Chỗ ngồi của
lãnh đạo thị xã vốn đã được để trống. Vòng ở chính giữa ước chừng còn
mười mấy vị trí. Bàn trà đặt trước bộ ghế sofa còn có một mâm trái cây
lớn. Tất cả mọi người đều rất tự giác, không có ai đi ngồi vào ghế sofa
đó.
Lúc này, hội nghị tọa đàm có hai vị Chánh văn phòng, lãnh đạo thị xã tổng cộng có tám người, còn thừa lại bốn năm vị trí.
Tống Mân bước đến cái ghế sofa chính giữa, giơ tay nhẹ nhàng phất một
cái, tiếng vỗ tay từ từ chậm lại. Tống Mân cũng không vội vàng ngồi
xuống, ánh mắt chậm rãi quét một vòng, mỉm cười hỏi:
- Đồng chí Cao Khiết và đồng chí Phạm Hồng Vũ của Phong Lâm đến chưa?
Tất cả những cán bộ tham dự hội nghị đều giật mình kinh hãi, bao gồm Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ.
Đây là một động tác trước nay chưa từng có.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ vội vàng đứng dậy. Cao Khiết cất giọng nói:
- Báo cáo Bí thư Tống, chúng tôi đã đến.
- Haha, ngồi xa như vậy làm gì? Lại đây, lại đây, đến phía trước này ngồi, ở đây còn mấy chỗ.
Tống Mân nhìn hai người, cười chân thành nói.
Rất nhiều người lập tức biến sắc.
Đây đã là quá nể mặt rồi.
Trong hội nghị tọa đàm, Bí thư Tống chưa bao giờ cho cán bộ cấp dưới thể diện, chứ đừng nói chi những cán bộ trẻ như Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ.
Chẳng lẽ, lúc này bên trong còn có huyền cơ.
- Vâng, cảm ơn Bí thư Tống.
Cao Khiết đầu xoay chuyển cực nhanh, liền lập tức gật đầu đồng ý, cùng
với Phạm Hồng Vũ vòng qua ghế sofa sắp xếp, đến vị trí ghế trống bên
cạnh Chánh văn phòng Thị ủy. Nếu là trường hợp cá nhân, thì Cao Khiết
nhất định sẽ khiêm tốn vài câu, nhưng trong một hội nghị chính quy như
thế này thì không thể khách sáo mãi được. Chẳng lẽ còn phải đợi Bí thư
Tống hướng mọi người giải thích vì sao phải mời hai người trẻ tuổi này
lên ghế trên.
Lãnh đạo nể mặt thì phải lập tức ôm lấy, nếu muốn cảm ơn thì cũng phải đợi một lát sau.
- Ừ, tất cả mọi người ngồi đi, không nên khách khí.
Tống Mân gật đầu hài lòng, trước ngồi xuống. Lãnh đạo của thị xã ngồi
xong thì các đồng chí khác mới được ngồi. Trong quan trường, tôn ti cao
thấp phải tuân thủ, ai phá hư thì sẽ bị tập thể bài xích.
Vốn ngồi cách Phạm Hồng Vũ và Bí thư Cao không xa là Bí thư Đàm của khu
Thái Bình, sắc mặt ông ta lúc này trở nên thật không tốt, từ trong lỗ
mũi phát ra tiếng hừ, nhìn Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ngồi hàng phía
trước, trong ánh mắt mang theo địch ý.
- Các đồng chí, bắt đầu họp. Hôm nay mời mọi người đến đây, cùng nhau mở hội nghị tọa đàm, thương lượng một chút về công tác xây dựng kinh tế
cho năm sau của thị xã chúng ta. Trong năm nay, công tác xây dựng kinh
tế của Ngạn Hoa chúng ta đã đạt được thành tích tiến bộ hơn so với năm
ngoái, nhưng vẫn còn chưa đủ. Các đồng chí, thời gian không còn nhiều.
Các địa khu vùng duyên hải phát triển kinh tế là biến chuyển từng ngày.
Tin rằng không ít các đồng chí ngồi đây đều đã đến Giang Khẩu. Thành thị duyên hải vùng phía nam này, những gì nghe thấy, nhìn thấy hẳn là đã có sự dẫn dắt cho mọi người. Lấy Giang Khẩu làm ví dụ, bảy tám năm trước
chỉ là một cái làng chài nhỏ, cũng chẳng khác gì một thị trấn nhỏ của
chúng ta. Từ khi thành lập đặc khu kinh tế, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, mọi người nhìn lại, người ta đã trở thành bộ dạng gì chứ? Nhà cao tầng
san sát nối tiếp nhau. Một tầng nối tiếp một tầng, nhìn không thấy đầu.
Người ta đã quốc tế hóa đại đô thị. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy,
thì liệu anh có tin thành thị quốc tế hóa này mấy năm trước chỉ là một
làng chài? Đây là tốc độ gì? Tốc độ Giang Khẩu đấy. Nếu bọn họ tiếp tục
đi với tốc độ như vậy, và chúng ta cũng đi với tốc độ của chúng ta hiện
tại thì các đồng chí, thật sự là nguy hiểm. Sự chênh lệch sẽ kéo dài
càng ngày càng xa. Cho nên nói, tình thế gấp gáp, thời gian không chờ
con người. Chúng ta nếu không cố gắng đuổi theo, thế thì ngay cả đi theo đằng sau mông người ta hít khói cũng không có tư cách. Đều là hai bả
vai khiêng một cái đầu, ai cũng không phải là ngu ngốc hơn ai. Tất cả
mọi người phải thúc đẩy cân não, suy nghĩ ra nhiều biện pháp tốt. Hôm
nay, trong buổi tọa đàm này, tất cả mọi người cứ nói cho thoải mái, đem
suy nghĩ trong lòng mình nói ra hết. A, tôi nói trước, có lời gì thì cứ
nói, sai cũng đừng lo, chỉ cần là điểm xuất phát tốt. Một người kế ngắn
hai người kế dài. Tôi cũng không muốn nói nhiều, công tác xây dựng kinh
tế là do chính phủ chủ đạo. Sau đây, xin mời Chủ tịch thị xã Nhạc đọc
báo cáo cho mọi người biết ý nghĩa về phát triển kinh tế sang năm của
UBND thị xã.
Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên.
Mọi người vừa vỗ tay, vừa dùng ánh mắt giao lưu, trong ánh mắt đều có chút cổ quái.
Lại một điều trước đó chưa từng có.
Bí thư Tống không ngờ lại nói “công tác xây dựng kinh tế là do chính phủ chủ đạo”? Trong phạm vi quản lý có văn kiện, yêu cầu đảng chính phân
biệt rõ ràng. Chính quyền Đảng ủy ai làm việc nấy, phân công hợp tác.
Nhưng ở Ngạn Hoa, đối với Bí thư Tống dường như chưa bao giờ có khái
niệm đó. Các cán bộ ở dưới cũng đã sớm quen với “nhất ngôn cửu đỉnh” của Bí thư Tống. Dù sao ở Ngạn Hoa, bất kể là công việc gì, chỉ cần là
tương đối quan trọng, vậy thì phải trưng cầu ý kiến của Bí thư Tống, mời Bí thư Tống xuất ra chương trình để mọi người kiên quyết quán triệt.
Trong suy nghĩ của mọi người, không có khái niệm đảng chính, chỉ có khái niệm nhân vật số một và số hai.
Ví dụ như Tống Mân, từ Chủ tịch thị xã thăng làm Bí thư Thị ủy. Chẳng lẽ nói ông lúc còn làm Chủ tịch thị xã, chủ quản công tác kinh tế, nay trở thành Bí thư Thị ủy, ngược lại không thể nhúng tay vào kinh tế?
Không có đạo lý này.
Thế thì nguyên nhân gì thúc đẩy Bí thư Tống đột nhiên “sửa miệng”?
Nhiều ánh mắt không kìm nổi đảo qua gương mặt trẻ tuổi của Lục Nguyệt.
Không hề nghi ngờ, đây đều là nhắm vào cái người kia. Mặc dù nói lăn lộn được trong thể chế cơ bản không có người ngốc, nhưng chỉ số thông minh
thì quả thật có khác biệt nhau.
[CHARGE=3]Bí thư Tống sửa miệng, nhất định là vì tình huống lúc trước
phát sinh biến hóa. Nhạc Tây Đình vẫn như trước, cũng không nghe nói ông ta bỗng nhiên chiếm được sự ưu ái của một vị đại nhân vật nào. Từ đó có thể biết Tống Mân sửa miệng không phải là vì Nhạc Tây Đình. Mà trong
khoảng thời gian này, khuôn mặt mới nhất trong bộ máy Thị ủy và UBND thị xã chính là Lục Nguyệt.
Phó chủ tịch thường trực thị xã, Lục Nguyệt rõ ràng nên hiệp trợ Chủ
tịch thị xã Nhạc Tây Đình trong công tác xây dựng và quản lý kinh tế
trên toàn thị xã, cùng loại với phân công công việc của Phạm Hồng Vũ.
Có lẽ bởi vì Lục Nguyệt lai lịch quá lớn, nên ngay cả Tống Mân đều cảm
nhận được áp lực nào đó, không thể không cẩn thận chú ý. Ít nhất thì
quyền chủ đạo xây dựng kinh tế nên “trả lại” cho UBND thị xã.
Xem ra, bởi vì Lục Nguyệt từ trên trời rơi xuống, vốn vận mệnh chính trị thị xã Ngạn Hoa vốn đang bình thường, nay lại gợn sóng.
Cho dù là những cán bộ phản ứng khá chậm chạp, nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Nguyệt, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ thì cũng có thể nhìn thấy được tình
hình quả thật nổi lên biến hóa.
Vận mệnh chính trị Ngạn Hoa sẽ không còn là cán bộ trung lão niên nhất thống thiên hạ nữa mà đã có sự gia nhập của tuổi trẻ.
Đợi khi mọi người vỗ tay xong, Nhạc Tây Đình liền hắng giọng, ho khan một tiếng, chỉnh lại tư thế ngồi.
- Các đồng chí, vừa rồi Bí thư Tống đã nói rõ chủ đề họp ngày hôm nay
của chúng ta, chính là mời mọi người cùng nhau thương lượng một chút về
việc làm thế nào để trải rộng công tác xây dựng kinh tế cho thị xã chúng ta trong năm sau. Xây dựng kinh tế là một công tác rất quan trọng,
trung ương rõ ràng yêu cầu, sau này trọng tâm công tác của đảng chính là tập trung vào xây dựng kinh tế. Như vậy áp lực của chúng ta lại càng
lớn. Đương nhiên, chúng ta không thể tự coi nhẹ mình, như Bí thư Tống đã nói, đều là hai vai khiêng một cái đầu, ai cũng không thể nói là ngu
ngốc hơn ai. Chỉ cần chúng ta ai cũng nghĩ biện pháp thúc đẩy mà thôi.
Dưới sự lãnh đạo chính xác của Thị ủy, nhất định chúng ta sẽ tìm được
một phương thức phát triển thật thích hợp cho Ngạn Hoa sau này.
Nhạc Tây Đình mới hơn bốn mươi tuổi, nhỏ hơn Phạm Vệ Quốc một hai tuổi.
Trước mắt trong bộ máy chức vị của UBND thị xã thì tương đối còn trẻ,
đang thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh nhất. Ngày bình thường ông nói không
nhiều lắm, làm người tương đối ít nổi danh. Ở vị trí số hai xem như khá
đoan chính. Quan hệ giữa Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã không đến mức
quá khẩn trương. Đương nhiên, trong công việc, sự khác nhau là nhất định tồn tại. Một số đấu tranh cũng không hoàn toàn tránh khỏi, nhưng đến
mức trở mặt thì không. Cũng chính vì như vậy mà các cán bộ ở dưới, nhất
là Bí thư Đảng ủy thị trấn và nhân vật số một của văn phòng xử lý từ
trước đến nay không coi trọng Nhạc Tây Đình, hết thảy mọi chuyện đều do
Tống Mân sai đâu đánh đó.
Nhưng Nhạc Tây Đình hôm nay mở miệng, lại mang lại một “niềm vui bất ngờ” cho mọi người.
Có người ánh mắt nhạy bén đã nhận thấy một tia thần sắc không hài lòng
hiện lên trong mắt Tăng Nghị. Vốn nụ cười đang hiền hòa trong nháy mắt
trở nên cứng ngắc.
Vận mệnh chính trị của thị xã thật sự đã nảy sinh biến hóa.
Nhạc Tây Đình bắt đầu hiểu được, hướng Tống Mân gọi nhịp.
Công tác trọng tâm của Đảng chính là tập trung vào xây dựng kinh tế.
Những lời này đúng là xuất phát từ văn kiện của trung ương, mọi người
ngồi ở đây hầu như đều đã đọc qua. Nhưng viết trên văn kiện của Đảng là
một chuyện, Nhạc Tây Đình trước mặt Tống Mân nói lại là một chuyện khác. Mặc dù Nhạc Tây Đình cũng có nói “dưới sự lãnh đạo chính xác của Thị
ủy” nhưng ai cũng có thể hiểu được đây là miệng không nói đúng tâm.
Chủ tịch thị xã Nhạc đây là nói cho mọi người biết, sau này xây dựng
kinh tế mới là trọng điểm, mà công tác xây dựng kinh tế chính là do UBND thị xã quản lý. Và tôi Nhạc Tây Đình chính là Chủ tịch thành phố, quản
lý hạng mục công việc này. Hôm nay hội nghị được mở để tọa đàm về xây
dựng kinh tế, mọi người hãy suy nghĩ cho cẩn thận.
Nghĩ đến đây, vốn thần thái đang thoải mái, thậm chí còn xì xào bàn tán, các cán bộ không kìm lỏng nổi ngồi thẳng lên, im chặt miệng, rất chân
thành mà nhìn Nhạc Tây Đình.
Chủ tịch thị xã Nhạc bỗng nhiên gọi nhịp, sẽ có vài phần đạo lý, chứ không phải vô duyên vô cớ thần kinh phát tác.
Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã đấu tranh, nếu kịch liệt, thậm chí công khai hóa trước hết xui xẻo luôn là một số cán bộ ở dưới. Dù sao Chủ
tịch thị xã cũng không phải dễ dàng cho Bí thư Thị ủy đánh bại. Bí thư
Thị ủy muốn đè được Chủ tịch thị xã cũng không tìm thấy chỗ thuận tay.
Phải lập uy, thì cần phải mượn đầu người. Mà đầu người bình thường thì
vẫn còn chưa đủ phân lượng. Nhân vật số một, số hai và lãnh đạo văn
phòng xử lý quan trọng chính là đối tượng thích hợp nhất để lập uy.
Hôm nay hội nghị tọa đàm xây dựng kinh tế chính là mở ra một “ý mới”.