- Ca Nhi, để anh dạy cho em bơi.
Cũng không biết qua bao lâu, Phạm Hồng Vũ mới lưu luyến rời khỏi đôi môi anh đào của Triệu Ca.
- Em sợ…
Triệu Ca hổn hển nói, vẫn ôm chặt Phạm Hồng Vũ như trước, một cử động
nhỏ cũng không dám. Bộ ngực no đủ phập phồng, áp chặt vào ngực Phạm Hồng Vũ.
- Không được, hoạt động một chút, bằng không sẽ lạnh đấy.
Dù sao lúc này cũng không phải mùa hè, lại là buổi tối, nhiệt độ nước
biển tương đối thấp. Phạm Hồng Vũ thân thể tráng kiện, ngâm nước một lát cũng không sao, còn Triệu Ca thì thể chất mảnh mai, ngâm trong nước lâu sợ là không chịu nổi.
- Đừng sợ, thả lỏng theo sự nhấp nhô của sóng biển. Học bơi cũng không
khó, chỉ cần giữ thăng bằng cho cơ thể là được. Ở trên mặt nước, nếu
biết kỹ thuật, tay chân hoàn toàn bất động thì sẽ không bị chìm xuống
đâu.
Phạm Hồng Vũ đưa tay đỡ sau lưng Triệu Ca, nhẹ nhàng nâng cô lên.
[CHARGE=3]Học bơi ở biển, tuyệt đối không phải là trường hợp tốt nhất.
Sóng biển không ngừng đánh tới, tay phải giữ thế thăng bằng, khó khăn
quá lớn. Hơn nữa, bước biển lại mặn, uống phải một ngụm đã là khó chịu
vô cùng.
Tuy nhiên, dưới sự cổ vũ của Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca vẫn dần dần hoạt
động, hai tay hai chân đập lung tung trong làn nước biển. Bàn tay to của Phạm Hồng Vũ cứ theo sóng biển mà va vào bờ vú mềm mại của Triệu Ca,
làm dâng lên một cỗ kích động khác thường.
- Đúng, cứ như vậy, dùng sức cho tay chân hoạt động thường xuyên thì sẽ không bị chìm.
Phạm Hồng Vũ cười hì hì, không ngừng cổ vũ.
- Ai cha, khụ khụ!
Triệu Ca dần dần vui mừng, không ngờ khi đắc ý vênh váo, một con sóng
đập tới, quên ngậm miệng lại, lập tức một ngụm nước biển tràn vào họng,
ho khan không ngừng.
Phạm Hồng Vũ liền tranh thủ bế cô lên. Triệu Ca cánh tay lập tức ôm chặt cổ Phạm Hồng Vũ, ghé vào vai hắn, không ngừng thở dốc, nôn khan hai
cái.
- Nước biển khó chịu quá. Khụ khụ!
Thật vất vả, Triệu Ca mới ngừng ho, oán giận không ngừng.
Hai người trong biển đùa vui một trận, Triệu Ca lại uống thêm một ngụm
nước biển. Phạm Hồng Vũ không dám chơi nữa, kéo tay cô bước lên bờ biển.
- Ca Nhi, đói bụng không?
- Em không đói bụng. Nếu anh đói bụng thì chúng ta qua bên kia ăn đồ nướng.
Triệu Ca biết Phạm Hồng Vũ ăn rất nhiều. Buổi tối đi ăn với Phó Đức Trăn khẳng định là chưa được ăn no.
Khách sạn có phục vụ đồ nướng đặc biệt ngay góc bờ biển, cung cấp cho
những thực khách. Hoặc cũng có thực khách mang đồ ăn tới, khách sạn sẽ
cung cấp một lò nướng nhỏ.
Ở dưới biển hoạt động không ít, Phạm Hồng Vũ bụng phát ra tiếng ọt ọt,
cũng không khách khí, cầm mấy xâu thịt nước. Cá nướng, mực nướng, và một cái đùi gà nướng để an ủi cái bụng đang kêu lên như sấm của mình.
- Hồng Vũ, chúng ta nướng đồ ăn đi.
Triệu Ca rất hưng phấn nói.
Cô bây giờ đối với nước biển thì hết sức sợ hãi, nhưng nấu nướng vẫn là
nghề của cô. Mắt thấy Phạm Hồng Vũ ăn rất ngon, không khỏi thấy cái mình thích mà thèm.
Phụ trách nướng đồ là một chàng trai và một cô gái trẻ cũng không nhịn
được ngắm tới ngắm lui trên người Triệu Ca, đều mang theo vẻ mặt hâm mộ, nhưng tất nhiên là ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng.
Triệu Ca thấy nhưng không thể trách, cũng không để ý tới, chỉ lo cầm
thực vật, đồ gia vị đến bên cạnh một cái lò nướng nhỏ, tự mình nướng đồ.
- Ừ, ăn ngon, so với bọn họ thì mình nướng ngon hơn nhiều.
Phạm Hồng Vũ cắn nhanh.
Triệu Ca mắt to đen nhánh toát ra vẻ mặt thỏa mãn, hạnh phúc.
Tuy rằng uống nước biển rất khó chịu, nhưng bây giờ nó đáng là cái gì?
Hai người bên bờ biển vui chơi cho đến tối rồi mới trở về căn phòng sang trọng của mình.
- Hồng Vũ, anh đi tắm trước đi, để em chuẩn bị quần áo cho anh.
Triệu Ca rất tự nhiên đảm đương vai trò người vợ hiền.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, sau khi tắm xong, mặc chiếc áo khoác
của khách sạn, nằm trên giường xem tin tức buổi chiều trên TV. Việc xem
tin tức đã trở thành một môn bắt buộc của cán bộ lãnh đạo. Phạm Hồng Vũ
rất rõ ràng, tin tức chưa chắc là thật. Trong đó có không ít tin tức đã
trải qua sàng lọc nội dung, nhưng nếu chỉ cần phân tích cẩn thận, hơn
nữa còn có tính mẫn cảm chính trị thì vẫn có thể từ đó ngộ ra không ít
tin tức hữu dụng.
Tin tức của đài truyền hình trung ương, từ trước đến nay vẫn được xem là một chong chóng đo chiều gió của cao tầng chính trị.
Triệu Ca ở trong phòng tắm cả một khoảng thời gian, chứ không qua loa
như Phạm Hồng Vũ. Tin tức buổi chiều đã xong, Triệu Ca mới từ trong
phòng tắm đi ra, cũng mặc chiếc áo ngủ của khách sạn, đầu quấn khăn, rồi dùng cái khăn sạch lau khô mái tóc đen dài.
Phạm Hồng Vũ có chút trố mắt.
Hắn và Triệu Ca yêu nhau đã hơn một năm, cử chỉ thân mật không phải
không có, nhưng hình dạng của Triệu Ca như bây giờ thì đúng là lần đầu
tiên, có một cỗ thướt tha khác người.
Báu vật trời sinh!
- Ca Nhi, thật là đẹp!
Phạm Hồng Vũ từ trong đáy lòng tán thưởng một câu, ánh mắt thần thái khác thường.
Triệu Ca khẽ cắn môi, tự nhiên cười, càng thêm hấp dẫn.
- Đến đây đi!
Phạm Hồng Vũ hướng qua một bên, vỗ vỗ cái giường.
Triệu Ca lại cắn môi, nhẹ nhàng đặt khăn xuống, chậm rãi đi tới, ngồi
xuống bên cạnh Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ cánh tay vươn ra, ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của cô. Triệu Ca nhẹ nhàng nhích lại gần, đặt đầu lên vai hắn. Hai người cứ như vậy mà ôm nhau, mắt nhìn TV, nhưng rốt cuộc trên TV
chiếu gì thì hai người không ai biết.
Vô tình, cánh tay Phạm Hồng Vũ càng ngày càng dùng sức, Triệu Ca thân
hình mềm nhũn, quay ngược lại, ôm lấy cổ Phạm Hồng Vũ. Hai bờ môi chạm
nhau.
Giờ khắc này, thời gian hoàn toàn yên lặng.
- Hồng Vũ…
Triệu Ca thở hổn hển, thấp giọng nỉ non, khuôn mặt kiều diễm, thân mình
giống như bị rút đi xương cốt, mềm nhũn, không còn nửa phần khí lực.
Phạm Hồng Vũ hít sâu một hơi, giãy ra, như muốn đứng dậy, hạ giọng nói:
- Em ngủ trên giường, anh ngủ ngoài sofa.
- Không…
Triệu Ca ôm chặt lấy hai, ghé đầu vào vai hắn, nhẹ giọng thủ thỉ bên lỗ tai của hắn.
- Vậy….
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên hoảng loạn cả lên, trên trán rịn một tầng mồ hôi lạnh.
- Hồng Vũ, anh ghét em lắm sao?
Triệu Ca tiếp tục nỉ non.
- Nói cái gì vậy? Làm sao như vậy được chứ?
Phạm Hồng Vũ hơi kinh hoảng nói.
- Vậy thì…yêu em đi…
Triệu Ca ôm chặt lấy hắn, gần như dán hẳn vào lỗ tai của hắn, hạ giọng nói, hết sức rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ chấn động mạnh một cái, hơi nói lắp:
- Ca Nhi, anh…
- Em biết, em cái gì cũng biết. Anh đừng nói gì hết, không cần nói em
cũng biết. Em…em chính là cho anh. Em chỉ muốn cho anh. Em cái gì khác
cũng đều bỏ qua hết.
Triệu Ca thanh âm kiều mỵ hấp dẫn, mơ hồ lộ ra một sự cố ý.
- Ca Nhi…
Mồ hôi trên trán Phạm Hồng Vũ càng xuất ra nhiều hơn.
Triệu Ca hai tay ôm cổ của hắn bỗng nhiên phát lực, khuôn mặt tuyệt mỹ
và đôi môi diễm lệ đóng kín miệng Phạm Hồng Vũ. Cái lưỡi nhỏ nhắn, thơm
tho chủ động chui vào trong miệng Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ đầu óc trong nháy mắt trở thành một mảnh mơ hồ, hai tay
không kìm nổi bóp chặt eo của Triệu Ca, dùng hết sức siết chặt.
Hai thân thể quấn lấy nhau, ngã lăn lên chiếc giường rộng sang trọng.
Sau khi hôn nhau thật lâu, Phạm Hồng Vũ chống khuỷu tay lên. Dưới ánh
đèn dịu dàng, hắn mở tung cái áo ngủ màu hồng phấn trên người Triệu Ca.
Đập vào mắt hắn là một mảnh trắng nõn kinh người, bộ ngực hơn phân nửa
lộ ra. Một nụ hoa hồng hồng như ẩn như hiện.
- Hồng Vũ, em có đẹp không?
Triệu Ca hai tay tiếp tục ôm lấy cổ của hắn, đôi mắt sao sáng mê ly.
- Đẹp!
Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu.
Triệu Ca thẹn thùng mỉm cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cánh tay trắng
như tuyết cũng buông lỏng ra, cứ như vậy mà lặng yên nằm nơi đó, tự động bỏ đi hết thảy những che chắn, đem bản thân mình giao trong tay người
đàn ông đó.
Phạm Hồng Vũ hai mắt tinh quang đại thịnh, nhìn chăm chú gần trong gang
tấc, rồi bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, chôn vùi đầu mình vào khe rảnh giữa hai bầu vú đang run rẩy. Chiếc áo ngủ hoàn toàn chảy xuống hai
bên.
Phía trên nụ hoa kiều diễm truyền đến một cảm giác ấm áp.
Một khắc này, Triệu Ca thân hình bỗng nhiên run rẩy, hai tay không kìm
nổi nắm thành quả đấm, trong óc ầm ầm rung động, dường như những thứ
khác hết thảy đều không tồn tại. Hai giọt nước mắt giống như hai viên
trân chân từ trong mắt chậm rãi tràn ra.
Phạm Hồng Vũ động tác ngay từ đầu đã thật cẩn thận, mang theo ý tứ thử
một chút, môi không dám dùng sức, chỉ có điều nhẹ nhàng mút vào.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng là hơi thừa. Triệu Ca thân thể mềm mại chợt hướng lên trên, bụng căng ra.
Phạm Hồng Vũ một đường xuống dưới, chiếc áo ngủ màu hồng phấn hoàn toàn
mở ra. Triệu Ca theo động tác của hắn mà nhấc mông lên, cuối cùng chiếc
áo được cởi ra hoàn toàn. Một thân hình trắng nõn vô cùng xinh đẹp hiện
ra trước mắt Phạm Hồng Vũ. Cặp vú cao ngất, điểm hai nụ hoa đỏ hồng đang run rẩy.
Phạm Hồng Vũ kêu lên một tiếng, giống như là thở ra một ngụm khí trong lòng.
Hắn đang khẩn trương.
Triệu Ca lông mi không khỏi rung động. Hai gò má đỏ như máu, nói cái gì cũng không dám mở mắt ra.
- Ca Nhi!
Phạm Hồng Vũ gục xuống, dán sát bên tai Triệu Ca, nhẹ nhàng liếm vào vàng tai của cô.
Triệu Ca không lên tiếng, hai chân thon dài từ từ mở ra, chuẩn bị nghênh đón giờ phút trọng đại nhất trong cuộc đời cô.
- A!
Theo tiếng rên rỉ của Triệu Ca, hai người hợp làm một thể.
Phạm Hồng Vũ vốn tao nhã, cẩn thận, bỗng nhiên giống như con sư tử mạnh mẽ, anh dũng tiến về phía trước.