Cao Khiết bị trật mắt cá chân, đến ngày thứ tư mới miễn cưỡng bước đi được.
Tuy nhiên, mấy ngày nay Cao Khiết cũng không được nhàn rỗi, vẫn kiên trì đi làm. Có một vị khách thương hongkong đến khảo sát, và biểu lộ ý đồ
đầu tư rõ ràng.
Vị khách thương này là do Lệnh Hòa Phồn giới thiệu.
Trải qua hơn nửa năm quần chiến, công ty Nidento Nhật Bản rốt cuộc khó
có thể chịu đựng được áp lực phí tổn, liền bại trận, ngưng hẳn cuộc
chiến giá cả với công ty Thiên Ca. Máy chơi game của công ty Nitendo sản xuất thủy chung vẫn không chiếm cứ định mức thị trường đầy đủ. Sau cuộc chiến, máy chơi game Thiên Cơ vẫn duy trì sách lược tiêu thụ giá rẻ,
định mức thị trường liên tục mở rộng. Theo tin tức đáng tin cậy nói,
Nintendo đã dời phương hướng nghiên cứu phát triển, chuẩn bị tăng lớn
đầu nhập vào máy chơi game gia đình, từng bước buông tha cho máy chơi
game cầm tay.
Bởi vì chiếm cứ tiên cơ, hơn nữa phí tổn nhân công và nghiên cứu phát
triển đều rất rẻ, mặc dù từ đầu đến cuối sản phẩm bán ra cũng rất rẻ,
nhưng lợi nhuận của công ty Thiên Ca lại rất lớn. Chỉ trong thời gian
một năm ngắn ngủi, chẳng những thu hồi toàn bộ phí tổn đầu tư mà còn
kiếm được lợi nhuận. Là đại cổ đông lớn của nhà máy Thiên Ca, công ty
Phồn Thịnh của Lệnh Hòa Phồn cũng kiếm được một bát đầy.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ nói không sai, máy chơi game cầm tay chính là một con bò sữa đầy tiền.
Hiện giờ, Lệnh Hòa Phồn trong giới thương nhân Hongkong đã bộc lộ được
tài năng của mình, nghiễm nhiên trở thành một trong những nhân tài có
triển vọng. Đã có người đánh đồng hắn với con cháu xuất sắc của tập đoàn Từ thị, khen ngợi hắn là tuổi trẻ tuấn kiệt, sáng tạo ra kỳ tích.
Công ty Phồn Thịnh quy mô dần dần được khuếch trương.
Lệnh Hòa Phồn trong giới thương nhân Hongkong dần dần đã có lực kêu gọi
nhất định. Có anh ta tiến cử, không ít thương nhân trung tiểu thương
Hongkong đều có hứng thú đến thị xã Ngạn Hoa mà xem, tìm cơ hội đầu tư.
Lệnh Hòa Phồn có thể ở Ngạn Hoa sáng tạo ra kỳ tích, trong thời gian
ngắn thực hiện được giấc mộng phát triển của mình, tất nơi này có cất
giấu một bí mật kinh người. Chỉ cần điều tra ra được bí mật này, nói
không chừng cũng sẽ giống như Lệnh Hòa Phồn, biến hóa nhanh chóng, bay
lên cây thành phượng hoàng.
Công tác thuận lợi, Cao Khiết bất kể thế nào đều cảm thấy không vui.
Tin tức từ phương bắc truyền đến càng ngày càng bất lợi.
Đồng chí lãnh đạo trung tâm cao tầng tần suất xuất hiện ngày càng nhiều. Những bài văn quan trọng thường xuyên đăng báo, nói rằng đồng chí lãnh
đạo hạch tâm cao nhất thậm chí khi tiếp phỏng vấn của phóng viên nước
ngoài đã công khai phát biểu ý kiến của mình. Đến tận đây, dư luận đã
nghiêng về một bên, không có bất kỳ người nào ủng hộ quan điểm của Phạm
Hồng Vũ. Đồng chí cán bộ cấp Trưởng phòng nho nhỏ Phạm Hồng Vũ đột nhiên trở thành chuột chạy qua đường mọi người hô đánh.
Nhưng đây vẫn còn chưa phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, buổi tối hôm qua Cao Hưng Hán đã gọi cho cô, nói cho cô
biết cao tầng đã truyền ra tin tức điều chỉnh nhân sự một số cán bộ quan trọng cấp thủ trưởng của tỉnh bộ. Điều này thuyết minh tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Kế hoạch quốc gia đã tìm Tào Tuấn Thần nói chuyện qua, toát ra ý muốn điều chỉnh chức vụ của
ông.
Thế cục trong nháy mắt trở nên ác liệt.
Quan niệm chính trị của Tào Tuấn Thần vốn không nhất trí với Cao Hưng
Hán. Ông ta có khuynh hướng cùng quan điểm với đồng chí lãnh đạo hạch
tâm cao tầng nhất. Nhưng lần này lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Kế hoạch
tìm ông nói chuyện, chứng tỏ ông đã bị “liên lụy”.
Phạm Hồng Vũ trong Nhật báo Quần Chúng phát biểu bài văn thật không có
khả năng giữ bí mật lâu dài. Tào Tuấn Minh tự mình ra mặt chào hỏi khẳng định là đã bị tiết lộ ra ngoài.
Đồng chí lãnh đạo hạch tâm cao tầng đã kềm nén không được, chuẩn bị cường lực quét dọn hết thảy mọi chướng ngại.
Cao Hưng Hán giọng điệu rất lo âu.
Cao Khiết tất nhiên cũng bị ảnh hưởng, nhưng vẫn trong điện thoại an ủi
cha mình, tin tưởng Phạm Hồng Vũ tuyệt không phán đoán sai lầm.
Cao Hưng Hán dở khóc dở cười.
Xem ra con gái của mình đã hoàn toàn bị chàng thanh niên kia mê hoặc.
Trong cơn sóng gió một mất một còn như vậy mà vẫn tin tưởng Phạm Hồng Vũ một cách mù quáng. Cao Hưng Hán thậm chí cảm thấy nếu Phạm Hồng Vũ nhảy vào trong hố lửa, Cao Khiết sẽ không chút do dự nhảy cùng với hắn.
Cao Khiết có thể đơn thuần như vậy, Cao Hưng Hán cũng không làm gì được. Ông tuy thưởng thức năng lực của Phạm Hồng Vũ, nhưng tuyệt sẽ không đến trình độ mê tín. Sự tình trọng đại còn phải dựa vào chính mình phán
đoán.
Chỉ có điều, Cao Hưng Hán cũng không thể lui bước.
Lần trước, sau khi nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, ông cũng áp dụng một số
biện pháp thi thố, như thường xuyên thị sát một số trường cao đảng,
trung học và trung học trọng điểm, đã cho thấy thái độ mờ mịt của mình.
Hiện tại có sửa lại thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Cao Khiết tuy miệng an ủi Cao Hưng Hán, nhưng trong đầu lại rất bồn chồn.
Nhưng việc đã tới nước này thì có tiến vô lui, hết thảy mặc cho số phận.
Đáng lúc Cao Khiết không yên thì điện thoại trên bàn dồn dập reo lên.
- Xin chào!
- Cao Khiết, là tôi, hiện tại cô có rảnh không? Tôi có một số việc muốn nói chuyện với cô.
Đầu dây bên kia truyền đếnt hanh âm tao nhã của Lục Nguyệt, mang theo ngạo khí nhè nhẹ.
Lục Nguyệt có lý do để kiêu ngạo.
Thế cục phát triển như vậy là theo như y đã sở liệu. Phạm Hồng Vũ hoạt
động đầu cơ gặp phải thảm bại nghiêm trọng. Nói thật, Lục Nguyệt hiện
tại không thể nào còn chú ý đến Phạm Hồng Vũ. Lúc này Phạm Hồng Vũ chỉ
là một con hổ giấy, bị người ta lợi dụng, lại còn giương giương tự đắc.
Nếu không phải dính Cao Khiết thì Lục Nguyệt cơ bản đối với Phạm Hồng Vũ chẳng có gì hứng thú.
Mất chức điều tra, chính là điểm kết của con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ.
Chính vì có Cao Khiết tồn tại, Lục Nguyệt mới không thể không nhìn thẳng vào cái tên gà mờ Phạm Hồng Vũ, quyết định hoàn toàn đánh ngã hắn, trọn đời thoát thân không được.
Cao Khiết cũng nên tỉnh lại.
- Được, mời Chủ tịch Lục chờ cho một chút, tôi lập tức tới ngay.
Cao Khiết thản nhiên nói, tuân thủ lễ tiết trong quan trường.
- Nghe nói chân của cô bị trật, có tiện không? Nếu không thì để tôi qua đó tìm cô?
Lục Nguyệt ở trong điện thoại toát ra một ít ân cần, giọng điệu càng thêm dịu dàng, ngạo khí cũng nhè nhẹ thu vào.
- Cảm ơn Chủ tịch thị xã Lục, không cần, tôi có thể đi. Tôi lập tức tới ngay.
Cao Khiết không chút đắn đo cự tuyệt “hảo ý” của Lục Nguyệt, quả quyết
nói rồi lập tức cúp điện thoại, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đỡ lan can cầu thang rồi chậm rãi đi lên lầu.
Văn phòng Lục Nguyệt ở trên văn phòng của cô.
Khi lên lầu gặp phải một số đồng nghiệp, đều rất nhiệt tình chào hỏi Chủ tịch thị xã Cao, chú ý thương thế của cô. Một vị đại tỷ còn muốn đỡ cô
lên lầu.
Thấy Cao Khiết nhăn mặt vì đau, cũng là phụ nữ nên cảm thấy đau lòng.
Cao Khiết khéo léo từ chối.
Nhớ tới lúc bị thương ở chân núi, Cao Khiết khóe miệng hiện lên nụ cười
ôn nhu, mang theo vẻ thẹn thùng không nói được. Cái tên vô lại đó cũng
thật biết lựa chọn thời cơ, còn nói cái gì là quân tử không giậu đổ bìm
leo.
Da mặt dày như tường thành.
Nhưng vì sao mình lại cảm thấy vui vẻ như vậy?
Nhưng tâm trạng tốt đẹp này khi bước vào trong văn phòng của Lục Nguyệt, trong nháy mắt liền hoàn toàn biến mất, trở thành “băng mỹ nhân”. Mà
Cao Khiết thì duy chỉ có trước mặt Lục Nguyệt mới bày ra Băng mỹ nhân
thôi.
Mắt thấy chân trái của Cao Khiết bị cà nhắc, Lục Nguyệt vội vàng từ đằng sau bàn làm việc đứng dậy, mỉm cười nói:
- Cao Khiết, ngồi xuống bên này đi.
Dường như có ý định muốn qua nâng cô dậy.
Cao Khiết quay bước đến chỗ sofa, ngồi xuống trước.
Lục Nguyệt khẽ mỉm cười, chậm rại ngồi xuống sofa, thân mình hơi dựa vào, mắt nhìn Cao Khiết nói:
- Bị thương làm sao vậy? Nghe nói là khi xuống nông thôn bị trật mắt cá chân?
Cao Khiết bị thương đã ba ngày, trong ba ngày này, Phạm Hồng Vũ mỗi ngày đều từ thị trấn Phong Lâm chạy về thị xã, làm bạn với Cao Khiết đến
khuya mới về. Các loại hoạt động gân cốt, tất nhiên đều do Phó chánh văn phòng Phạm giúp đỡ, Chủ tịch thị xã Cao chỉ thụ hưởng sự hầu hạ của
hắn.
Lục Nguyệt cho đến bây giờ mới hỏi, cũng không biết trong lòng y rốt cuộc định vị quan hệ giữa mình và Cao Khiết như thế nào.
Nhưng việc Cao Khiết bị thương, y hẳn là đã nghe người ta báo cáo qua.
Đây cũng chẳng phải là bí mật gì.
Cao Khiết thản nhiên nói:
- Lúc đi cùng với Phạm Hồng Vũ đến thôn Tiểu Long Sơn, khi trở về thì bị trẹo chân. Đừng lo, tôi vẫn bình thường.
- Ở trên núi bị trật chân?
- Vâng!
Lục Nguyệt không lên tiếng nhưng trong mắt lại hiện lên một thần thái không hài lòng đến cực độ.
Chỉ có hai người, Cao Khiết bị trật chân, làm sao mà trở về, còn phải
hỏi sao? Lục Nguyệt gần như có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Cao
Khiết áp sát vào lưng của Phạm Hồng Vũ. Có lẽ, không chỉ là như vậy, còn có xảy ra chuyện khác nữa.
Lục Nguyệt không nói lời nào, Cao Khiết cũng không nói chuyện, nâng tách trà lên uống.
- Cao Khiết, ở thủ đô đã xảy ra một chút tình huống.
Một lát sau, Lục Nguyệt cố gắng cưỡng ép sự không hài lòng của mình, chậm rãi nói.
Cao Khiết đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào y.
- Hôm trước, thủ trưởng số một trên TV khi nhận phỏng vấn của phóng viên, cô có xem qua không?
Cao Khiết thản nhiên nói:
- Xem rồi!
Lục Nguyệt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ngưng trọng nói:
- Cao Khiết, tôi thấy tình thế trước mắt cô đã nắm chắc tâm lý rồi. Thủ
trưởng số một tự mình lên tiếng, ai đúng ai sai thì đều không có sự hiểu lầm. Cho nên, tôi hy vọng cô cũng có được sự lựa chọn sáng suốt.
Cao Khiết hai hàng lông mày nhướng lên, hỏi ngược lại:
- Lựa chọn sáng suốt? Tôi cần lựa chọn cái gì?
- Cao Khiết, tôi không muốn quanh co lòng vòng. Cô hẳn là hiểu được,
Phạm Hồng Vũ không còn cơ hội gì. Thị ủy rất nhanh sẽ ra hình thức xử lý chính thức cậu ta. Người luôn phá hư quy củ như cậu ta thì không có
lãnh đạo nào chân chính để ý đến.
- Hình thức Phong Lâm là do một tay cô khai sáng, tôi hy vọng cô không
cần dung túng cậu ta tiếp tục ở thị trấn Phong Lâm làm việc nữa. Cao
Khiết, tôi hiểu được, điều này sẽ liên lụy đến cô. Cho nên, tôi hy vọng
cô có thể phân định rõ giới tuyến với cậu ta. Đây cũng là tốt cho cô,
cũng vì hạnh phúc tương lai của chúng ta.
Lục Nguyệt chậm rãi nói, giọng điệu rất thành khẩn.
Cao Khiết mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, nhìn Lục Nguyệt, nhẹ giọng nhưng rất kiên định, nói:
- Chủ tịch thị xã Lục, cảm ơn ý tốt của anh. Thị ủy muốn xử lý Phạm Hồng Vũ như thế nào, tôi không có quyền can thiệp. Nhưng Thị ủy cũng không
có quyền can thiệp vào mối quan hệ cá nhân giữa tôi và Phạm Hồng Vũ. Đây là tự do của tôi và của cậu ấy, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền can
dự. Tôi cũng nói rõ cho anh biết, giữa chúng ta, không có bất luận một
tương lai nào.