Phạm Hồng Vũ tự mình lái chiếc xe jeep cũ kỹ, một đường khói đen lái vào tòa nhà Thị ủy.
Hôm nay tòa nhà số một của Thị ủy rất náo nhiệt. Bên cạnh tòa nhà đỗ rất nhiều xe con, đa phần là xe jeep kiểu cũ, cũng có ba bốn con ô tô màu
đen. Thị xã Ngạn Hoa có ba văn phòng quản lý khu phố, một thị trấn cấp
trưởng phòng, chín UBND quận. Đại bộ phận xe của khu trấn so với thị
trấn Phong Lâm đều tốt hơn. Cho dù là xe jeep thì cũng hơn cái xe jeep
kia của thị trấn Phong Lâm.
Lư Vệ Đông tuy rằng mạnh mẽ, nhưng kềm chế bản thân khá nghiêm, không bao giờ lạm dụng công khoản.
Từ trên xe bước xuống đều là nhân vật số một, số hai khu trấn, tương đối quen thuộc với nhau, cười ha hả chào hỏi. Nhân vật số một số hai toàn
làm nam, nữ rất hiếm. Nên đám Bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận này ánh mắt
luôn dính trên người Cao Khiết.
Mỗi lần mở hội nghị như vậy, Cao Khiết đều là đoạt ánh mắt của người
khác nhiều nhất. Tần suất mọi người nhìn cô, thậm chí không thua gì tần
suất nhìn Bí thư Thị ủy Tống Mân.
May mắn có được một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy họp cùng một chỗ, nếu không nhìn thì thật sự rất lỗ.
Cao Khiết hôm nay ăn mặc rất chính thức, bộ quần áo tây trang màu đen,
đôi giày da màu đen, chiếc áo thun bên trong màu vàng nhạt, bộ ngực cao
ngất, đường cong tuyệt mỹ, cùng với mái tóc ngắn đen bóng của cô hợp
thành một loại ý nhị vô cùng đặc biệt, khiến cho người ta phải mơ màng.
- Ơ, Bí thư Cao, cô ngồi loại xe jeep này à?
Một Bí thư Quận ủy khoảng bốn mươi tuổi, bật cười ha hả nói.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Bí thư Đàm, không ngồi xe jeep thì ngồi xe gì chứ?
- Santana! Phong Lâm của mọi người hiện giờ tiền nhiều thế lớn. Nhà
xưởng đều mở lên bảy tám cái, trở thành ông chủ lớn rồi, ít nhất phải
ngồi Santana thì mới đúng phân lượng của cô chứ.
Đương thời, Santana chính là xe con xa hoa nhất. Audi chưa sản xuất
trong nước. Còn về phần Mercedes-Benz, BMW…thì mọi người lại càng chưa
nghe nói qua, càng không thể nào nói đến.
Cao Khiết cười nói:
- Bí thư Đàm, anh cũng đừng đoạt lấy vui vẻ của chúng tôi. Nhóm nhà
xưởng kia chỉ vừa mới đầu tư, vẫn còn đang xây dựng. Tất cả đều đang
trong giai đoạn đốt tiền, ngày trôi qua rất căng thẳng đấy. Làm gì có
tiền mà mua xe chứ? Không giống như khu Thái Bình của anh, là nơi sản
xuất dầu cho toàn thị xã, mới chân chính là nhiều tiền thế lớn, mua được xe tốt.
Bí thư Đàm ngồi xe ô tô Minh Châu, tuy rằng kiểu dáng khá cũ, nhưng so
với những chiếc xe jeep bên cạnh thì lại giống như hạc giữa bầy gà. Đây
không phải là xe mà thị xã cấp cho khu Thái Bình, mà là khu Thái Bình tự mình mua lại. Nghe nói là từ cơ quan lớn của tỉnh thải ra. Bí thư Đàm
lợi dụng mối quan hệ cá nhân mới mua được, trở thành bảo bối đem ra khoe suốt ngày.
Cũng thật đáng giá để kiêu ngạo. Cũng chỉ có mỗi Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa là ngồi xe Minh Châu thôi.
Quả nhiên Bí thư Đàm trên mặt lộ ra thần sắc kiêu ngạo, nhưng ngoài miệng thì lại khiêm tốn nói:
- Đâu có, đâu có, Bí thư Cao quá khen rồi. Thái Bình chúng tôi chỉ sản
xuất một ít dầu ăn và trồng cây đậu, đều là từ trong đất kiếm ăn. Cực
khổ lắm! Hhaha, làm sao mà vượt bằng Bí thư Cao, làm ra công nghiệp hóa
hiện đại hóa. Tôi thấy chậm nhất là sang năm, Phong Lâm các người sẽ trở thành người giàu trong toàn bộ thị xã rồi. Đến lúc đó, còn nhờ Bí thư
Cao ủng hộ Thái Bình chúng tôi trong việc xây dựng kinh tế.
Bí thư Đàm luôn miệng nói nhưng toàn là nói Bí thư Cao, còn đối với Phó
chủ tịch thị trấn Phạm bên cạnh thì ngay cả ánh mắt cũng không thèm
nhìn. Có lẽ y nghĩ rằng chỉ có Bí thư Quận ủy hoặc Đảng ủy thị trấn mới
có thân phận đồng đẳng với y. Còn về phần Phó chủ tịch thị trấn, làm sao mà đủ tư cách khiến Bí thư Đàm y chủ động mở miệng nói chuyện chứ?
Giống như lời Cao Khiết nói, khu Thái Bình là nơi sản xuất ra dầu thực
vật cho toàn thị xã. Cảnh nội địa thế tương đối bằng phẳng, đất ruộng
nhiều, khu trực thuộc cũng khá lớn. Nhân khẩu thuộc loại đông nhất trong toàn bộ thị xã. Lãnh đạo thị xã mà thấy Bí thư Đàm cũng đều phải khách
khí vài tiếng. Bí thư Đàm nghiễm nhiên là nhân vật đầu lĩnh trong số các nhân vật số một khu trấn. Trước kia, khi nói chuyện với Lư Vệ Đông đều
mang theo hương vị từ trên cao nhìn xuống.
Hiện giờ thị trấn Phong Lâm muốn làm công nghiệp, lãnh đạo tỉnh và trung ương đều tự mình ra chỉ thị. “Hình thức Phong Lâm” thì xuất hiện trên
báo tỉnh. Bị đoạt mất nổi bật, Bí thư Đàm trong lòng cảm thấy không
thoải mái.
Hai nhóc con, ỷ có Bí thư địa khu Khâu là chỗ dựa thì bày đặt vênh mặt.
Cao Khiết đối với suy nghĩ của Bí thư Đàm rõ như lòng bàn tay, khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Đàm quá khách khí rồi, khu Thái Bình được xem như vòi nước về
dầu thực vật cho toàn thị xã. Hàng năm thu nhập tài chính được xem là
cao nhất thị xã. Anh mới chân chính là kẻ giàu có đấy.
Vừa đi vừa nói, hướng đến tòa nhà số một.
Bí thư Đàm nói chuyện, gặp người liền pha trò, nhìn qua vô cùng hào
sảng, bình dị, nhưng Cao Khiết biết, những thứ này chỉ là biểu hiện bên
ngoài. Đụng mặt ở đây thì nói chuyện vài câu là đủ, không cần phải nói
nhiều.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết sánh vai nhau mà đi.
Từ đầu đến cuối, Phó chủ tịch thị trấn Phạm chưa từng nói hai câu với Bí thư Đàm.
Lão Đàm không nhìn Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ tại sao lại phải nhìn lão Đàm?
[CHARGE=3]Chưa đến hai năm, tốc độ phát triển kinh tế của Phong Lâm sẽ
vượt xa các khu trấn khác của thị xã. Điểm này, Phạm Hồng Vũ có lòng tin tuyệt đối.
Đến lúc đó, không biết sắc mặt của lão Đàm sẽ như thế nào?
Phòng họp thứ hai của Thị ủy được xem là phòng họp lớn, nhưng bố trí so
với đời sau vẫn còn khác biệt. Bên trong bố trí hai vòng ghế sofa gỗ, ở
chính giữa là một cái bàn nhỏ, dùng để đặt hoa quả, nước trà…ước chừng
có thể chứa được hơn sáu mươi người. Hội nghị bao năm qua đều là ở trong này cử hành. Nếu nhân viên tham dự hội nghị nhiều hơn thì có thể tạm
thời bày thêm một hàng ghế nữa sau hàng ghế sofa thứ hai.
Hội nghị ngày hôm nay bàn về vấn đề xây dựng kinh tế, quy mô không quá
lớn. Một số lãnh đạo chủ chốt của Thị ủy và UBND thị xã, nhân vật số một số hai của ba khu phố, một thị trấn, chín quận cộng lại cũng hơn hai
mươi người, cộng thêm các lãnh đạo tương quan, vẫn còn dư dả.
Đám người Cao Khiết khi bước vào phòng họp, trong phòng đã ngồi đầy
người. Đại bộ phận lãnh đạo xử lý của các phòng và nhân vật số một, số
hai của quận cũng đã tới, đang ở đó nói chuyện trên trời dưới đất, sương khói lượn lờ, không khí rất náo nhiệt.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ vừa vào cửa, thanh âm nói chuyện đột nhiên
dừng lại. Hơn mười ánh mắt đồng loạt hướng ra cửa, dừng lại trên người
Cao Khiết.
Cao Khiết mỉm cười gật đầu, xem như là chào hỏi.
Tình huống cùng loại, ánh mắt cùng loại cô thấy nhiều lắm, sớm thành thói quen, cũng không để ý chút nào.
Vòng ghế sofa đầu tiên đã ngồi đầy người. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ngồi ở vòng ghế sofa thứ hai. Hội nghị tọa đàm không tính là hội nghị chính
thức, số ghế cũng không có quy định nghiêm chỉnh. Ngoại trừ vòng ghế thứ nhất còn trống mấy cái, tạm thời dành cho các lãnh đạo chủ chốt của Thị ủy và UBND thị xã thì những đồng chí khác đều là tùy ý ngồi. Nhân vật
số một, số hai tất nhiên là ngồi cùng một chỗ, có chuyện gì cũng dễ
thương lượng.
Đội ngũ cán bộ thị xã Ngạn Hoa cũng giống như các huyện thị khác trong
nước, các cán bộ cấp phòng cơ bản đều trên bốn mươi. Vượt quá năm mươi
cũng không ít. Thậm chí còn có người hơn sáu mươi, tiếp cận tuổi về hưu. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ tuyệt đối là thế hệ con cháu. Trong phòng này chỉ vẻn vẹn có hai người cấp trưởng phòng dưới ba mươi tuổi.
Mà chỉ có duy nhất một mình đồng chí Phạm Hồng Vũ là cấp phó phòng trẻ tuổi nhất.
Bởi vì Cao Khiết đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch thị trấn,
nhân vật số một số hai đều là cô. Nếu mời dự họp hội nghị tọa đàm xây
dựng kinh tế, tất nhiên là phải gọi cả Phó chủ tịch thường vụ thị trấn
đi cùng. Dù sao cũng có hai chỉ tiêu, cũng không nên lãng phí.
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, liền móc thuốc lá ra. Đây là thói quen của hắn, mỗi lần hội nghị, nhất định phải hút thuốc. Trước kia mỗi lần họp
nghiên cứu vụ án hình sự, toàn bộ phòng họp so với nơi này còn sương
khói lượn lờ hơn. Lão cảnh sát hình sự gần như mỗi người đều là tẩu
thuốc phiện, người nào không hút thuốc thì cũng trà và café để nâng cao
tỉnh táo. Vừa mới chuẩn bị đốt, Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn Cao Khiết bên cạnh, rồi lại thu thuốc lá về.
Cao Khiết tự nhiên cười, cho hắn một ánh mắt khen ngợi.
Thật sự trong phòng họp không ít người hút thuốc. Phạm Hồng Vũ đây cũng
là sợ Cao Khiết bị hun khói rồi. Nếu chỉ có hai người bọn họ, không gian trống trải thì Phó chủ tịch Phạm sẽ không chú ý nhiều như vậy. Cao
Khiết vẫn luôn khá “dung túng” hắn.
Cao Khiết giơ đồng hồ đeo tay lên, đã gần chín giờ, Bọn họ chỉ sợ là người đến trễ nhất.
Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Một vị cán bộ
ngồi gần ngoài cửa đứng lên trước, điếu thuốc đang ngậm trong miệng cũng vội dụi vào trong gạt tàn, kéo quần áo, đứng nghiêm.
Không thể nghi ngờ, lãnh đạo thị xã đã tới.
Lập tức trong phòng họp rầm rầm, tất cả các cán bộ đều vội vàng đứng dậy.
Lập tức bóng dáng của Bí thư Thị ủy Tống Mân hiện ra ngoài cửa, theo sát phía sau là Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình, Phó bí thư Thị ủy kiêm Phó
chủ tịch thường trực quản lý công tác kinh tế Lục Nguyệt cùng với hai vị Phó chủ tịch thị xã và hai vị Chánh văn phòng Thị ủy, UBND thị xã.
Đương thời, việc phối trí bộ máy rất đặc sắc. Chủ tịch thị xã sẽ phụ
trách công tác xây dựng kinh tế. Phó chủ tịch thường trực thị xã hiệp
trợ. Nhưng bộ máy Thị ủy thì bình thường còn có một vị Phó bí thư phụ
trách xây dựng kinh tế. Nhìn qua thì hạng mục này khá được coi trọng,
trang bị đội ngũ rất mạnh. Kỳ thật thì trong vấn đề phân công công việc, có rất nhiều vấn đề khi thương lượng ý kiến rất khó thống nhất, hiệu
suất tương đối thấp. Sau khi tiến vào thế kỷ mới, trung ương rõ ràng yêu cầu các nơi giảm bớt chức phó, thực hành Ủy viên thường vụ phụ trách,
quản lý theo danh sách, đề cao hiệu suất công tác.
Phó bí thư Lý tuổi lớn nhất, xếp hạng thứ sáu trong bộ máy Thị ủy.
- Xin chào Bí thư Tống.
Trong phòng họp lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Tống Mân. Đám người Nhạc Tây Đình, Lục Nguyệt đều trở thành người làm nền.
Tống Mân cũng vỗ tay, liên tiếp hướng mọi người gật đầu, rồi bước tới vị trí trung ương.