Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 160: Chương 160: Thôn Đại Vương.




Thôn Đại Vương cách trụ sở thị trấn chừng mười cây số. Nếu là bình thường thì đi xe chừng mười phút là đến. Tuy nhiên lúc này mưa như trút nước, tình hình giao thông trở nên cực kỳ khó khăn, xe chỉ có thể đi với tốc độ rùa bò, mất chừng ba mươi phút, đoàn xe mới đến thôn Đại Vương.

Cũng chính vì thôn Đại Vương cách trụ sở không xa cho nên mới thông quốc lộ, đoàn xe có thể trực tiếp chạy đến bên ngoài thôn, nếu như là thôn xa hơn thì xe chưa chắc đã đi vào được.

Đoàn xe dừng lại ở bên ngoài.

Cao Khiết lập tức xuống xe, bật dù lên, ngẩng đầu đánh giá toàn cảnh thôn Đại Vương.

Cô nhậm chức chưa lâu, thôn Đại Vương cũng chỉ mới ghé qua một lần, cơ bản không có ấn tượng gì. Mưa to như trút nước, dãy núi Đại Vương giống như một bức tranh sơn thủy, đứng sừng sững trong mưa.

Thị trấn Phong Lâm vốn là vùng đồi núi, núi lớn núi nhỏ nhiều vô kể, núi Đại Vương cũng không phải quá hùng vĩ, thật khó nhìn ra điểm đặc biệt. Một con suối nhỏ chạy qua chân núi, thôn Đại Vương được xây dựng dựa vào núi. Từng khu dân cư, theo thế núi, dần dần lên cao, cùng với núi Đại Vương thành một thể.

Nhà cửa ở đây chủ yếu là kết cấu ngói cũ, nhà xây rất ít.

Đại bộ phận nhân dân còn rất nghèo khó.

Cải cách mở cửa mới được vài năm, đối với vùng nông thôn hẻo lánh mà nói, chủ yếu nhất là thể hiện ở việc thực hiện chính sách đất đai, cơ bản đã giải quyết được vấn đền cơm no, còn vấn đề khác, tạm thời chưa có nhiều khởi sắc.

Lúc này, thôn Đại Vương rất vắng vẻ, mọi người đều tránh ở trong nhà, ngoài đường gần như không nhìn thấy bóng người.

Trong lòng Cao Khiết lại do dự - thôn Đại Vương sẽ xảy ra đất đá trôi hay sao? Nhìn qua đâu có thấy chút dấu hiệu nào. Cứ như vậy xông vào trong thôn, kêu mọi người đi “sơ tán” liệu có thích hợp không?

Nếu như không xảy ra vấn đề gì thì sẽ ăn nói sao đây?

Nếu chẳng may trong quá trình sơ tán, người già trẻ con bị dính nước mưa, bị ốm thì làm sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm? Bọn họ không phải sẽ tìm đến chính quyền để “kiện” hay sao?

Phạm Hồng Vũ, Lư Chiêm Quân, và mấy dân binh nòng cốt che dù, đội nón tre, cùng xúm lại.

- Chủ tịch thị trấn Cao, hành động như thế nào?

Lư Chiêm Quân hỏi.

Cao Khiết khẽ lắc đầu, dường như đem những nghi ngờ và do dự ném ra bên ngoài, lập tức nói:

- Cứ tìm trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn đã, bảo bọn họ triệu tập cán bộ thôn để họp.

Mọi người đều gật đầu.

Đây là cách đúng nhất.

- Mặt khác, đoàn xe vào thôn, sau đó quay đầu, đi lùi vào trong thôn, cách một đoạn thì đỗ một chiếc, sau đó dưa nhân dân ra với tốc độ nhanh nhất. Tất cả dân binh, chia đều ra đứng ở gần các xe, trợ giúp người dân. Chủ yếu là đưa người, những vật quý trọng và gia súc ra, còn nhưng cái khác như nồi niêu xoong chào, chum vại thì vứt hết đi.

Cao Khiết sau đó bổ sung thêm.

Đây cũng là điều rất hợp lý, tất cả mọi người cũng không có ý kiến khác.

Đoàn xe chậm rãi đi vào thôn, đám người Cao Khiết đi bộ về phía trước. Đường trong thôn rất nhỏ, xe tải phải đi thật cẩn thận mới qua được.

Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy một dòng nước vàng đục từ sườn núi chảy xuống, kèm theo một lượng bùn cát lớn, tạo thành một đống bùn lớn ở đoạn sườn núi.

Phạm Hồng Vũ cau mày, nói với Cao Khiết:

- Chủ tịch thị trấn Cao, tình hình rất không ổn rồi. Đây là dấu hiệu của hiện tượng sạt lở núi, đất đá trôi, cả sườn núi đã bị mưa vét hết, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống được.

Cao Khiết tự nhiên cũng chú ý đến tình hình này, gật gật đầu, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc.

Xem ra Phạm Hồng Vũ phân tích rất chính xác.

Lư Chiêm Quân lại đưa ra dị nghị:

- Chủ nhiệm Phạm, mỗi khi mưa to, rất nhiều địa phương của thị trấn Phong Lâm đều có hiện tượng này.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Đồn trưởng Lư, tôi biết. Nhưng sẽ không tập trung như vậy, anh để ý chút xem, một khoảng cách ngắn như vậy mà có ba bốn đường đất đá trôi.

Trước mặt nhiều người như vậy, Phạm Hồng Vũ không tiện gọi là “anh Quân”, cho nên chỉ có thể xưng hô chức vụ.

Lư Chiêm Quân cẩn thận suy nghĩ, khẽ vuốt cằm, hai hàng lông mày cũng dựng lên.

Tình hình này, quả thật rất đặc biệt, tuy không thể kết luận được rằng đây là dấu hiệu trước khi xảy ra đất đá trôi quy mô lớn, nhưng tóm lại cẩn thận vẫn hơn.

Lư Chiêm Quân là đồn trưởng đồn công an, khá quen thuộc với tình hình ở thôn Đại Vương, rất nhanh đã tìm được nhà của Bí thư chi bộ.

- Bí thư chi bộ Hưng Vượng.

Lư Chiêm Quân đi nhanh vào cửa, kêu lớn.

Ở nông thôn, ban ngày cửa nhà đều mở.

- Ai đấy.

Lập tức có người đáp lại.

- Là tôi, đồn trưởng đồn công an Lư Chiêm Quân.

Lư Chiêm Quân vừa nói, vừa mở đẩy cổng vào.

- Ồi chà, là chú Chiêm Quân đấy à, khách quý khách quý, mời vào nhà.

Trong nhà có không ít người, chừng sáu bảy người gì đó, đang vây quanh lò sưởi mà ngồi, trên bàn có một bộ bài. Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi liền đứng dậy, cao giọng tiếp đón.

Lư Chiêm Quân nhỏ tuổi hơn ông ta, nhưng bối phận lại lớn hơn, ngang hàng với Lư Vệ Đông. Bí thư chi bộ tên Hưng Vượng này phải gọi gã là chú.

Lư Chiêm Quân không vội vào nhà, mà quay lại, khách khí nói:

- Chủ tịch thị trấn Cao, trưởng phòng Thái, mời hai vị lãnh đạo.

Nhìn thấy Cao Khiết, Lư Hưng Vượng hơi há hốc mồm.

Ông ta nhận ra Chủ tịch thị trấn Cao.

Mưa lớn như vậy, Chủ tịch thị trấn Cao bỗng nhiên xuất hiện ở thôn Đại Vương này làm gì?

Hình như còn có không ít người đến cùng.

Chẳng lẽ, thôn Đại Vương đã xảy ra trọng án gì sao?

Đồn trưởng công an và Chủ tịch thị trấn đến, cũng không trách ông ta lại nghĩ ngợi lung tung như vậy.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lư Hưng Vượng, Phạm Hồng Vũ thầm thở phào một cái, ít nhất có thể chứng minh, Lư Vệ Đông chưa gọi điện cho Lư Hưng Vượng, bảo bọn họ quấy nhiễu việc sơ tán. Dù sao Lư Vệ Đông cũng là đảng viên lão thành, cho dù lửa giận lớn đến đâu cũng vẫn có chút đường hoàng.

- Chủ tịch thị trấn Cao, mời vào mời vào.

Trố mắt một lúc, Lư Hưng Vượng lập tức khôi phục tinh thần, liên thanh nói.

Lần này, không cần ông ta mở miệng, mấy người đang ngồi ở dưới cũng đứng dậy nhường chỗ ngồi.

Chủ tịch thị trấn tuyệt đối là khách quý.

Chỉ có diều, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Triệu Ca, không khỏi kèm theo vẻ tò mò, không ngờ Chủ tịch thị trấn lại trẻ trung xinh đẹp như vậy.

- Xin chào Bí thư chi bộ.

Cao Khiết chủ động bắt tay với Lư Hưng Vượng.

Lư Hưng Vượng liên tục xoa hay bàn tay vào áo rồi mới bắt tay Cao Khiết.

Căn nhà nhỏ bỗng nhiên có thêm nhiều người đến liền trở nên chật chội, một số người tự giác đứng ra khỏi cửa để nhường chỗ cho khách.

- Bí thư chi bộ, giới thiệu với ông một chút, đây là Trưởng phòng Thái đến từ Ủy ban địa khu, là cán bộ bên cạnh Chủ tịch Địa khu Khâu. Còn đây là Chủ nhiệm Phạm…

Lư Chiêm Quân chủ động giới thiệu cho Lư Hưng Vượng.

Vợ Lư Hưng Vượng luống cuống rót trà cho khách quý, sau đó lại mang hạt dưa ra đãi khách. Mấy người đánh bài lúc nãy, không có “đãi ngộ” này.

- Ha ha, Chủ tịch thị trấn Cao, Trưởng phòng Thái, chú Chiêm Quân…các vị sao tự nhiên đến thôn chúng tôi thế này, có phải thôn chúng tôi xảy ra đại án gì không?

Lư Hưng Vượng lo hắng hỏi.

- Bí thư chi bộ, chúng tôi không phải đến phá án, chúng tôi đến là có chuyện quan trọng hơn. Bây giờ ông hãy triệu tập toàn thể cán bộ thôn lại, để bố trí công việc.

Cao Khiết nghiêm túc nói, nhưng chưa nói từ “sơ tán” ra để tránh xôn xao cả thôn. Hành động lớn như vậy, nhất định phải tự động thực hiện, nếu không sẽ hỗn loạn, tạo thành phiền toái không cần thiết.

Lư Hưng Vượng chấn động, lập tức hỏi:

- Chủ tịch thị trấn Cao, công việc quan trọng gì thế?

- Cái này cứ từ từ rồi nói, ông lập tức đi gọi người đi, càng nhanh càng tốt.

Cao Khiết quả quyết nói.

Lư Hưng Vượng đầy bụng nghi ngờ, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cao Khiết, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức bảo mấy người đang đứng ở cửa đi gọi trưởng thôn, ủy viên chi bộ, và các cán bộ thôn khác…

Những người này đáp ứng rất nhanh.

- Chủ tịch thị trấn Cao, nhiều người, phòng này chật quá, sang nhà chính họp nhé.

Lư Hưng Vượng xin chỉ thị.

Nông thôn thời điểm này không có phòng họp riêng.

- Được.

Lập tức mọi người lấy bàn ghế sang nhà chính.

Lúc này, một đoàn xe tải chạy qua, xếp thành một hàng dài ngoài đường.

Nhìn thấy tư thế này, Lư Hưng Vượng không khỏi ngẩn người, trong đầu rất bồn chồn, không biết rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.