- Ánh mắt Hoàng Vĩnh Bồi cũng không tệ chút nào.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng cảm khái một tiếng, trong quan trường thời gian
càng lâu Phạm Hồng Vũ càng cảm thấy những đồng nghiệp xung quanh dường
như không đơn giản chút nào, ngay cả Cừu Hạo Minh nhìn qua có vẻ khó
khăn không chịu đựng nổi, bị đe dọa nhưng đó không nhất thiết là một
người ngốc ngếch, nếu chuyện này quay trở lại không biết ông ta có để
Hoàng Vĩnh Bồi đến hội nghị hiệp thương chính trị hay không?
Hoàng Vĩnh Bồi là một người ngoan cố, Cừu Hạo Minh cũng tương tự như thế.
- Những tài liệu này tôi sẽ mang về giao cho cấp trên, còn chuyện xử lý như thế nào thì do cấp trên xử trí.
Mã Hàn gắp đồ ăn đưa vào miệng chậm rãi nuốt.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Mã Hàn nói thêm:
- Chủ tịch huyện Phạm, không biết người này ở Mạc Bình hay huyện Vân Hồ, sáng sớm hôm qua tôi nhặt ở khe cưa một thư tố cáo, chỉ là thư nặc
danh.
Đây mới là nguyên nhân chính Mã Hàn mới chủ động hẹn Phạm Hồng Vũ ra gặp mặt.
Thành phố Tề Hà thực không ai biết, Mã Hàn cùng Phạm Hồng Vũ qua một vị
đội trưởng Long Thần Du đã quen biết nhau. Nếu không vì Mã Hàn lấy được
tin tức có thư khiếu nại kia, có lẽ cũng không hẹn gặp Phạm Hồng Vũ.
Không đúng thời điểm.
Mã Hàn là "đại sứ" được chỉ huy Long tiến cử đến thành phố Tề Hà để tìm
hiểu về tình hình người nhà của liệt sĩ Khê Hạo, có thể có công việc
thực hiện ở huyện Vân Hồ đó cũng là chuyện bình thường không nghi ngờ
gì. Nhưng chuyện gặp mặt Phạm Hồng Vũ này thật sự không thích hợp chút
nào, một khi tiết lộ ra ngoài không khỏi khiến cho người ta hiểu lầm,
Phạm Hồng Vũ đang làm trò quỷ.
- Thư tố cáo tôi?
Thật ra Phạm Hồng Vũ cũng có chút bất ngờ dù sáng sớm nay nghe Mã Hàn cố ý hẹn gặp hắn, chắc chắn có tình huống quan trọng, hơn phân nửa là
chuyện có liên quan đến bản thân hắn, nếu không đã gọi điện thoại rồi.
- Đúng, đây là chứng cứ, anh xem đi.
Mã Hàn cũng không dấu giếm, liền lấy trong bao công sự ra một bao thư, nhẹ nhàng đổ lên trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Dù sao Mã Hàn cũng không phải cấp trên của cơ quan Ủy ban Kỷ luật, anh
ta chỉ là một cán bộ công an bình thường đến thành phố Tề Hà để tìm hiểu về tình huống của gia đình liệt sỹ Khê Hạo, trên nguyên tắc không có
nghĩa vụ giúp đỡ thành phố Tề Hà điều tra các vấn đề khác, cũng không có quyền này.
Thư nặc danh được nhét vào cửa phòng của anh ta, anh ta hoàn toàn không
để ý đến, tiện tay nắm bỏ vào thùng rác lại thấy có ghi giao gấp cho
Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn không ghi địa chỉ người gửi.
Giai đoạn này, các cơ quan kiểm tra kỷ luật và cơ quan thực thi pháp
luật có quy định nội bộ, thư nặc danh, trừ khi nó là một vấn đề rất
nghiêm trọng, hoặc đi kèm với một bằng chứng rất xác thực, bằng không
không kiểm tra .. Tuy nhiên, vẫn có là điều tra,.
Một phong thư này có thể làm cho cán bộ Ủy ban Kỷ luật gây sức ép hơn nửa năm, nào có nhiều nhân lực cùng công sức như vậy.
Phong bì phồng len, có không ít hoa quả khô.
Phạm Hồng Vũ mở phong thư ra, đầu tiên đó chính là tấm ảnh chụp hắn ôm
tiểu Ưu Ưu cùng Lã Đình cùng nhau đi dạo phố mua sắm, trong ảnh khoảng
cách giữa hắn và Lã Đình tương đối gần, tiểu Ưu Ưu lại ôm mặt hắn, cử
chỉ vô cùng thân mật.
- Ha ha, trình độ này mà nói tay nghề chụp ảnh cũng không tồi, tốt hơn ảnh thật sự của tôi.
Sắc mặt của Phạm Hồng Vũ vẫn như thường, tỉ mỉ nhìn thật kĩ hình được
chụp kia, cười nói, cẩn thận gấp bức ảnh như sợ bụi làm hỏng nó.
Sau đó mới rút thư ra.
Mục đích của thư nặc danh này chủ yếu báo về "vấn đề phong cách" của
Phạm Hồng Vũ, chuyện này có hai phương diện, thứ nhất phong cách lối
sống thực sự thối nát vì có quan hệ không minh bạch với vợ liệt sĩ, thứ
hai là phong cách làm việc rất độc tài không hợp lý.
Vấn đề lối sống được đưa bằng chứng về các hình ảnh, phong cách làm
việc là bằng chứng trực tiếp hơn của vấn đề, lấy lời khai của Cát Nhị
Tráng cùng Cừu Lập Hành là được. Phạm Hồng Vũ thân là Chủ tịch huyện lại thích sử dụng nắm đấm, tháng tư năm trước chưa đến huyện Vân Hồ nhận
chức Chủ tịch huyện ở ngay khu Thập Nguyên đã đánh trọng thương Cát Nhị
Tráng, thiếu chút nữa mất khả năng sinh sản. Ngay tết âm lịch, lại đến
trấn Mạc Bình đã hạ gục Phó chủ tịch xã Cừu Lập Hành, mất ba cái răng,
nhưng vết thương thì nhẹ.
- Người như vậy lại nghiễm nhiên chiếm đoạt làm Phó bí thư huyện Vân
Hồ, chức vụ Chủ tịch huyện huyện chính phủ, đảm đương tám mươi vạn quần
chúng ở huyện Vân Hồ?
Đây là nguyên văn lời người tố cáo ghi lại.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chẳng những chụp ảnh có trình độ cao, mà ngay cả tin báo cũng không
tồi chút nào, người bình thường không thể nào viết ra được như vậy.
Mã Hàn không khỏi mỉm cười, nhìn có chút bất đăc dĩ, nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, Thần Du nói có anh gặp chuyện không sợ hãi, là tướng tài, quả thế thật.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Đó vốn chỉ là tin đồn vô căn cứ, không thật thì tôi có gì phải sợ?
Mã Hàn nhìn tấm ảnh chụp, liền nhắc nhở hắn một câu:
- Mặc dù không thật, nhưng miệng lưỡi người đời thật đáng sợ.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nói:
- Chủ nhiệm Mã, tôi cũng biết miệng lưỡi người ta rất đáng sợ, thật sự
khi Ưu Ưu được sinh ra không được nhìn thấy cha của bé, trong nhiều năm
cuộc sống lại bị gây khó dễ, sợ hãi, một đứa trẻ bị Cừu Lập Hành dọa đến nỗi khi nhìn thấy gã nó phát run lên, ấy vậy mà vẫn hy vọng ba của mình trở về đánh hết những người xấu kia. Chủ nhiệm Mã, đồng chí Khê Hạo là
liệt sĩ, là người có công, nên con gái anh ta không đáng có cuộc sống
như vậy, tôi chỉ muốn bù đắp cho đứa bé này.
Mã Hàn vô cùng nể phục, im lặng một chút trầm giọng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi đại diện cho những đồng chí là đồng đội của
liệt sĩ Khê Hạo còn đang sống hướng anh tỏ lòng biết ơn tận đáy lòng.
- Cám ơn Chủ nhiệm Mã.
Không gian im lặng lại hạ xuống.
Một lát sau, Mã Hàn chậm rãi nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, còn có một chuyện tôi muốn thông báo với anh.
- Chủ nhiệm Mã cứ nói.
- Chỉ huy Long nhận được lá thư này, được ký tên là đồng chí Lã Đình, từ này hai mươi bảy tháng tám, bưu cục được gửi đến huyện Vân Hồm trực
tiếp đến quân khu, gửi cho Long Hùng.
Hai hàng chân mày Phạm Hồng Vũ giương lên.
Mã Hàn gật đầu tiếp tục nói:
- Đồng chí Khê Hạo đã hy sinh bảy năm trước đây, trong thời điểm đó Long chỉ huy còn chưa là việc ở đây, khi Khê Hạo hy sinh một năm mới từ quân khu bộ tư lệnh đến chỉ huy chúng tôi. Hơn nữa, khi Khê Hạo còn sống
cũng không công tác ở quân bộ, cách quân bộ khá xa. Tôi nghĩ có thể Khê hạo không biết nằm ở nơi nào, đây là bí mật, bên ngoài khó mà biết
được, Lã Đình càng không thể biết.
- Tôi cũng không biết Thần Du không nói với tôi.
Phạm Hồng Vũ nói.
Mã Hàn gập đầu nói:
- Nhưng quả thật bút tích này đích thật của đồng chí Lã Đình tự tay
viết, tôi đã so sánh, thật sự giống nhau như đúc, tôi không tìm ra được
sự khác nhau trong đó.
- Tôi hiểu rồi.
Phạm Hồng Vũ nhẹ giọng nói.
......
Mấy ngày sau, một chiếc xe việt dã đã hiện ra ở văn phòng Cục công an
dưới lầu, Đồng chí Phạm Hồng Vũ của huyện Vân Hồ tự mình lái xe, ở dưới
lầu đợi, vẫn chưa ra khỏi xe. Một người đàn ông mặc thường phục, khoảng
trên dưới ba mươi tuổi, vứt bỏ mẫu thuốc lá trong tay, bước chân rời
khỏi xe việt dã, chiếc túi đựng đồ du lịch để phía sau quay người lấy vẻ mặt không vui vẻ gì.
Đó chính là đồng chí Diệp Hữu của phòng Công an điều tra hình sự của thành phố Hồng Châu.
Diệp Hữu tóc húi cua, da ngăm đen giống như người Châu Phi, không mặc
cảnh phục, mặc áo sơ mi với đủ màu sắc, không biết đã bao lâu không được tắm rồi, nhìn thế nào cũng không giống với danh tính vang dội "Diệp
thần thám".
- Tôi nói, Diệp đại đội, sao cậu mau lấy vợ nhanh đi? Không là ế đó.
Phạm Hồng Vũ không khỏi trêu chọc đứng lên, tiện tay lấy một điếu "Thanh Sơn vương" Diệp Hữu.
Diệp Hữu liếc mắt lạnh lùng nói:
- Tôi không kết hôn nổi, cậu cho rằng ai cũng được giống như Chủ tịch
huyện Phạm cậu sao, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, mỗi ngày
đều được uống rượu, có lái xe, lại được người ta vây quanh, nữ nhân thấy cậu liền si mê? Tôi chỉ là cảnh sát, tiền lương không đủ dùng là sao mà đủ nuôi vợ con?
- Chà, đại đội trưởng Diệp, lời này anh nói nghe không lọt tai chút
nào, không phải anh tuyên bố đánh bại tôi trước cha vợ tôi sao? À, bọn
họ có tiền lương tiền thưởng thì cậu cũng có tiền trợ cấp. Cậu đường
đường là đại đội trưởng của công an Thành phố, có tốt xấu gì cũng là
một lãnh đạo, ấy vậy mà ngay cả một người kết hôn cũng không tìm được,
vậy người khác làm sao sống đây?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói.
Diệp Hữu hầm hừ nói:
- Cậu đừng đến nữa, tôi biết cậu đến thế nào tôi cũng không thể sống yên ổn được, làm gì được chứ? Tôi ở đây quen rồi, rất bận rộn, tại sao kêu
tôi đến huyện Vân Hồ quái quỷ ấy làm gì?
- Cậu đúng là không nhìn được lòng tốt của người ta, tôi chính đang
chiếu cố đến tiền đồ của cậu ấy. Cậu đi Vân Hồ, trước tiên làm phó
phòng, chỉ cần cậu làm tốt thì chức trưởng phòng là của cậu, cậu còn oán giận gì chứ!
Diệp Hữu cười lạnh một tiếng nói:
- Cảm ơn, tôi không ham chức trưởng phòng phó phòng, điều tôi thích là
phá án, trong tay tôi có một đống vụ án thì tôi vui vẻ ngay. Không có vụ án tôi sẽ buồn lắm, đi đến huyện Vân Hồ cậu có án gì cho tôi phá không? Tôi xem ý đồ của cậu không tốt chút nào.
Phạm Hồng Vũ đột nhiên chóng mặt một chút.
Diệp Hữu vẫn là Diệp Hữu, đúng là cuồng nhân phá án, khó trách thế giới
bên kia, vợ gã ta nhất quyết muốn ly hôn cùng hắn, người phụ nữ nào
không bực mình với ông ta được chứ, suốt ngày lo phá án, không có vụ án thì ngủ ở văn phòng không về nhà, đúng không bực mới là lạ.
- Diệp thần thám, cậu nghĩ sao, nếu không có vụ án thì tôi gọi cậu đến
huyện Vân Hồ làm gì, để chơi à? Thật lòng mà nói, tính cách đồ phá hoại
như cậu không thay đổi chút nào, tôi thật lòng lo lắng khi cậu làm đội
trưởng. Sau khi cậu phá được vụ án này, thì quay về lại Hồng Châu làm
thần thám, được chứ?
Phạm Hồng Vũ nói một cách "xem thường".
Tinh thần Diệp Hữu liền tỉnh táo, nhìn lức láo như kẻ trộm, hỏi han:
- Thực sự có vụ án sao? Vụ án lớn à?
Phạm Hồng Vũ không thèm trả lời câu hỏi của anh ta, lập tức khởi động xe đi ra khỏi đại viện.