Hoa đăng vừa lên, một chiếc xe việt dã dừng bên bờ sông.
Bảng điện tử “Giang thiên thắng cảnh” chiếu xuống mặt sông lấp lánh, rực rỡ.
Hai người từ trên xe việt dã bước xuống, người có thân hình khôi ngô cao lớn, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời dĩ nhiên là Chủ tịch huyện Phạm, Phạm Hồng Vũ, một người khác tướng mạo nhu hòa, lưng thẳng tăm tắp, chính là Phó chủ nhiệm Ban chính trị quân đoàn Mã Hàn.
Mã Hàn mặc thường phục. Vì tướng mạo có liên quan đến tính cách, khi Mã
Hàn, dáng vẻ rất ôn hòa, mất đi mấy phần khí thế sát phạt. Cùng mặc
thường phục, lúc liếc mắt nhìn qua, Phạm Hồng Vũ có vẻ giống quân nhân
hơn.
Đây là một loại khí độ phát ra từ bên trong, thật sự không ngụy trang được.
Mã Hàn xuống xe, vẫn chưa vội vàng cất bước mà chỉ đứng đó, thưởng thức
bức tranh lộng lẫy, mỉm cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, nhà hàng trên
nước này rất thú vị!
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Ngại quá, hiện nay Tề Hà chỉ có nhà hàng trên
nước này là tàm tạm. Hơn nữa chiếc thuyền hoa này chỉ có thể dựa vào bờ, không có động lực, không thể trở thành một nhà hàng thực sự chuyển động trên nước được. Tôi định năm sau làm một làng nghỉ dưỡng loại hình nhỏ ở Vân Hồ, thử xem thế nào, đến lúc đó có thể sẽ làm nhà hàng bơi được
trên nước, du khách sẽ vừa thưởng thức món ngon, vừa ngắm cảnh hồ.
Mã Hàn liếc mắt nhìn hắn, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, kế kế hoạch này
rất thú vị, chỉ mới nghe thôi đã đủ làm người ta muốn đến rồi. Không
biết đến lúc làm du lịch nghỉ dưỡng có thể thu hút du khách đến thế nào
đây?
Phạm Hồng Vũ có chút kinh ngạc, không ngờ vị Phó chủ nhiệm ban chính
trị Mã Hàn này lại hiểu về kinh doanh như vậy. Trước khi quốc gia thúc
đẩy chế độ song hưu và nghỉ phép dài ngày, du lịch nghĩ dưỡng không
phải là lựa chọn phát triển kinh tế đầu tiên.
Hầu hết dân chúng cũng chưa giàu đến mức liệt du lịch vào lại nhu yếu phẩm.
- Cho nên mới nói, trước tiên là làm làng nghỉ dưỡng mô hình nhỏ xem
sao, bước bước nào xem bước ấy. Tuy nhiên, cả Thanh Sơn Hồ biết mà lại
không phát triển du lịch. Phong cảnh Chu Sơn chủ yếu là ngắm núi. Thanh
Sơn Hồ lớn đến như vậy, nếu không khai thác tài nguyên du lịch, chỉ dựa
vào đánh bắt và nuôi cá, thật sự là quá lãng phí. Hiện nay phải tạo nền
móng trước, đợi sau khi quốc gia thúc đẩy chính sách mới mới làm lớn làm mạnh, cũng coi như cướp được bước đầu tiên, tích lũy được chút kinh
nghiệm.
Mã Hàn cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm quả nhiên là có tầm mắt nhìn xa
trông rộng, khó trách Đội trưởng Long nói tuy anh còn trẻ, nhưng đầu óc
rất nhanh nhạy!
Phạm Hồng Vũ nói: - Chủ nhiệm Mã, đoàn trưởng Long thường xuyên về nhà không?
- Cũng không thường xuyên lắm. Anh ấy ở tuyến đầu, là bộ đội chiến đấu, quân đoàn chủ lực, nhiệm vụ huấn luyện nặng nề. trước đó không lâu hôm
sinh nhật Quân đoàn trưởng có về một chuyến. Ở chưa được hai ngày đã vội vội vàng vàng trở lại doanh trại!
Mã Hàn thuận miệng nói, không có ý giữ bí mật với Phạm Hồng Vũ.
Đoàn trưởng Long kia là bạn của Bảo Hưng, ban đầu Long Thần Du là doanh
trưởng bộ đội đóng ở Vũ Dương. Mấy năm trước, Bảo Hưng đã từ Phó liên
đoàn hai thăng lên chức Đại đội trưởng đại đội trinh sát sư đoàn mới xây dựng Cảnh vệ thủ đô, Long Thần Du cũng được đề bạt làm Đoàn trưởng của
Đoàn cảnh bị Minh Mỹ tiền tuyến Đông Nam. Bộ đội đóng ở Vũ Dương thuộc
danh sách chiến đấu của tập đoàn quân do Thống soái trưởng Long Hùng cha của Long Thần Du chỉ huy. Trước đây khi chức vụ của Long Thần Du còn
thấp, có thể trực tiếp tham gia quân ngũ dưới tay cha mình, sau khi
thăng lên làm quan chủ sự quân đội của một đơn vị tác chiến cấp đoàn thì phải chú trọng né tránh. Vì vậy nên mới được điều đi khỏi tập đoàn
quân, đi nhậm chức ở khu cảnh bị Minh Mỹ.
Khu cảnh bị Minh Mỹ đối diện với eo biển, biên chế có một số lượng bộ
đội dã chiến tinh nhuệ. Địa vị quan trọng hơn nhiều so với những quân
phân khu thông thường. Long Thần Du dù là Quân đoàn trưởng của Khu cảnh
vệ nhưng vẫn nằm trong danh sách chiến đấu của quân dã chiến.
Nghe Mã Hàn nói về Lòng Thần Du ngữ khí hoàn toàn tùy tiện, từ đó có thể thấy hai người bọn họ chẳng những rất quen biết nhau mà quan hệ còn rất không tệ. Thư ký nhận được sự tín nhiệm của lãnh đạo, đôi lúc chẳng
khác nào một thành viên trong gia đình lãnh đạo. Quan hệ của Mã Hàn với
Long Thần Du tốt, chính là có lý lẽ bên trong.
Dĩ nhiên, Phạm Hồng Vũ sẽ không dừng xe ở đây mà bàn luận sâu với Mã Hàn về chuyện này, hắn cười cười, nói: - Chủ nhiệm Mã, mời!
Hai người cùng đi vào thuyền hoa, đi thẳng lên tầng ba, bước vào “Đình
mẫu đơn”. Chủ tịch huyện Phạm là khách quen của “Giang thiên thắng
cảnh”. Vị trí của “Đình mẫu đơn” rất tốt, bình thường hắn mời khách ăn
cơm đều chọn phòng này.
Phạm Hồng Vũ lập tức mời Mã Hàn ngồi xuống nghỉ ngơi. Theo lý, Mã Hàn là khách quý, hẳn là nên ngồi bàn lớn. Nhưng Phạm Hồng Vũ cảm thấy, như
vậy không gian có vẻ lạc lỏng quá, cảm giác hơi kỳ kỳ, chẳng bằng ngồi
bên cửa sổ ngắm cảnh, vừa ăn vừa nói chuyện sẽ hay hơn.
Hôm nay cùng Mã Hàn đến đây ăn cơm, kỳ thực không phải là Phạm Hồng Vũ
mời Mã Hàn mà là Mã Hàn chủ động liên hệ với hắn. Tuy nhiên hắn là chủ
nhà, khách cũng là do hắn mời đến, MÃ Hàn lại mới đến Tề Hà lần đầu.
Nhân viên phục vụ của “Đình mẫu đơn” khá quen với Phạm Hồng Vũ, nhanh
chóng dọn sáu món một canh lên. Đều là những món nổi tiếng của "Giang
thiên thắng cảnh", trong đó có một con ba ba hấp vô cùng quý giá, con ba ba tự nhiên kia e là phải được bảy tám cân, không hề nhỏ chút nào.
Thiện nay, trong toàn tỉnh chỉ có mình nông trường Triều Dương có thể
nuôi dưỡng con ba ba. Tuy nhiên cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm,
tạm thời vẫn chưa bán ra với quy mô lớn. nhưng trước đó không lâu, Hoàng Tử Hiên có tặng cho hắn hai con ba ba nuôi bậc trung, nói là muốn mời
hắn nhấm nháp thử hương vị ba ba nuôi.
Chủ tịch huyện Phạm không phải là người sành ăn, giữa ba ba nuôi và ba
ba tự nhiên có chút khác biệt nho nhỏ, nhưng thật sự rất khó nhận ra
được. Ở cái tuổi này của hắn, căn bản chỉ cần ăn no là được, chưa đến
mức " Thực bất yếm tinh quái bất yếm tế”.
Rượu đưa lên là rượu trắng.
- Chủ tịch huyện Phạm, không ngờ Tề Hà là dòng nước ngầm cuồn cuộn…
Chủ khách uống vài chén rượu, không khí dần nóng lên, Mã Hàn nhấp một hơi rượu đế, hơi cảm thán nói.
Phạm Hồng Vũ liền cười, nói: - Chủ nhiệm Mã, đừng nói là anh, đến tôi
cũng không ngờ, vào lúc này mà lại tạo ra phong ba lớn như vậy, Hoàng
Thủy Bồi của Mặc Bình cũng được coi là người thâm độc.
Có liên quan đến Phó chủ tịch hiệp chính huyện Mặc Bình Hoàng Thủy Bồi
cùng mới mười mấy cán bộ cùng nhau báo cáo về chuyện Bí thư huyện ủy Cừu Hạo Minh, chỉ trong một ngày, quan trường của cả thành phố Tề Hà đều ồn ào náo loạn. Hôm qua Phó bí thư thành ủy Trịnh Mỹ Đường đã lên tỉnh
thành, hiện nay vẫn chưa quay về Tề Hà. Một số người tương đối mẫn cảm
tiên đoán, Bí thư Trình chuyến này đi tỉnh thành là muốn nhờ vả chuyện
của Cừu Hạo Minh. Cừu Hạo Minh là thân tín của Quách Thanh Hoa, tạm thời vẫn chưa được coi là thân tín của Trịnh Mỹ Đường. Tuy nhiên ở Tề Hà
“Quách Trịnh một thể”, Trịnh Mỹ Đường với Quách Thanh Hoa vốn được coi
là hai lính tiên phong của cùng một chiến hào. Hai tháng sau, chuyện
Trịnh Mỹ Đường lên nhậm chức Chủ tịch thành phố vốn đã định. Lúc này,
Trịnh Mỹ Đường ra sức bảo vệ Cừu Hạo Minh, dĩ nhiên là để mua lòng
người, thuận lợi tiếp quản lại toàn bộ đội ngũ nhân mã Quách Thanh Hoa
đã để lại cho gã.
Sau khi nghe được tin này Lục Cửu thở phào một cái, trái tim cứ bị treo lủng lẳng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
“Hiềm nghi” của y chắc hẳn là đã bị tiêu trừ.
Mã Hàn ảm đạm cười, bình tĩnh nói: - Chưa chắc đã do Hoàng Vĩnh Bồi khởi xướng!
Phạm Hồng Vũ đưa đũa chuẩn bị gắp thức ăn, nghe vậy bỗng dừng động tác, ánh mắt hướng về phía Mã Hàn .
- Có lẽ Hoàng Vĩnh Bồi chỉ lợi dụng cơ hội này thôi! Mã Hàn tiếp tục
bình tĩnh nói: - Chủ tịch huyện Phạm, tôi đồng ý lời anh nói, Hoàng Vĩnh Bồi cũng được xem là người thâm hiểm, rất biết nhẫn nại. Điều đến Hiệp
chính bốn năm, không hề tố cáo Cừu Hạo Minh lần nào, luôn chờ đến cơ hội này. Buổi tối mấy hôm trước anh ta đã thẳng thắn nói với tôi, đây cũng
được coi là lần đầu tiên anh ta chính thức tố cáo Cừu Hạo Minh, nếu
không vì thân phận tương đối đặc biệt của tôi, cũng chưa chắc anh ta đã
tố cáo!
Ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng thấy lưng lành lạnh.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Hoàng Vĩnh Bồi coi như cũng hiểu rõ điều này. Anh ta hiểu rõ, chỉ còn
Quách Thanh Hoa còn ở trên ghế, muốn theo quy cũ thông thường kéo Cừu
Hạo Minh xuống căn bản giống như người si nói mộng. Giống như Lã Đình đã từng viết hai bức thư cho quân đội, cuối cùng thư đều tới tay Cừu Hạo
Minh. Hoàng Vĩnh Bồi đưa tài liệu tố cáo Cừu Hạo Minh lên trên, nói
không chừng cũng sẽ được chuyển đến tay Cừu Hạo Minh. Hoàng Vĩnh Bồi vốn cũng là cán bộ lãnh đạo cấp Phó phòng, đã từng là người của Phó bí thư
huyện ủy, há lại không hiểu rõ những mắc xích trong đó?
Mã Hàn bỗng xuất hiện ở Tề Hà, muốn tìm hiểu tình hình Lã Đình, lại là
thư ký của Đoàn trưởng Long, thân phận này đủ đặc biệt, đừng nói là
thành phố Tề Hà, cho dù là tỉnh Thanh Sơn cũng khó có người thực sự có
thể tạo được uy hiếp với Mã Hàn. Bình thường mà nói, đưa tài liệu tố cáo giao cho Mã Hán, Mã Hán chắc chắn sẽ nói với lãnh đạo quan trọng trong
Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy về chuyện này, hơn nữa còn chuyển
tài liệu cho lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy.
Nhưng đây không phải trọng điểm, quan trọng là Mã Hàn sẽ đem tài liệu
nguyên đai nguyên kiện đưa về tỉnh Việt Trung giao lại cho Đoàn trưởng
Long.
Đây là chuyện tất nhiên.
Mã Hàn là “đặc sứ” của Đoàn trưởng Long, chắc chắn không thể tự ý xử lý
giao tài liệu lại cho cán bộ địa phương. Dù nói thế nào, dính đến chuyện Cừu Hạo Minh bao che cho Cừu Lập Hành cháu mình, ức hiếp Lã Đình gia
đình liệt sĩ là chuyện quan trọng. Hoàng Vĩnh Bồi giao tài liệu cho Mã
Hàn, đồng thời tố cáo Cừu Hạo Minh, cũng nhấn mạnh hành vi tàn ác của
Cừu Lập Hành, chĩ rõ, Cừu Lập Hành bị Tòa án nhân dân trung cấp thành
phố Tề Hà phán năm năm, thuộc loại án nhẹ. Dựa vào tội ác mang tính
nghiêm trọng của Cừu Lập Hành, chí ít cũng phải phạt tù từ mười lăm năm
trở lên, tù chung thân, thậm chí là tử hình.
Cừu Hạo Minh bao che cháu, quấy nhiễu sự công chính của pháp luật cũng là một tội quan trọng.
Như vậy, vấn đề của Cừu Hạo Minh và của gia đình liệt sĩ Lã Đình có luên quan với nhau. Mã Hàn phải đưa tài liệu nguyên đai nguyên kiện về cho
Đoàn trưởng Long xem qua, cuối cùng xử lý như thế nào, sẽ do Đoàn trưởng Long quyết định, Mã Hàn sẽ không thể tự tiện làm chủ.
Đây chính là cơ hội mà Hoàng Vĩnh Bồi nhắm đến.
Về phần điều này có thể dồn Cừu Hạo Minh vào chỗ chết không, Hoàng Vĩnh
Bồi không nắm chắc trăm phần trăm. Nhưng cũng là cơ hội ngàn năm một
thở. Đoàn trưởng Long chẳng khác nào một thanh kiếm được mài sắc treo lơ lửng trên đầu lãnh đạo thành phố Tề Hà, thậm chí là lãnh đạo tỉnh Thanh Sơn. Chỉ cần một ngày anh ta chưa thể hiện thái độ, bên này sẽ còn một
ngày phải lo lắng đề phòng, không thể bừa bãi thả Cừu Hạo Minh.
Dù sao quân địa cũng không cùng hệ thống, không lệ thuộc lẫn nhau.
Những cái khác không quản, nhưng có phải vạch lỗ hổng ra tìm tòi rồi tính sau.