Ánh mặt trời chói chang xuyên qua kẽ hở của tấm màn chui vào trong phòng.
Miền nam nắng xuân ấm áp, dịu dàng rạng rỡ chiếu xuống gương mặt ửng hồng của Triệu Ca, sáng bóng mê người.
Phạm Hồng Vũ đã ngồi dậy, nhưng Triệu Ca vẫn còn đang ngủ, hơi nghiêng
thân mình, bàn tay đặt lên trên đùi Phạm Hồng Vũ, khóe miệng hơi nhếch
lên, tâm trạng vui sướng vô cùng.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng vuốt cọng tóc vắt ngang trán của Triệu Ca, động tác vô cùng dịu dàng, vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương.
Sự hòa hợp làm một tối hôm qua, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết.
Triệu Ca thân thể đẫy đà mềm mại. Mỗi một tấc da thịt đều gây cho hắn sự hưởng thụ tuyệt vời.
Triệu Ca đôi môi đỏ khẽ run lên.
Phạm Hồng Vũ lại không kìm nổi chui vào trong chăn, khẽ hôn lên thân thể của Triệu Ca một cái. Triệu Ca khóe miệng hiện lên nụ cười duyên, nhưng vẫn nhắm hai mắt, hai tay lại ôm chặt lấy Phạm Hồng Vũ. Hai nụ hoa trên ngực lại nhè nhẹ ma sát bộ ngực cường tráng của Phạm Hồng Vũ, lập tức
một cỗ nhiệt nóng bốc lên.
[CHARGE=3]Tay của Phạm Hồng Vũ lại không yên, từ giữa ngực hai người chen lấn lên, vê nhẹ một nụ hồng.
Triệu Ca cười khẽ, thân hình hơi co rụt lại phía sau, lộ ra một chút
khoảng cách, cấp cho cái bàn tay không an phận kia một không gian hoạt
động tự do.
Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng Triệu Ca cũng cảm giác được, Phạm Hồng Vũ
đối với bộ ngực no đủ của cô đặc biệt ham thích, suốt hơn phân nửa buổi
tối đều không buông tay.
Triệu Ca rất tự hào mà cũng rất thỏa mãn.
Đủ loại lo lắng ban đầu và ngờ vực vô căn cứ đã sớm bay lên chín tầng mây.
Một người đàn ông mê đắm thân thể mình, bất cứ một người nữ nào cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
Triệu Ca bàn tay nhỏ bé chậm rãi lướt trên người Phạm Hồng Vũ.
Bỗng nhiên, như cảm nhận được tín hiệu nào đó, Triệu Ca cuộn cặp đùi của mình lại, gác tay lên vai Phạm Hồng Vũ, vội vàng nói:
- Không được, làm nhiều, đối với sức khỏe của anh không tốt.
Hóa ra là Phạm Hồng Vũ lại tình cảm dạt dào, ở dưới bắt đầu rục rịch.
Tối hôm qua, rốt cuộc là bốn hay năm lần, Triệu Ca cũng không nhớ rõ
lắm, hình như là không được yên tĩnh cho lắm. Phạm Hồng Vũ thân thể khỏe mạnh, dường như toàn thân đều tràn ngập tinh lực vô tận. Triệu Ca chịu
đựng sự đau đớn lần đầu tiên, đem hết toàn lực hòa cùng với hắn. Tuy
nhiên, đến lần cuối cùng thật sự là không chịu nổi rồi, mang theo sự
thích ý vô tận chìm vào giấc ngủ.
Không nghĩ chỉ qua mấy giờ, người này lại trở nên sinh long hoạt hổ bình thường.
Khả năng khống chế của người đàn ông rất kém. Lực ý chí rất đơn bạc.
Cơn tức bị chọc lên, làm sao khống chế nổi.
Phạm Hồng Vũ không quan tâm, xoay người đè lên, cúi người xuống, há
miệng ngậm lấy vành tai của Triệu Ca, nhẹ nhàng hà hơi vào bên trong.
Triệu Ca lập tức cả người mềm nhũn, cười khanh khách không ngừng.
Chỗ này của Triệu Ca đặc biệt mẫn cảm. Phạm Hồng Vũ đã sớm điều tra được rành mạch. Nghe nói, phụ nữ thường hay có một điểm mẫn cảm, chỉ cần âu
yếm lên chỗ đó, chuyện gì cũng không cần làm thì cũng có thể đạt đỉnh
rồi.
Chỉ trong chốc lát, hai má của Triệu Ca đỏ bừng lên, hơi thở hổn hển,
gắt gao ôm lấy Phạm Hồng Vũ, thấp giọng rên rỉ, từ từ mở hai chân ra.
Phạm Hồng Vũ lại một lần nữa được như ý nguyện.
Sắp lên đỉnh, chiếc máy nhắn tin đầu giường vang lên.
- Đừng đụng vào nó!
Phạm Hồng Vũ thở hổn hển, hung tợn kêu lên.
Lập tức, Phạm Hồng Vũ liền phát hiện lời nhắc nhở của mình là dư thừa.
Đối với tiếng máy nhắn tin vang lên, Triệu Ca dường như không nghe thấy. Thể xác và tinh thần đều đắm chìm bên trong.
Đợi cho Triệu Ca cầm lấy cái máy nhắn tin mà xem thì cũng đã sau nửa giờ.
- Hình như là của Cục trưởng Hám.
Triệu Ca hai hàng lông mày giương lên, kinh ngạc nói.
- Làm sao em biết?
- Ngày hôm qua, ông ta cũng gọi vào máy của em.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Xem ra, không đi ăn một bữa cơm với ông ta thì ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Triệu Ca tự nhiên cười nói:
- Đúng vậy, phỏng chừng tối hôm qua ông ta ngủ không ngon.
Không nghĩ qua đắc tội với nhân vật có lai lịch lớn, Cuc trưởng Hám làm sao mà vô tư được?
- Chúng ta tối hôm qua cũng ngủ không được ngon?
Phạm Hồng Vũ trên mặt hiện lên nụ cười tà ác, ngay cả ánh mắt cũng tà ác.
- Đều tại anh…khốn kiếp!
Triệu Ca đột nhiên thấy ngượng, đánh hắn một cái thật mạnh, sẵng giọng nói.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, tựa đầu vào giường, đốt một điếu thuốc, bộ dạng rất thích ý.
Triệu Ca cầm điện thoại trên đầu giường.
- Ca Nhi, hẹn tối nay đi. Trưa nay anh không có tâm tư đi xã giao với lão Hám, không còn khí lực nữa rồi.
Phạm Hồng Vũ nhả ra một làn khói, cười hì hì nói.
Triệu Ca hung hăng lườm hắn một cái.
Tất cả mọi người đều không còn khí lực.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, lập tức đã có người nghe.
- Xin chào!
Quả nhiên là Cục trưởng Hám, giọng nói không che giấu được sự lo âu và
mong mỏi. Cú điện thoại này nếu Triệu Ca không gọi tới, thật không biết
Cục trưởng Hám sẽ thất vọng đến cỡ nào. Nếu là hạ cấp gọi điện tới xin
chỉ thị, làm không tốt không chừng sẽ bị chửi một trận.
- Xin chào, Cục trưởng Hám!
Triệu Ca điều hòa lại hô hấp, hơi kiêu ngạo nói.
- Chào cô, chào cô, Triệu tổng.
Mặc dù cách nhau cái điện thoại, nhưng Triệu Ca cũng có thể nghe được
tiếng thở phào của Cục trưởng Hám, giọng điệu cực kỳ kính cẩn.
- Cục trưởng Hám, xin hỏi có chỉ thị gì không?
- Triệu tổng khách khí rồi. Tôi nào dám chỉ thị cho cô chứ. Quá khách
khí! Triệu tổng, cô và Phạm nhị thiếu gia hôm nay có rảnh không? Nếu có
thời gian, không biết có được hân hạnh mời hai người một bữa cơm?
Cục trưởng Hám cười ha hả rồi hỏi dò.
Triệu Ca nhìn Phạm Hồng Vũ một cái rồi nói:
- Cục trưởng Hám, kỳ thật thì không cần như vậy. Nếu là hiểu lầm thì
không phải đã nói rõ rồi sao? Cục trưởng Hám không cần để ở trong lòng.
Phạm Hồng Vũ liền hướng cô giơ ngón tay cái lên.
Nếu làm Chủ tịch, lúc cần đắn đo phải đắn đo, bằng không sẽ không tốt.
- Triệu tổng đại nhân đại lượng. Chủ yếu tôi ngưỡng mộ phong thái của
Triệu tổng, muốn cùng Triệu tổng kết giao bằng hữu. Nếu Triệu tổng nể
mặt, vợ chồng tôi sẽ rất cao hứng.
Cục trưởng Hám nói chuyện rất có kỹ xảo. Nửa câu cũng không nhắc đến gã đầu trọc, thật giống như mời người quen đến nhà.
Phạm Hồng Vũ đã định ròi, Triệu Ca cũng không muốn làm khó Cục trưởng Hám, hơi trầm ngâm một chút rồi đồng ý.
- Nếu Cục trưởng Hám đã khách khí như vậy, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Cục trưởng Hám không khỏi mừng rỡ, luôn miệng nói:
- Thật tốt quá! Triệu tổng, cô và Phạm nhị thiếu gia rảnh buổi trưa hay buổi tối?
- Buổi tối đi, trưa nay chúng tôi còn có chút việc, muốn gặp mặt bạn ở thủ đô.
Triệu Ca thuận miệng nói dối.
Lão Hám là người như vậy, càng thần bí thì ông ta đối với anh càng kính
trọng. Vừa thấy mặt, quân bài nào cũng lật hết thì đây không phải là
thành tín.
Triệu Ca nếu đã là bà chủ lớn, chút kỹ xảo khẳng định là phải có.
Quả nhiên, Cục trưởng Hám vừa nghe là bạn từ thủ đô tới thì lập tức
không nghi ngờ. Có hậu trường vững chắc như vậy, có bạn từ thủ đô là
điều đương nhiên. Giọng điệu của ông ta càng thêm kính cẩn, nịnh hót vài câu rồi mới hẹn Triệu Ca thời gian và địa điểm dùng cơm.
- Không tệ, không tệ! Trình độ đắn đo của Triệu tổng ngày càng cao rồi. Chừng hai năm nữa, nhất định trở thành một gian thương.
Phạm Hồng Vũ hút xong điếu thuốc, cười ha hả trêu chọc.
- Anh mới là gian thương. Trên thế giới này vốn không có ai tinh ranh hơn anh.
Triệu Ca bĩu môi, phản kích một câu, lập tức cầm bộ áo ngủ màu hồng phấn lên, thật cẩn thận bước xuống giường, ép chặt hai chân, chậm rãi di
chuyển vào nhà vệ sinh.
Thấy bộ dạng như vậy, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt hiện ra chút áy náy.
Mình quả thật rất kỳ cục rồi.
Màn đêm buông xuống, đèn neon sáng choang, một chiếc xe Audi màu đen
chậm rãi lái vào khách sạn. Đã sớm chờ ở đại sảnh, Cục trưởng Hám nhìn
thấy bảng số xe chiếc Audi thì lập tức từ sofa bắn dậy, di chuyển thân
hình mập mạp, cực nhanh bước ra đón, tự tay mở cửa cho Phạm Hồng Vũ,
liên tục cúi đầu, vươn bàn tay mập ra, vì Phạm nhị thiếu gia mà che ở
trên cửa.
Nhìn thấy thân thể của ông ta mập mạp như vậy nhưng động tác thì lại lưu loát không ngờ.
Đi cùng với Cục trưởng Hám là một thiếu phụ khoảng chừng ba mươi, cách
ăn mặc rất đẹp, cả người là một thân trang phục hàng hiệu. Nhìn kỹ lại
thì diện mạo có chút giống gã đầu trọc vài phần. Không thể nghi ngờ, đây chính là vợ của Cục trưởng Hám, chị của gã đầu trọc.
Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Phạm Hồng Vũ là chính xác. Chồng già vợ trẻ, khó trách gã đầu trọc lại kiêu ngạo như vậy.
Tuy nhiên, giờ phút này, thiếu phụ cũng giống như Cục trưởng Hám, vẻ mặt khiêm tốn, cúi đầu đi theo.
Khi Triệu Ca xuống xe, thiếu phụ rõ ràng có chút ngơ ngác, bị vẻ sáng
ngời của Triệu Ca hấp dẫn, nhưng rồi vẻ mặt lại tươi cười trở lại. Cục
trưởng Hám sau khi giới thiệu xong thì rất tự nhiên nắm tay Triệu Ca,
nói những lời nịnh hót.
- Cảm ơn, cảm ơn Phạm nhị thiếu gia và Triệu tổng đã đến. Hai vị, mời bên này.
Ở ngoài cửa đại sảnh hàn huyên một trận, Cục trưởng Hám liền giơ tay, đi trước dẫn đường bước vào một căn phòng sang trọng. Một cái bàn tròn
thật lớn đã sớm bày sẵn chén bát, sơn hào hải vị đủ món, hết sức xa hoa.
Vợ chồng Cục trưởng Hám ân cần đầy đủ, mời hai vị khách quý ngồi.
Không khí trong bữa tiệc rất tốt. Chẳng những Cục trưởng Hám biết cách
cư xử mà vợ của ông ta cũng vậy, rất mịt mờ hướng Phạm Hồng Vũ và Triệu
Ca xin lỗi. Phạm Hồng Vũ vốn không có ý định so đo quá nhiều.
Uống vài ly rượu, Cục trưởng Hám quanh co lòng vòng, hỏi thăm lai lịch của Phạm Hồng Vũ.
Phạm nhị thiếu gia tất nhiên là nói đúng sự thật.
Bữa tiệc tối, cũng coi như khách và chủ tận vui.