- Giám đốc Phó, tôi nghe nói, hiện tại nhà máy thuốc lá kinh doanh đang gặp khó khăn?
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, mỉm cười hỏi.
Phó Đức Trăn hai mắt hơi nhíu lại, lập tức cười nói:
- Cũng không nói tới là có khó khăn bao nhiêu. Hiện tại đang nợ kiểu tam giác, một số khoản tiền rất khó thu hồi lại, còn có nợ tồn kho và nợ
người khác.
Phó Đức Trăn đây là sĩ diện.
Bành Na từng nói với Phạm Hồng Vũ, trước mắt, nợ tồn kho và nợ người
khác của nhà máy thuốc lá Hồng Châu đã là một con số thiên văn, khoảng
chừng tám mươi triệu. Những năm tám mươi, một nhà máy nợ tám mươi triệu
thì là chuyện cực kỳ kinh khủng.
Nếu không phải là nhà máy thuốc lá thì với con số đó đủ để đè sập một cái nhà xưởng.
[CHARGE=3]Lệnh Hòa Phồn được xưng là tuổi trẻ tuấn kiệt tài đức của
Hongkong, nhưng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa cộng lại cũng không đến
hai chục triệu đô la Hongkong. Con số này chủ yếu là do lợi nhuận của
máy chơi game cầm tay mang lại.
Tuy nhiên, nhìn qua, Phó Đức Trăn quả thật là có chút nôn nóng.
Lại nói tiếp, nhà máy là của quốc doanh, Phó Đức Trăn là Giám đốc nhà
máy. Nhà máy suy sụp thì sẽ ảnh hưởng đến cấp bậc và chức vụ của ông ta, sẽ bị chuyển đổi sang địa phương khác làm quan. Tất nhiên, chức vụ mới
sẽ không còn béo bở như chức Giám đốc nhà máy thuốc lá nữa rồi.
- Giám đốc Phó, theo tôi biết, nợ tam giác chủ yếu là xuất hiện tại đơn
vị xây dựng, nhà máy thuốc lá là quốc gia giữ độc quyền, nợ tam giác sẽ
không ảnh hưởng lớn sao? Nhà máy thuốc lá trước mắt gặp phải khó khăn,
chủ yếu là vấn đề phân phối và thị trường. Thị trường tự do hóa, đại lý
bán hàng nhập hàng con đường tương đối nhiều. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu và nguồn tiêu thụ thuốc bản địa nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.
Phạm Hồng Vũ không chút khách khí trực chỉ ra vấn đề mấu chốt.
Hôm nay nói chuyện, bất kể như thế nào, hắn nhất định phải nắm giữ quyền chủ động. Phạm Hồng Vũ bản thân hắn thì không sao. Hắn còn trẻ, còn
tiếp tục được lâu. Nhưng Phạm Vệ Quốc thì không còn trẻ nữa, sẽ không
đợi được lâu.
Trịnh cô chen vào nói:
- Đúng vậy, hiện tại việc tiêu thụ của ngành sản xuất thuốc lá rất rối
loạn. Nói là quốc gia giữ độc quyền, nhưng kết quả đại lý bán hàng, nhập hàng con đường nào cũng có. Nhất là buôn lậu thì nhiều vô cùng. Hiện
tại, ở Hồng Châu rất nhiều người đều hút thuốc lá ngoại. Lão Phó, tôi
nghĩ rằng việc này anh nên báo cáo lại với tỉnh, tiếp tục như vậy thì
không phải là biện pháp. Phải áp dụng thi thố thôi, để cấm thuốc lá
ngoại chảy vào thị trường Thanh Sơn chúng ta. Bằng không, cứ tiếp tục
như vậy, ngay cả tiền lương trong nhà máy cũng sẽ trả không nổi. Ông làm Giám đốc cũng chẳng còn vẻ vang gì.
Triệu Ca hé miệng cười.
Trịnh cô lời này, bất kể xuất phát từ mục đích gì thì ít nhất cũng gián tiếp chiếu cố Phạm Hồng Vũ.
Phó Đức Trăn liền trừng mắt nhìn bà, không hài lòng nói:
- Bà thì biết cái gì là kinh tế thị trường? Nếu tỉnh có văn kiện như vậy hạ xuống, vậy thì sẽ gọi là kinh tế có kế hoạch, đối nghịch lại chính
sách quan trọng của quốc gia.
Ở một năm nào đó, tầng cao đã xảy ra việc chuyển đổi nhân sự. Tân thủ
trưởng đang tăng nhanh cải cách, mở ra phương diện mới, so với người
tiền nhiệm thì cố định hơn. Áp dụng rất nhiều thi thố nhanh gọn, dứt
khoát, quyết đoán. Kinh tế thị trường tiến thêm một bước tự do hóa, các
chính quyền địa phương thi hành biện pháp chính trị đều trở nên tiến bộ. Nhìn qua thì rất tiến bộ, nhưng sợ bị chụp cho cái mũ “địa phương bảo
hộ chủ nghĩa”, “chống lại chính sách cải cách mở cửa”.
Thị trường thuốc lá tỉnh Thanh Sơn tự do hóa hoàn toàn là điều tất nhiên.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Trịnh cô, cải cách mở ra, kinh tế thị trường phải phát triển. Chỉ dựa
vào mệnh lệnh hành chính mà muốn làm kinh doanh thì khó khăn là rất lớn. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu một lần nữa chấn hưng, đồng thời nghĩ biện
pháp quản lý kinh doanh.
- Vâng, Chủ tịch thị trấn Phạm, tôi biết cậu tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại là kỳ tài trong việc làm kinh tế. Hình thức Phong Lâm của các người
hiện tại nổi danh trên toàn tỉnh. Nếu chiếu theo ý kiến của cậu, nhà máy thuốc lá Hồng Châu phải làm như thế nào mới có thể một lần nữa chấn
hưng lại?
- Giám đốc Phó, tôi đây cũng không dám ăn nói lung tung. Muốn làm nhà máy thuốc lá, ngài mới chân chính là cao thủ trong nghề.
Phạm Hồng Vũ cười nịnh Phó Đức Trăn một câu.
Phó Đức Trăn khoát tay nói:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, nơi này không có người ngoài, cậu không cần
phải khách sáo. Tôi là thành tâm thành ý thỉnh giáo. Tuy rằng nhà máy
thuốc lá là đơn vị quốc doanh, nhưng nếu ở trong tay tôi mà suy sụp thì
tôi không còn mặt mũi nào nữa.
Lời này là nói thật!
Phó Đức Trăn cũng là người sĩ diện.
Sau này, nếu hiệu quả và lợi ích của nhà máy thuốc lá không tốt, đãi ngộ của một giám đốc nhà máy như ông cũng kém đi rất nhiều.
Thấy Phó Đức Trăn thành thật như vậy, Phạm Hồng Vũ cũng liền không khách khí nữa, trong tay xoay xoay cái ly thủy tinh, trầm ngâm nói:
- Giám đốc Phó, xin thứ cho tôi nói thẳng, trước mắt nhà máy thuốc lá
Hồng Châu của chúng ta phương pháp chế biến cổ xưa rồi, vị bình thường,
hoàn toàn không có gì đặc biệt. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến tình
trạng ế ẩm. Trước kia không có cải cách mở ra, muốn làm kinh tế kế
hoạch, ở trong tỉnh là tự sản tự tiêu, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Hiện tại xuất hiện cạnh tranh, tình huống lại trở nên khác. Tâm lý của quần chúng, đơn giản mà nói, có đôi khi là có mới nới cũ. Cùng một
loại thuốc lá, hút mấy chục năm, ai mà không muốn thay đổi khẩu vị chứ.
Về phương diện này, nhà máy thuốc lá Hồng Châu không có sức cạnh tranh.
Nếu muốn thoát khỏi khốn cảnh thì phải hạ công phu xuống điểm này.
Phó Đức Trăn gật đầu, đồng tình nói:
- Chủ tịch thị trấn Phạm nói rất có lý, trước mắt phòng tổ chức chúng
tôi đang khắc phục khó khăn. Lão Bành là tổ trưởng đề tài. Ồ, lão Bành
chính là cha của cô bé phóng viên Bành Na đấy. Cậu hẳn là quen với Bành
Na? Con bé đã từng đến Phong Lâm các cậu để thực hiện phỏng vấn.
Trịnh cô vội nói:
- Chắc là ông còn nhớ, Chủ tịch thị trấn Phạm hồi năm mới có đến nhà
chúng ta đấy, là đi cùng với Na Na. Người ta là bạn tốt của nhau mà.
Nói xong, Trịnh cô không kìm lòng nổi liếc mắt nhìn Triệu Ca.
Vốn tưởng rằng Bành Na và Phạm Hồng Vũ là quan hệ yêu đương, hiện tại
xem ra là suy đoán của mình sai lầm. Vị Triệu chủ tịch thiên kiều bá mỵ
này mới chính là bạn gái của Phạm Hồng Vũ.
Nói thật, Bành Na tuy không sánh bằng Triệu Ca, nhưng lại vô cùng đáng
yêu. Đứng trên lập trường công bằng, Trịnh cô cho rằng Bành Na xứng với
Phạm Hồng Vũ hơn.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ chọn ai thì Trịnh cô không thể làm chủ được.
Triệu Ca tự nhiên cười nói, không chút phật lòng.
Phạm Hồng Vũ thân là cán bộ, giao tiếp với nữ đồng chí là điều đương nhiên. Triệu Ca sẽ không cần đi ghen tuông như vậy.
- A, đúng, đúng, cậu xem, tôi lại quên mất điều đó. Ai cha, Chủ tịch thị trấn Phạm, vẫn là tuổi trẻ tốt, người chỉ vừa thoáng bước qua khỏi tuổi bốn mươi thì bất kể tinh lực, trí nhớ thì cũng đều không bằng lúc
trước.
Phó Đức Trăn bật cười nói.
Nhìn tư thế này, Phạm Hồng Vũ đã có thể kết luận, Trịnh cô căn bản không cần nhắc đến việc mình đến nhà Phó Đức Trăn chúc tết. Thân là Giám đốc
nhà máy, người đến nhà chúc tết chỉ sợ đếm không hết. Trịnh cô làm gì mà cố ý hướng Phó Đức Trăn nhắc tới việc này?
Cũng may chỉ là một chi tiết râu ria, Phạm Hồng Vũ tất nhiên cũng không truy cứu.
- Giám đốc Phó, chỉ nghiên cứu vấn đề phương pháp chế biến thì chỉ sợ
không đủ để thay đổi đại cục. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu là doanh nghiệp nhà nước lớn, muốn một lần nữa sống lại thì phải cần cả một dự án có hệ thống, phải bỏ thêm nhiều tinh lực. Hơn nữa, đối với nhu cầu thị trường cần phải nghiên cứu hơn nữa thì mới hoàn toàn thấu triệt.
- Dự án có hệ thống? Nhu cầu thị trường?
Phó Đức Trăn lặp lại lời nói của Phạm Hồng Vũ, hơi mơ hồ khó hiểu.
Phạm Hồng Vũ không khỏi giật mình.
Ra vẻ trong giai đoạn này, cái gọi là “dự án có hệ thống” chưa toàn diện lưu hành.
Nếu lúc này nói với cán bộ nội địa về nhu cầu thị trường thì quan niệm càng thêm vượt mức quy định.
- Giám đốc Phó, nhà máy thuốc lá sau khi nghiên cứu ra được vị mới, thì thuốc lá mới sẽ tính toán định giá như thế nào?
Phạm Hồng Vũ bỏ qua cái gọi là dự án có hệ thống và nhu cầu thị trường, lập tức hỏi đến vấn đề kỹ thuật.
- Chúng tôi dự định sẽ lấy tên mới. Ngoại trừ tên Hồng Châu, thì còn lấy tên là Thanh Sơn, giá bán lẻ định ra ba bậc. Bậc cao nhất ba đồng, bậc
thường hai đồng và kém thì tám hào.
Phạm Hồng Vũ liền cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Phó Đức Trăn vội vàng hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, cậu cảm thấy cách định giá này của chúng tôi có vđồng chí sao? Hay là cái tên có vấn đề?
- Cả hai!
Phạm Hồng Vũ lần này không chút khách khí nói.
Phó Đức Trăn cũng không tức giận, cười nói:
- Thế đề nghị của Chủ tịch thị trấn Phạm là gì?
- Tên phải đổi, lấy tên tỉnh làm thương hiệu thì không phải không được,
nhưng lại rất hạn chế. Về phần giá cả, tôi thấy rằng nó được định giá
quá thấp.
- Ba đồng là không thấp. Chúng tôi đã thảo luận qua, căn cứ vào tiền
lương của công nhân viên chức bình thường chia đều ra mà định giá.
Phó Đình Đình chen vào hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, anh là người giàu có, vậy anh nói, phải định giá bao nhiêu mới thích hợp?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tôi không phải là người giàu có, tôi chỉ là nhân viên công tác của
quốc gia. Giám đốc Phó, tôi cho rằng, thương hiệu thuốc lá mới, phải
định giá hai chục đồng, như vậy mới thích hợp.
- Hai chục đồng? Một gói?
Phó Đức Trăn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Trịnh cô, Phó Ngọc Long, Phó Đình Đình mở to mắt nhìn nhau.
- Cái này sao có thể được? Quần chúng căn bản không mua nổi đâu.
Phó Đức Trăn lập tức lắc đầu liên tục, cảm thấy Phạm Hồng Vũ chính là ăn nói lung tung.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Giám đốc Phó, nếu có thể ở trung tâm mua sắm Vân Hiên mua một chiếc áo Pierre Cardin giá hai mươi hai ngàn, thì vì sao nhà máy thuốc lá Hồng
Châu không thể có một gói thuốc lá trị giá hai chục đồng?
- Đây không phải là cùng một khái niệm?
- Đương nhiên là cùng một khái niệm. Thị trường là gì? Thị trường chính
là tâm lý của người tiêu thụ. Cùng là một kiểu quần áo, nhưng một cái là thương hiệu của Pierre Cardin, một cái là thương hiệu nhỏ. Điều này
chính là sự bất đồng về thương phẩm. Người trước là hàng hiệu, người sau là bình thường. Đây chính là sự tương trưng cho thân phận và địa vị.
Hai năm qua, thị trường bỗng nhiên lưu hành thuốc lá ngoại như Marlboro, Hilton, giá cả đều từ mười đồng trở lên. Nếu nói về vị thì thuốc lá
ngoại hoàn toàn rất khó hút, không thích hợp với khẩu vị của nước ta.
Nhưng chúng vì sao lại thịnh hành như vậy? Mấu chốt chính là khoe
khoang. Rất nhiều người cảm thấy nếu rút ra gói thuốc lá ngoại giá hơn
mười đồng thì tỏ vẻ mình chính là kẻ có tiền, tài trí hơn người. Đây là
thị trường cần. Một khi đã như vậy, chúng ta vì sao không để cho thị
trường sáng tạo một hàng hiệu? Mọi người cần một thương hiệu xa xỉ phẩm, chúng ta liền cho họ một sản phẩm. Cái gọi là bắt đúng mạch thị trường, nói trắng ra chính là như vậy.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, giọng điệu vô cùng chắc chắn.