Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 161: Chương 161: Gian nan thuyết phục.




Mặc dù mưa rất lớn, gây ra động tĩnh lớn như vậy vẫn kinh động đến rất nhiều thôn dân, rất nhiều người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt. Thôn Đại Vương cách trụ sở thị trấn không xa, trong thôn cũng đã thông quốc lộ, các thôn dân cũng không phải chưa nhìn thấy ô tô bao giờ. Nhưng nhiều xe tải lớn như vậy cùng tiến vào trong thôn, cộng thêm bảy tám chục dân binh nữa thì quả thật khiến cho người ta tò mò, còn mang theo tâm lý sợ hãi.

Xem ra, hình như là đến bắt người.

Những việc phát sinh từ thời đại động loạn, đến giờ vẫn ăn sâu vào ký ức của nhiều người.

Tuy nhiên bày ra trận chiến lớn như vậy, cũng không phải đều không có ưu đãi. Ít nhất những cán bộ thôn này đều đến rất nhanh. Tất cả mọi người hiểu rằng, phát sinh đại sự rồi. Chỉ trong chốc lát, nhà của Lư Hưng Thịnh đã chật cứng.

Ngoài cửa còn có rất nhiều thôn dân hiếu kỳ đến xem náo nhiệt.

- Chủ tịch thị trấn Cao, trưởng phòng Thái, cán bộ thôn đều đã đến đông đủ rồi.

Lư Hưng Vượng nói với Cao Khiết.

Cao Khiết gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Các đồng chí, bây giờ chúng ta họp. Bí thư chi bộ, hôm qua thị trấn mở cuộc họp, hiện tại tôi thay mặt cho chính quyền thị trấn, truyền đạt tinh thần của cuộc họp Đảng ủy thị chấn cho các đồng chí ở thôn Đại Vương.

Phạm Hồng Vũ âm thầm gật đầu.

Trong quan trường, nhiều khi phải nói dối như vậy.

Đám người Lư Hưng Vượng ai nấy đều ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Cao Khiết.

Đến những thôn dân đứng ngoài cũng im miệng.

- Xét thấy tình hình mưa lớn kéo dài nhiều ngày, mùa lũ năm này đến sớm. Toàn bộ thị trấn đều phải làm tốt công tác chuẩn bị phòng chống lũ lụt. Nhất là ở thôn Đại Vương, vị trí đặc biệt, đại bộ phận nhà ở đều xây dựng dựa vào núi. Căn cứ vào việc khảo sát thực địa của thị trấn, núi Đại Vương sắp bị phá hư, đất bị trôi nghiêm trọng, khả năng sẽ dẫn đến tình trạng lở đất, gây tai họa cho nhân dân chúng ta. Do vậy nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị để phòng chống đất đá lở quy mô lớn.

Lời vừa nói ra, rất nhiều người đều ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không hiểu vì sao.

Phỏng chừng rất nhiều người đang ngồi đây không hiểu đất đá trôi hay lở đất là như thế nào.

Một lúc sau, Lư Hưng Vượng cười ha ha nói:

- Chủ tịch thị trấn Cao…chúng tôi cũng không rõ lắm…nhưng thôn Đại Vương chúng tôi từ bao nhiêu năm nay chưa từng bị ngập nước bao giờ.

- Bí thư chi bộ, các anh chẳng lẽ không phát hiện tình hình mấy ngày hôm nay rất đặc biệt hay sao? Anh ra nhìn xem, khắp nơi đều có đất đá nhỏ trôi, bùn đất trên núi cũng bị trôi xuống. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ bên trong sườn núi đã bị vét hết, triền núi này lúc nào cũng có thể sụp xuống.

Cao Khiết nghiêm túc nói.

Một trận cười lớn lại vang lên.

Đương nhiên, không phải từ các cán bộ thôn đang ngồi đây, mà là từ thôn dân đang đứng ngoài cửa.

Lư Hưng Vượng cũng cảm thấy buồn cười.

Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, cho dù là Chủ tịch thị trấn cũng như vậy, lời nói ra thật chẳng ra làm sao cả.

Tuy nhiên Lư Hưng Vượng đương nhiên sẽ không tỏ ra mất lịch sự như vậy trước mặt mọi người, ông ta cố nhịn cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Cao, sẽ không đâu. Núi Đại Vương làm sao mà sụp xuống được chứ? Điều này là không thể…

Thật ra không cần nói đến Lư Hưng Vượng mà rất nhiều người ngồi đây, ngoại trừ Phạm Hồng Vũ ra thì ai cũng nửa tin nửa ngờ.

Cao Khiết đang định nói thì Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên đứng lên, nói:

- Bí thư chi bộ, có một chuyện anh chú ý một chút, chúng ta đang họp, nghiêm túc hẳn hoi. Ngoại trừ cán bộ thôn, còn những quần chúng khác thì mời họ tránh xa một chút. Như vậy thì đâu còn là cuộc họp nữa.

Lư Hưng Vượng ngơ ngác một chút.

Cao Khiết cũng lập tức nói:

- Đúng đấy, Bí thư chi bộ, bảo mọi người về nhà đi, chúng ta họp cho tử tế.

Chủ tịch thị trấn ra lệnh, Lư Hưng Vượng tuy cảm thấy không cần thiết nhưng vẫn đứng dậy bảo đám thôn dân đi về.

Phạm Hồng Vũ lập tức đi ra cổng, bảo đám dân binh bố trí cảnh giới nhà Lư Hưng Vượng, không cho phép ai đến gần.

Đầu tiên phải tạo được không khí trang nghiêm, tạo áp lực tâm lý cho đám Lư Hưng Vượng trước đã thì họ mới nhận lệnh của thị trấn được. Bằng không, thì họ vẫn còn tư tưởng ỷ vào “người đông thế mạnh”.

Quả nhiên, sau khi đám thôn dân rời khỏi, sắc mặt Lư Hưng Vượng và các cán bộ thôn đều thay đổi, một số người thì vừa hồi hộp vừa sợ hãi.

- Bí thư chi bộ, núi Đại Vương đúng là có khả năng sẽ xảy ra lở đất, một tháng trước tôi đến thị sát. Núi Đại Vương không có cây cối, thảm thực vật rất ít ỏi, rất nhiều chỗ nham thạch lộ hẳn ra, kết cấu rất rời rạc, lấy tay đụng vào một cái là trôi xuống ào ào. Không biết anh có chú ý hay không, núi Đại Vương, từng đường từng đường đều là do mưa lớn tạo thành. Mỗi khi trời mưa xuống, trong thôn chắc chắn là từng đống từng đống bùn đất, con sông nhỏ bên ngoài thôn, các anh cứ hai năm phải dọn bùn một lần có đúng không?

Phạm Hồng Vũ quay sang Lư Hưng Vượng chậm rãi nói.

Lư Hưng Vượng rất kinh ngạc, hỏi ngược lại:

- Chủ nhiệm Phạm, cậu đến thôn chúng tôi bao giờ?

Đối với vị Chủ nhiệm Phạm trẻ tuổi này, Lư Hưng Vượng không có bất kỳ ấn tượng gì, và ông ta cũng mới biết ở thị trấn còn có một đơn vị có tên là văn phòng quản lý xí nghiệp thị trấn.

- Một tháng trước.

Phạm Hồng Vũ đáp.

Lư Chiêm quân, Thái Dương đều hết sức ngạc nhiên nhìn Phạm Hồng Vũ. Một tháng trước, Phạm Hồng Vũ mới đến thị trấn Phong Lâm công tác. Vừa đến thị trấn đã đi thôn Đại Vương rồi, chẳng lẽ lúc đó hắn đã dự liệu được núi Đại Vương sẽ xảy ra lở đất hay sao?

Lư Hưng Vượng nói:

- Chủ nhiệm Phạm, những gì cậu nói đều là hiện tượng bình thường, mấy chục năm rồi, đều như vậy.

- Cái này không bình thường.

Phạm Hồng Vũ quả quyết nói.

- Bí thư chi bộ, anh nghĩ thử mà xem, cửa con sông nhỏ kia, có phải càng ngày số lượng bùn đất càng nhiều không? Trước kia phải ba năm mới dọn bùn một lần, nhưng bây giờ cứ một hai năm phải dọn một lần, có đúng không?

Lư Hưng Vượng gật gật đầu nói:

- Cái này…không rõ lắm, đáy sông càng ngày càng cao rồi, đều là bùn đất.

- Cái này là được rồi. Điều này nói lên cái gì? Nó chứng tỏ rằng núi Đại Vương đã bị vét hết rồi, đất màu bị trôi càng ngày càng nhiều. Cả phía dưới sườn núi đều đã bị vỡ nát, gặp trời mưa kéo dài, khả năng thân núi lở là rất cao/ Bí thư chi bộ, không thể do dự nữa rồi. Cả thôn phải được dời đi, ở đây đang rất không an toàn rồi.

- Toàn bộ dời đi?

Lư Hưng Vượng chấn động, liếc nhìn sang trưởng thôn một cái.

- Chủ nhiệm Phạm, cậu có biết thôn chúng tôi có bao nhiêu người không? Gần tám trăm người đấy, cậu bảo chúng tôi dời đi đâu? Ăn cái gì? Nhất là người già và trẻ con…cái này, làm sao mà làm được.

Một lúc sau, Lư Hưng Vượng khó khăn nói.

Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại:

- Nếu núi Đại Vương sụt xuống, thì làm thế nào?

Lư Hưng Vượng nuốt từng ngậm nước, không biết trả lời sao cho phải.

- Cái này…núi Đại Vương chắc sẽ không sụt xuống chứ? Từ đời cha đời ông chúng tôi, ở thôn này cũng đã mấy trăm năm rồi, nhưng chưa từng nghe nói có chuyện như vậy…

Trưởng thôn do dự nói, hiển nhiên vẫn là không tin.

Một việc chưa từng xảy ra, chỉ dựa vào một người trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ nói mấy câu mà muốn sơ tán mấy trăm người dân của thôn, điều này cũng khó quyết định.

Cao Khiết quả quyết nói:

- Các đồng chí, Chủ nhiệm Phạm nói rất có lý, cẩn tắc vô áy náy. Bảy tám trăm người sống dưới chân núi, nếu không xảy ra việc gì thì không sao, nhưng một khi lở đất thì sẽ xảy ra vấn đề rất lớn. Mấy trăm mạng người đâu phải chuyện đùa. Không được do dự nữa, lập tức dời nhân dân đi. Ô tô và dân binh, chúng tôi đều đưa đến rồi, chính là để giúp mọi người sơ tán.

Lư Hưng Vượng do dự, nói:

- Chủ tịch thị trấn Cao, nhiều người như vậy, lại đồ đạc nữa, mang đi chỗ nào bây giờ?

- Chủ yếu là di chuyển người đi, còn đồ đạc thì chỉ mang theo những đồ quý giá, chăn màn quần áo, gia súc gia cầm. Còn những cái khác thì không cần quản nữa. Tạm thời di chuyển dến trường học trong thị trấn, thị trấn sẽ phụ trách đồ ăn cho mọi người. Còn khi nào về thì đợi mưa tạnh rồi tính sau. Tôi cũng hy vọng thân núi sẽ không bị lở đất, nhưng cần phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, mạng người là quan trọng.

- Cái này…Chủ tịch thị trấn Cao, chúng ta có thể nghĩ ra những cách khác được không?

Trưởng thôn Lư Hưng Hoa vẫn không muốn chuyển. Lư Hưng Hoa tuổi tác tương đương với Lư Hưng Vượng, tính tình lại khá cố chấp, thần thái cũng có chút bướng bỉnh không chịu thuần phục, đối với cán bộ trong thị trấn, ông ta cũng không tôn trọng giống như Lư Hưng Vượng.

- Nghĩ cách khác?

Cao Khiết có chút không hiểu.

- Đúng, chúng ta không cần chuyển mà tổ chức cho người lên núi, đào mấy lỗ lớn, để cho nước chảy xuống đó, như thế không phải sẽ không có vấn đề gì nữa sao?

Lư Hưng Hoa vừa nói vừa nhìn xung quanh, dường như có chút tự đắc.

Phạm Hồng Vũ dở khóc dở cười, lập tức nói:

- Trưởng thôn, cái này tuyệt đối không được. Bên trong triền núi bị vét hết rồi, cho dù anh có mở bao nhiêu lỗ cũng không có tác dụng. Hơn nữa, tình hình nguy hiểm như vậy, ta không thể cho người lên núi được. Nếu chẳng may xảy ra lở đất thì những người lên núi chỉ có nước chết. Đừng có nghĩ đến cách này nữa, đường sống duy nhất chính là chuyển đi mà thôi.

Cao Khiết nói:

- Chủ nhiệm Phạm nói rất có lý, bây giờ không phải tranh luận những việc khác nữa. Nhất định phải cho dân đi sơ tán. Bí thư Hưng Vượng, trưởng thôn Hưng Hoa, chúng ta cùng nhau thảo luận phương pháp sơ tán dân. Mấu chốt là phải có trật tự, không được như ong vỡ tổ. Những nhà ở gần đường thì chuyển trước, những gia đình khác thu dọn đồ đạc xong, tập trung ở gần quốc lộ, chúng tôi dùng xe chở đến trường học của thị trấn.

Lư Hưng Vượng không kìm nổi liền gật gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.