Phó Đức Trăn chướng tai gai mắt nuốt từng ngụm nước, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Phó Đức Trăn không phải kẻ ngốc, nếu không thì đã không leo lên đến chức giám đốc nhà máy, Phạm Hồng Vũ nói có lý hay không thì ông ta có thể
phân biệt được. Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể nhận ra “quan niệm cao cấp” của Phạm Hồng Vũ. Từ bản chất, Giám đốc Phó còn
thuộc người của thời “kinh tế kế hoạch”, mặc dù mấy năm nay xã hội thay
đổi khá nhanh, nhưng một số quan niệm thâm căn cố đế vẫn chưa thể thay
đổi được.
Phó Đức Trăn rút ra một bao thuốc lá Hồng Châu cao cấp nhất, trên thị
trường có giá đến 2,5 tệ. Hiện tại Phạm Hồng Vũ lại giúp cho ông ta sản
xuất ra bao thuốc có giá 25 tệ, thì bảo sao mà không ta không kinh ngạc.
Ngược lại cô Trịnh nghe vậy liền vỗ đùi, kêu lên:
- Lão Phó, Chủ tịch thị trấn Phạm nói rất có lý, 20 tệ một bộ quần áo
đã xa hoa rồi, ai ngờ đến Giang Khẩu, giá một bộ quần áo còn lên tới 20
ngàn tệ như vậy. Hơn nữa, loại thuốc ngoại này còn có thể bán được hơn
10 tệ, vì sao Hồng Châu chúng ta không thể vượt qua được bọn họ? Sản
phẩm của nước ngoài cũng chưa chắc là đã hơn hàng trong nước chúng ta.
Nhất là hàng thuốc lá này, chính ôngb cũng nói, hút thuốc ngoại không
quen. Nói ra thì người Thanh Sơn chúng ta cũng không chỉ quen hút thuốc
của Thanh Sơn. Tôi cảm thấy, đề nghị này của Chủ tịch thị trấn Phạm rất
hay. Ông nghĩ mà xem, nếu thật sự được như vậy, một bao thuốc này sẽ có
lợi nhuận gấp năm lần trước kia, khó khăn của nhà máy không phải sẽ được tháo gỡ sao?
[CHARGE=3]Phó Đình Đình cũng gật đầu, phụ họa nói:
- Đúng vậy, ba, Chủ tịch thị trấn Phạm nói rất đúng…anh ấy là người rất
có nghề trong việc làm kinh tế, được báo tỉnh phỏng vấn cơ đấy.
Trước kia Phó Đình Đình chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp với Phạm Hồng Vũ
cả, nhiều nhất cũng chỉ là một anh chàng đẹp trai đến từ nông thôn mà
thôi, nhưng chỉ ngần ấy thôi thì chưa thể lọt vào mắt xanh của Phó đại
tiểu thư được. Trải qua việc ngày hôm nay, thái độ của Phó đại tiểu thư
đối với Phạm Hồng Vũ liền thay đổi 180°.
Đúng là suy nghĩ của phụ nữ thật khó nắm bắt.
Phó Đức Trăn lắc đầu nói:
- Đâu có đơn giản như vậy chứ? Hiện tại trong xưởng còn nợ nhiều lắm,
hàng tồn kho cũng còn nhiều. Hai tệ một bao mà còn chẳng có ai mua, chứ
đừng nói đến 20 tệ. Nếu vậy, không phải nợ sẽ càng ngày càng nhiều sao?
Cô Trịnh và Phó Đình Đình không khỏi nghẹn lời.
Nói như vậy cũng có lý.
Đối với việc tiếp thị thị trường, cô Trịnh hoàn toàn không hiểu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giám đốc Phó, cái ông nói là tình huống bình thường.
- Vậy cái gì là đặc biệt?
Phó Đình Đình lại hỏi, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ với đầy vẻ hứng thú,
chỉ có điều còn ngại Triệu Ca nên không dám quá mức mà thôi.
Triệu Ca đương nhiên cũng không để ý điều này.
Nếu Phó Đình Đình đã như vậy rồi, nếu như vậy mà cảm thấy uy hiếp thì một năm làm chủ tịch của cô coi như vô ích.
- Thị trường cao cấp, chính là đặc biệt. Chúng ta có thể phân tích một chút, người dùng sản phẩm cao cấp là những ai?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
- Đương nhiên là những người có địa vị, có thân phận rồi.
Phó Đình Đình lập tức đáp, sau đó lại có chút không yên, sợ mình đã nói sai, bị Phạm Hồng Vũ coi thường.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói:
- Hoàn toàn chính xác.
Nói xong hắn còn giơ ngón tay cái lên với Phó Đình Đình.
Tranh thủ sự ủng hộ của những người bên cạnh Phó Đức Trăn là điều rất
cần thiết. Có thể nhận thấy, Phó Đức Trăn rất chiều chuộng con mình. Chỉ cần cô Trịnh và Phó Đình Đình đồng ý, thì việc thuyết phục Phó Đức Trăn trở nên dễ dàng hơn nhiều.
- Giám đốc Phó, chúng ta sẽ hướng vào đối tượng là những nhà giàu có.
Chính sách của nhà nước cho phép một nhóm người giàu lê trước, nói cách
khác, nước ta rất nhanh sẽ hình thành một tầng lớp người giàu mới nổi.
Nói thật, trước kia chúng ta đều sợ nghèo, đột nhiên, có một nhóm người
giàu mới nổi như vậy, điều họ bức thiết nhất chính là một cách để phát
tiết, để khoe của. Sáng hôm nay, chúng tôi được chứng kiến một câu
chuyện rất thú vị….
Phạm Hồng Vũ kể lại chuyện người đàn ông da đen tức giận cắt luôn cả bộ đồ Pierre Cardin đắt tiền.
- Không ngờ có chuyện như vậy.
Cô Trịnh, Phó Đình Đình không khói trợn mắt há mồm.
Mười ngàn tệ hôm nay đã khiến cho cô cảm thấy căm giận lắm rồi, giống
như bị người ta cầm dao xẻo thịt vậy. Không ngờ có người lại bỏ ra một
sôs tiền lớn chỉ để xả giận như vậy.
- Có tiền thất thích biết bao…
Phó Đình Đình thở dài, sau đó nói tiếp:
- Nếu tôi có nhiều tiền như vậy, tôi cũng cắt quần áo, rồi đập vào mặt cái thẳng chết tiệt kia.
Phó Đình Đình có thể nói là căm thù đến tận xương tủy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Bởi vậy có thể thấy được, khoe ra điều khác biệt của mình chính là tâm lý của số đông. Nhất là với những người có tiền, nếu họ không khoe ra
được thì có khi còn khó chịu hơn là kề dao vào cổ.
- Hiện tại thuốc lá trong nước, đắt nhất cũng chỉ có năm tệ thôi, còn
kém một nửa so với thuốc ngoại. Đây rõ ràng không thích hợp với khẩu vị
của người dân nước ta, nhưng vẫn có nhiều người hút. Bọn họ hút không
phải thuốc, mà nó là tượng trưng cho thân phận.
- Nói thế quả thật cũng rất có lý…
Quan niệm thâm căn cố đế trong đầu Phó Đức Trăn, rốt cuộc cũng bắt đầu dao động rồi.
Phạm Hồng Vũ nói tiếp:
- Giám đốc Phó, chúng ta thử liên tưởng xem, nếu một ông chủ lớn mời
khách, nhất là những khách quan trọng thì họ sẽ hút thuốc gì?
- Đương nhiên là loại càng đắt càng tốt rồi, càng đắt thì họ càng có mặt mũi.
Phó Đình Đình một lần nữa lại trả lời thay ba mình.
- Chính xác, đây không những là khoe ra mà cũng là để thể hiện thành ý.
- Nhưng, Chủ tịch thị trấn Phạm, người giàu lên, dù sao cũng là số rất ít…
Phó Đức Trăn có chút do dự.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giám đốc Phó, tuy là số ít nhưng tuyệt đối số lượng cũng sẽ không ít. Dân số nước ta hơn 1 tỷ người, cho dù số giàu lên chỉ có một triệu
người thì đó đã là số lượng rất lớn rồi. Điều quan trọng chính là chỉ
chúng ta làm. Những nhà máy khác đều không có lọa xa hoa này, chẳng khác nào việc chúng ta có thể chiếm lĩnh thị trường cả nước trong thời gian
ngắn. Hơn nữa, người tiêu dùng thật sự tuyệt đối không dừng lại ở lớp
người giàu có. Số cán bộ nhà nước cũng là đối tượng có nhiều tiềm năng,
vì thể diện, cũng sẽ gia nhập vào số người tiêu dùng sản phẩm cao cấp
này. Có cơ sở như vậy, chúng ta sợ gì nào? Đến lúc đó, không những không lo không bán được, mà chỉ sợ số lượng của chúng ta cung không đủ cầu mà thôi.
- Nếu những nhà máy khác cũng làm theo thì thế nào?
Phạm Hồng Vũ cười cười, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm hơn.
Điều này đã chứng minh Phó Đức Trăn đã bị mình thuyết phục. Quyền chủ động nói chuyện nằm trong tay mình rồi.
- Giám đốc Phó, đạo lý tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế
đối phương), chắc ngài hiểu rõ hơn tôi. Chiếm lĩnh thị trường thuốc lá
trong 1 thời gian ngắn thì hiệu ứng thương hiệu của chúng ta sẽ hình
thành. Một khi đã hình thành thì rất khó thay đổi trong một thời gian
ngắn. Những nhà máy khác muốn theo kịp thì cũng phải mất một thời gian,
mà cũng chưa chắc đã nhận được sự ủng hộ của người tiêu dùng. Sự khác
nhau giữa quán quân và á quân là rất lớn. Chúng ta chỉ biết người đầu
tiên trên thế giới lên mặt trăng là Armstrong, chứ mấy người biết người
thứ hai lên mặt trăng là ai đâu? Dù sao tin tức bây giờ truyền bá vẫn
chưa nhanh cho lắm, để quần chúng chấp nhận thương hiệu mới thì không
phải chuyện dễ dàng.
- Mấu chốt là phải làm tốt việc giữ bí mật trong giai đoạn đầu.
Triệu Ca mỉm cười nói xen vào một câu.
- Đúng thế!
Phạm Hồng Vũ gật đầu.
- Việc giữ bí mật rất quan trọng, nếu đưa sản phẩm cao cấp ra một cách
bất ngờ thì việc tấn công vào thị trường của chúng ta đạt kết quả tốt
nhất, trong thời gian ngắn có thể hình thành được thương hiệu thuốc lá
cao cấp mới. Những nhà máy khác muốn đưa ra sản phẩm cao cấp thì cũng
phải mất một quá trình, nghiên cứu đối phương, đưa vào công nghệ sản
xuất mới, không hề đơn giản chút nào. Dù là một năm thì ưu thế của chúng ta đã hoàn toàn được xác lập.
Phó Đức Trăn gật gật đầu.
Vô tình, ông ta hoàn toàn đã suy nghĩ vấn đề theo hướng của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Giám đốc Phó, tôi có một đề nghị thế này…
- Cậu nói đi.
Phó Đức Trăn gật đầu, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
- Tôi đề nghị, Nhà máy thuốc lá Hồng Châu phải tiến cử một đội ngũ quản
lý tiên tiến. Đương nhiên, Nhà máy thuốc lá Hồng Châu là nhà máy quy mô
lớn, mời người Hongkong hoặc người ngoại quốc trực tiếp tham gia quản lý là rất khó khăn. Nhưng nếu mời mấy cố vấn đến thì hoàn toàn có thể.
Những cố vấn này trực tiếp phụ trách đối với ông, cung cấp những kiến
nghị về mặt quản lý và tiếp thị, cuối cùng thế nào thì do ông quyết
định…Giám đốc Phó, cải cách mở cửa, thật ra chính là sự chuyển biến về
tư tưởng quan niệm. Lãnh đạo tỉnh, như Chủ tịch tỉnh Vưu chẳng hạn, đều
rất chú ý đến việc chuyển biến tư tưởng ở cán bộ.
Phạm Hồng Vũ không bỏ lỡ cơ hội nhắc nhở Phó Đức Trăn, rằng quan hệ giữa mình và Vưu Lợi Dân không hề tầm thường.
Phó Đức Trăn hai mắt nhíu lại, hiển nhiên đã bị thuyết phục rồi.
Nhà máy thuốc lá Hồng Châu là nhà máy do tỉnh quản lý, Vưu Lợi Dân chính là ông chủ lớn của ông ta. Quan cảm của Vưu Lợi Dân đối với ông ta như
thế nào là điều rất quan trọng.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, tôi nghe nói, Chủ tịch tỉnh rất tán thưởng
hình thức Phong Lâm của các cậu, đúng không? Có phải cậu còn được ngồi
ăn cơm cùng với Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân không?
Một lúc sau, Phó Đức Trăn liền hỏi dò.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Hắn biết, Phó Đức Trăn cơ bản đã bị thuyết phục rồi, còn lại chỉ là vấn đề kỹ xảo mả thôi