Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 339: Chương 339: Lời mời bất ngờ từ thủ đô.




- Chị, tôi có một yêu cầu.

Tại một phòng riêng ở tầng 2, ở khu tập thể cho cán bộ thị xã Ngạn Hoa, đồng chí Phạm Hồng Vũ nghênh ngang đi vào, đóng chặt cửa lại, nghiêm trang đứng trước mặt Cao Khiết, nghiêm túc nói.

Đưa cha rời khỏi đại viện Địa ủy, Phạm Hồng Vũ vẫn chưa trở về thị trấn Phong Lâm mà chạy đến chỗ Cao Khiết.

Cao Khiết cũng trở nên nghiêm túc, chân thành nhìn hắn, hỏi:

- Yêu cầu gì?

Nói thật, Cao Khiết cũng thật sự có chút khẩn trương.

Bởi vì Phạm Hồng Vũ trước mặt cô rất ít khi “nghiêm túc” như vậy, chỉ vẻn vẹn có vài lần mà thôi. Lần này thấy hắn như vậy Cao Khiết không khỏi lo lắng, liệu có phải đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn hay không?

[CHARGE=3]Với tình hình chính trị bây giờ thì khả năng này là rất lớn.

- Là như thế này, tôi thích chức vụ Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa rồi, tôi muốn hôn cô ấy, liệu có được hay không?

Phạm Hồng Vũ tiếp tục nghiêm trang nói.

- Có thể chứ, cậu đi thủ đô đi, Lục Nguyệt đang ở đó đấy.

Cao Khiết liền hiểu ra, mình đang bị tên đáng ghét này đùa giỡn, lập tức hai tay ôm ngực, lui về sau một bước.

- Stop! Ai nói là với anh ra? Tôi nói là tân Phó Chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa – đồng chí Cao Khiết cơ mà!

Phạm Hồng Vũ vẫn với vẻ nghiêm túc đó, ánh mắt nóng bỏng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ được vậy.

- Lại nói hươu nói vượn rồi.

Cao Khiết không kìm nổi, vươn tay ra, muốn đập mạnh vào mặt hắn.

Nhưng lúc quan trọng này hai tay cô phải ôm lấy ngực, sao có thể động thủ được?

Phạm Hồng Vũ bước đến gần cô, đôi tay dài vươn ra ôm lấy thân thể mềm mại của cô.

- Sao lại nói huơu nói vượn? Lục Nguyệt không thể về được nữa rồi…trong nháy mắt chức Phó Chủ tịch thường trực kia sẽ là của em…Anh đã nói rồi, tương lai chức Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa sẽ là của anh, khoản “đầu tư” này, cho anh nhận trước chút “tiền lãi” đi…

Đây còn không phải là nói hươu nói vượn sao?

Cao Khiết cười khúc khích thành tiếng.

Lập tức, đôi môi kiều diễm đã bị Phạm Hồng Vũ hôn lên, và không có ý định buông ra. Hắn dùng sức, như thể muốn đem chiếc lưỡi non nớt của Cao Khiết nuốt vào trong bụng vậy. Động tác “cuồng bạo” như thế, trong thời gian ngắn gần như Cao Khiết không thể thở được. Bộ ngực phập phồng, áp vào ngực Phạm Hồng Vũ càng trở nên “điên cuồng” hơn. Thuận thế, hắn liền bế bổng Cao Khiết lên và đi vào phòng ngủ.

Nhà cô có ba phòng ngủ một phòng khách, Cao Khiết chỉ dùng một gian, hai gian còn để trống.

Cửa phòng “két” một tiếng mở ra, Cao Khiết như bừng tỉnh, ngửa đầu ra phía sau, thở hổn hển nói:

- Cậu, cậu định làm gì?

Hai mắt trừng lên, đầy vẻ kinh hoàng, mặt đỏ tía tai.

Người này muốn làm chuyện xấu?

Cao Khiết cảm thấy tim gan mình trong nháy mắt bị một cảm xúc khó nói thành lời xâm chiếm lấy.

Chủ tịch thị xã Cao đã trải qua chuyện như vậy bao giờ đâu.

Phạm Hồng Vũ không thèm để ý, chỉ đi vào trong.

Một chiếc giường đôi đặt ở giữa, ga trải giường màu xanh nhạt, một chiếc gối được thêu hình con thỏ trắng trông rất đáng yêu…

Một mùi thơm nhẹ nhàng, như thấm vào tim gan, khiến người vừa ngửi thấy liền có “ý nghĩ kỳ quái”. Đây chính là mùi thơm của trinh nữ, thứ có thể khiến cho đàn ông trở nên sôi sục hơn.

- Dừng lại, buông ra, mau buông ra…

Cao Khiết thất kinh, “hung tợn” kêu lên, hai tay cô đấm loạn xạ vào lưng Phạm Hồng Vũ, người ra sức giãy dụa để thoát khỏi vòng tay Phạm Hồng Vũ.

Nhưng tất cả đều phí công vô ích.

Thân thể hắn cường tráng như vậy, đâu phải Cao Khiết muốn thoát ra là có thể thoát ra được?

Người Cao Khiết giãy dụa như thế, ngược lại càng khiến lực ma sát giữa hai người càng trở nên kịch liệt hơn, Phạm Hồng Vũ cảm nhận được rõ ràng một bộ phận nào đó trên cơ thể mình đang thay đổi, hai bàn tay đang ôm lấy eo Cao Khiết, không kìm được liền di chuyển đến cặp núi đôi cao ngất kia.

- Phạm Hồng Vũ

Cao Khiết cũng đã nhận ra sự “điên cuồng” của Phạm Hồng Vũ, liền gấp gáp kêu lên.

Mặc dù cô đã chấp nhận Phạm Hồng Vũ, nhưng đối với chuyện như vậy, cô vẫn không thể kìm được sự sợ hãi.

Phạm Hồng Vũ không thèm để ý, lập tức đi vào bên giường, đặt cô lên đó, hôn “điên cuồng” lên đôi môi nhỏ nhắn của cô rồi đè lên người cô.

- Ừm…

Cái miệng nhỏ nhắn bị chặn, từ mũi Cao Khiết phát ra một tiếng không rõ, trên trán đã lấm mồ hôi.

Phạm Hồng Vũ càng tham lam, đôi bàn tay hắn đã di chuyển khắp nơi trên cơ thể cô và không có ý định sẽ buông ra.

Cơ thể của Cao Khiết bỗng chốc như mềm nhũn, đôi mắt long lanh dần dần trở nên mê man.

- Tiểu Khiết!

Phạm Hồng Vũ càng lúc càng cuồng nhiệt hơn, biên độ động tác vô tình càng lúc càng lớn.

Cao Khiết không nói lời nào.

Cúc áo thứ hai đã bị Phạm Hồng Vũ cởi ra.

Cao Khiết khẽ run run, muốn ngăn Phạm Hồng Vũ theo phản xạ có điều kiện, nhưng cuối cùng vẫn không đưa tay lên, mắt hơi nhắm lại, đôi mi thanh tú không ngừng run rẩy.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại bên hông Phạm Hồng Vũ reo lên.

Phạm Hồng Vũ không thèm để ý.

Cao Khiết dường như lại bị đánh thức, tay cầm lấy bàn tay to rộng của Phạm Hồng Vũ.

- Nghe!

Hơi thở vẫn gấp gáp như cũ, nhưng giọng điệu thì lại rất chân thật, còn tay kia thì đã che lại chiếc áo đã được cởi cúc!

- Mẹ kiếp! Cái di động chết tiệt này.

Bí thư Phạm rất phẫn nộ, oán hận đứng lên, miệng nói nhỏ, cực kỳ bất mãn.

- Di động cái gì?

Cao Khiết đã hoàn toàn “tỉnh táo”, kỳ lạ hỏi một câu. Cô vội đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình.

Thời điểm năm 88, máy nhắn tin đã là sản phẩm tân tiến nhất rồi, còn từ điện thoại di động thì chưa bao giờ nghe thấy.

- Không có gì.

Phạm Hồng Vũ thuận miệng đáp, cầm lấy máy nhắn tin, hai hàng lông mi khẽ dựng lên.

- Điện thoại của ai vậy?

- Từ thủ đô…

- Từ thủ đô? Ai tìm cậu? Bảo Hưng hay là Lý Xuân Vũ?

- Chắc là Lý Xuân Vũ, tôi nhớ đây là điện thoại của nhà cậu ấy…

Phạm Hồng Vũ vừa trả lời Cao Khiết, vừa đi đến phòng khách gọi điện.

- Phạm nhị thiếu gia?

Điện thoại vừa được kết nối. Quả nhiên là Lý Xuân Vũ.

Cách xưng hô “Phạm nhị thiếu gia”, chỉ có ở một số con ông cháu cha ở thủ đô.

- Tầm Hoan, chuyện gì thế?

- Có việc gấp. Mấy ngày nay cậu có bận không? Nếu có thời gian thì đợi một chút, mẹ tôi muốn nói chuyện với cậu…

Phạm Hồng Vũ chấn động, không kìm lòng nổi đứng thẳng mình lên, vẻ mặt nghiêm túc. Không ngờ mẹ của Lý Xuân Vũ – Hùng Diễm Linh lại muốn nói chuyện điện thoại với hắn.

- Đồng chí Tiểu Phạm, xin chào!

Một lúc sau, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói tao nhã.

- Xin chào cô Hùng.

Phạm Hồng Vũ lập tức đáp.

- Là thế này, thời gian này cháu có bận không? Nếu rảnh thì mời cháu đến thủ đô một chuyến. Cháu và Xuân Vũ là bạn bè, lâu rồi không gặp mặt rồi nhỉ? Hoan nghênh cháu đến nhà chơi, gặp gỡ Xuân Vũ, nói chuyện.

Hùng Diễm Linh khí độ thong dong, giọng điệu hòa ái, chỉ mời hắn đến thủ đô chơi chứ không nói chuyện khác. Nhân vật của thế gia đại tộc, đúng là không giống người thường.

- Vâng ạ, cảm ơn cô Hùng, đúng là lâu rồi cháu và Xuân Vũ không gặp nhau, cháu sẽ đến ạ…

Phạm Hồng Vũ cung kính đáp.

Hùng Diễm Linh hiển nhiên rất hài lòng, nói:

- Được, đến thì gọi điện cho Xuân Vũ nhé, để nó đi đón cháu.

- Vâng, cảm ơn cô Hùng.

- Đừng khách sáo, tạm biệt!

Hùng Diễm Linh cũng không nhiều lời, lập tức cúp máy luôn.

- Cô Hùng mời đi thủ đô à?

Cao Khiết chờ hắn cúp máy, rồi mới lên tiếng hỏi.

Phạm Hồng Vũ gật đầu.

Đôi mi thanh tú của Cao Khiết nhíu lại, nói:

- Cậu nói, bà ấy mời cậu là có ý gì?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cái này không dễ đoán, bây giờ là thời điểm nhạy cảm…

- Đúng vậy, cho nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ…

Cao Khiết trầm tư, hai mắt sáng ngời, kêu kên:

- Tôi hiểu rồi, bà ấy, bà ấy muốn đào góc tường của cậu…

Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười:

- Thế à?

- Cái này mà còn phải hỏi à? Cứ ở đấy mà đắc chí đi.

Cao Khiết lườm hắn một cái, hừ nói.

Lần sóng gió chính trị này, con mắt của Phạm Hồng Vũ rất nhạy bén, có thể siêu cấp nhân vật của nhà họ Lý có ý gì đây.

Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, nhưng trong lòng lại có phần chấp nhận.

Trong suy nghĩ của đại lão tầng cao, đồng chí Phạm Hồng Vũ thật sự được tính là nhân vật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.