau xem…
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn lại.
Đã đến chương trình thời sự rồi, là hình ảnh đồng chí lãnh đạo hạch tâm
cao tầng nhất đang khảo sát một doanh nghiệp nhà nước. Thủ trưởng số một đang được một đám người vây quanh.
Phát thanh viên đang nói lại tinh thần chỉ thị quan trọng của thủ trưởng số một.
Thủ trưởng số một đang nói tới tầm quan trọng của việc thay đổi chế độ
xí nghiệp quốc doanh, nhấn mạnh bước chân của chế độ có thể đi nhanh một chút, cường độ mạnh một chút, không cần e dè những vấn đề mang tính
thuộc tính. Cải cách chế độ công hữu xí nghiệp là thăm dò lĩnh vực kinh
tế, không cần phải lo lắng nhiều lắm. Đạt được hiệu quả và lợi ích mới
là quan trọng.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đồng chí lãnh đạo hạch tâm lần thứ hai công khai nói đến chủ đề cải cách chế độ công hữu ở các xí nghiệp. Hơn nữa,
chỉ thị càng lúc càng rõ ràng.
Chẳng khác gì hoàn toàn bác bỏ quan điểm của Phạm Hồng Vũ, so với bất
luận một bài văn nào phát biểu trên báo chí truyền thông lực sát thương
cực kỳ lớn hơn nhiều.
- Hồng Vũ!
Xem hết tin tức này, Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt lo lắng.
Đây chính là nhân vật đại siêu cấp.
Tự mình bác bỏ quan điểm của Phạm Hồng Vũ chính là sự chấn động đến cỡ nào?
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Có thượng phương bảo kiếm, quả thật có thể động thủ.
Cao Khiết thu chân về, ngồi thẳng người, hai hàng lông mày nhíu chặt, nói:
- Thế thì làm sao bây giờ? Lục Nguyệt đã nói, Thị ủy lập tức sẽ chính
thức xử lý cậu. Lúc này, chỉ sợ Chủ tịch thị xã Nhạc cũng không thể giúp cậu nói chuyện được rồi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Ông ấy lúc trước đã giúp tôi nói chuyện, chuyện này tôi xin nhớ rõ.
- Cậu nhớ ông ta? Ông ta có nhớ cậu không?
Cao Khiết hơi sốt ruột, tức giận nói.
Phạm Hồng Vũ cười, châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi chậm rãi thở ra.
- Sẽ có người nhớ rõ tôi đấy, sẽ có rất nhiều người vĩnh viễn nhớ rõ tôi. Khắc cốt ghi tâm, cả đời đều sẽ không quên.