Cuộc họp “nhân sự” lần này không quá dài, hai cha con Phạm Vệ Quốc và Phạm Hồng Vũ
cùng nhau rời khỏi nhà Khâu Minh Sơn. Phạm Vệ Quốc còn phải về huyện Vũ
Dương, ông luôn luôn bận rộn với công việc như vậy. Hơn nữa giai đoạn
hiện tại, ở huyện có nhiều chuyện khiến Phạm Vệ Quốc không yên tâm.
- Hồng Vũ, như vậy mới tốt chứ.
Đi ra đến cổng, Phạm Vệ Quốc dừng bước, mắt nhìn con trai vui mừng nói,
bất kể thế nào cũng không thể che giấu được ý tán thưởng. Phạm Vệ Quốc
là điển hình của “tính cách quân tử”, làm người khiêm tốn cẩn thận, rất
ít khi khen ngợi con trai mình, nhưng lần này bất kể thế nào cũng không
thể nhịn được.
Phạm Hồng Vũ tỏ ra là người có khả năng chính trị thiên phú, vượt xa
khỏi mong muốn của ông. Một cán bộ cơ sở nho nhỏ mà có thể dự đoán được
hướng chính trị cao tầng chuẩn xác như vậy, ngẫm lại, không khỏi khiến
người ta sợ hãi. Tuy là cha con, nhưng mỗi khi Phạm Vệ Quốc nghĩ đến,
cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Đây là nhân tài cỡ nào chứ?
E rằng “quan nhất phẩm” hiện tại cũng không thể sánh kịp.
[CHARGE=3]Lần sóng gió chính trị này bùng nổ, không biết đã liên lụy đến bao nhiêu nhân vật cỡ lớn, và đều là những kẻ già đời trong giới chính
trị. Những người khác không nói, mà chính cha Lục Nguyệt – Lục Thành
Đống, cũng nằm trong số đó.
Đó là một cận thần bên thiên tử.
Luận học thức uyên thâm, luận kiến văn quảng bác, mặt nào Phạm Hồng Vũ
cũng không bao giờ có thể so sánh được. Ông ta tự mình xuất mã, đám
người Lương Quang Hoa Tống Mân đều nghĩ rằng Phạm Hồng Vũ sẽ chết chắc,
đang chuẩn bị xắn tay áo, ném đá xuống giếng một phen, và hướng về phía
trước để tranh công nhận thưởng.
Không ngờ kết quả lại thành ra như vậy, mấy ngày nay, bị đám cán bộ phía dưới nói sau lưng không biết bao nhiêu lần.
Sự lo lắng của Phạm Vệ Quốc cũng được giải tỏa, còn việc được “thăng
chức nhanh” thì đối với Phạm Vệ Quốc đã không còn quan trọng nữa. Ông đã gần 50 rồi, con đường làm quan không còn dài nữa, chỉ cần con trai mình vững vàng, là ông cảm thấy vui rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, sao lúc nãy ba không phát biểu ý kiến, có phải yêu cầu của con quá đáng quá không?
Phạm Vệ Quốc cũng cười, gật đầu nói:
- Ừ, cũng có chút như vậy.
Phạm Hồng Vũ trực tiếp nhắm vào chức Phó chủ tịch thường trực địa khu,
điều này khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy giật mình kinh hãi.
Quan niệm sử dụng cán bộ thời điểm này đối với Phạm Vệ Quốc đã quá quen
thuộc. Ông chỉ là Chủ tịch huyện, hơn nữa thời gian làm Chủ tịch huyện
cũng không còn dài nữa, hai năm sau, cho dù có được đề bạt thì nhiều
nhất cũng chỉ được ngồi lên ghế Bí thư huyện ủy. Còn về chức Phó chủ
tịch địa khu, Phạm Vệ Quốc chưa từng nghĩ đến, lại càng đừng nói đến Phó chủ tịch thường trực. Đó là cấp Phó giám đốc sở, thực quyền cao hơn rất nhiều so với một Phó giám đốc sở trên tỉnh.
Do đó Phạm Vệ Quốc cảm thấy không thể tin nổi.
Vậy mà con trai ông, “giơ tay đòi thưởng” lại không khách khí như vậy.
Điều kỳ lạ là Khâu Minh Sơn cũng không có dị nghị, như thể ngầm đồng ý
với “điều kiện” mà Phạm Hồng Vũ đưa ra.
- Ba, con đã nói với ba rồi, lúc này, ba đừng có khách khí làm gì, nhất định phải tranh thủ.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói.
- Hồng Vũ, sử dụng cán bộ đều là do tổ chức sắp xếp, mình khách khí hay không khách khí liệu có quan trọng không?
- Đương nhiên là quan trọng rồi. Ba, con nói thật với ba, lúc này con
nhìn trúng vị trí đó rồi. Tổ chức sắp xếp như thế nào không cần ba phải
quan tâm. Mấu chốt là ba không được khiêm tốn quá, đẩy đi đẩy lại là khó làm đấy.
Cái này không phải quá hoành tráng sao?
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, bản thân chỉ là một bí thư thị trấn, nhưng lại
nói chắc như thể chiếc mũ quan Phó chủ tịch thường trực Địa khu được
giấu trong tủ quần áo nhà mình, thích lúc nào lấy ra đội cũng được vậy.
- Com chắc như vậy à?
Phạm Vệ Quốc cũng thấy kinh ngạc hỏi ngược lại.
- Có chắc chứ ạ! Ba, nói thẳng ra đây chính là luận công ban thưởng.
Chướng ngại vật lớn nhất của con là tuổi tác và kinh nghiệm lý lịch. Tuy rằng trung ương yêu cầu trẻ hóa cán bộ, nhưng rất nhiều lãnh đạo có lối suy nghĩ cổ hủ, không phải một tờ văn kiện có thể thay đổi được…
Phạm Vệ Quốc nói:
- Không cần nói người khác, chính là ba, cũng cảm thấy nếu con được đề bạt quá nhanh thì cũng không tốt.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng là như vậy! Ba là ba của con mà cũng cảm thấy như thế thì đừng
nói đến những người hác. Chi nên, ba phải lên trước. Tuổi tác, bằng cấp, kinh nghiệm, nhân phẩm của ba đều có đủ, chỉ thiếu kỳ ngộ nữa thôi.
Hiện giờ cờ đến tay mà không phất thì không phải đáng tiếc lắm sao?
Cái gọi là kỳ ngộ ở đây, thật ra chính là được lãnh đạo cao tầng chú ý.
Lần này cục diện chính trị của địa khu Ngạn Hoa đều liên quan chặt chẽ
với đại cục của cả nước, thậm chí có thể gọi là nơi “diễn thử” của cả
nước, đại danh của Phạm Hồng Vũ, không bao lâu nữa nhất định sẽ được lưu truyền khắp nơi. Đây là một loại vốn liếng chính trị rất hó có được,
điểm yếu duy nhất chính là tuổi tác của hắn quá trẻ, trong thời gian
ngắn được đề bạt đặc cách thì cũng có cực hạn của nó. Luôn phải lấy thân phận của một tiểu sứ để tham dự vào đại cục chính trị tầm cao thì cũng
đáng tin lắm. Dù sao trung tâm chính trị hơi xa, tin tức lạc hậu, chỉ
dựa vào trí nhớ từ thế giới kia, nếu chẳng may xảy ra sai sót thì hối
hận cũng không thể kịp được.
Điều hiện giờ Phạm Hồng Vũ phải làm chính là đem số vốn liếng chính trị
này chuyển đến chỗ Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, nếu cơ hội này mà
không bắt lấy thì chỉ có thể lạc hậu phía sau. Về phần bản thân Phạm
Hồng Vũ, tuổi trẻ là “một điều xấu” nhưng cũng là ưu thế rất lớn. Hắn
không sợ không có cơ hội.
- Hồng Vũ, quan trường hiểm ác lắm đấy…
Phạm Vệ Quốc khẽ thở dài nói.
Mặc dù lần này thắng lớn, nhưng nhìn xa một chút, toàn những nhân vật
hiển hách như vậy mà nói đổ là đổ, ai có thể đảm bảo rằng trong tương
lai chuyện như vậy không xảy ra trên người mình? Một khi như vậy, mấy
chục năm phấn đấu cũng sẽ tan thành mây khói.
Quan trường hiểm ác, là điều rất chính xác!
Nếu thật sự có thể làm một người dân bình thường, cơm ăn no, áo mặc ấm,
con cháu đầy đàn, sống yên ổn cả đời, thì đó chính là hạnh phúc thật sự.
Bạch Lạc Thiên trong “Trường Hận Ca” đã nói: Như hà tứ kỷ vi thiên tử, bất cập Lô gia hữu Mạc Sầu”.
( Dịch nghĩa: Tại sao đã bốn mươi tám năm làm vua
Mà không bằng chàng họ Lư có nàng Mạc Sầu)
(Mạc Sầu: Là một mỹ nữ ở Lạc Dương, lấy chồng họ Lư – Dg)
Viết ra hung hiểm khó lường của giới chính trị tầng cao, từ xưa đến nay đều không có ngoại lệ.
Phạm Hồng Vũ hiểu rõ tâm tư của cha mình, liền cười nói:
- Ba, con kể cho ba một câu chuyện nhé.
- Kể chuyện?
Phạm Vệ Quốc cảm thấy kinh ngạc.
- Đúng vậy! Chính là thời triều Minh, năm Gia Tĩnh, chuyện liên quan đến Binh bộ thượng thư Đinh Nhữ Tiếp. Triều Minh chính là dùng võ công để
giành thiên hạ, thời kỳ đầu dựng nước, sức chiến đấu của quân đội, cảnh
vệ kinh sư vẫn rất mạnh. Tuy nhiên càng về sau, thì chỉ cho có mà thôi,
ăn chơi trác táng, thật giả lẫn lộn. Thời kỳ Minh Thế Tông Gia Tĩnh,
giặc Mông Cổ xâm lược, Minh Thế Tông phái Đinh Nhữ Tiếp đốc quân nghênh
chiến, quân đội năm sáu vạn người dễ dàng thất bại, Gia Tĩnh hoàng đế
tức giận, liền cho chặt đầu Binh bộ thượng thư Đinh. Lúc đó đã có người
nói làm quan nguy hiểm, chức Binh bộ thượng thư này làm không được. Kết
quả là có người khác đứng ra nói, nếu như Binh bộ thượng thư này một
ngày giết một người thì không cần phải làm nữa. Kết quả là một tháng
giết một người, mà vẫn có người muốn làm.
Phạm Vệ Quốc xúc động nói:
- Lực hấp dẫn của việc làm quan này lớn như thế?
- Đúng là lớn như thế. Đối với người như Triệu Học Khánh, làm quan có
nghĩa là quyền lực, địa vị và những ưu đãi. Giống như AQ, muốn cái gì
chính là như vậy, thích ai thì chính là người đó…
Phạm Hồng Vũ thuận miệng lôi Triệu Học Khánh ra, đối với người này thật
sự Phạm Hồng Vũ chẳng coir a gì. So sánh mà nói, hắn còn có ấn tượng đối với Lương Quang Hoa, Tống Mân hơn ông ta. Ít nhất những người này còn
hữu ích đối với công tác một chút, không giống như Triệu Học Khánh thuần túy quan liêu, nịnh hót cấp trên, tác oai tác quái với cấp dưới, không
làm được cái gì cho ra hồn. Lần này đề nghị với Khâu Minh Sơn cho cha
mình thay thế vị trí của ông ta cũng không có gì quá đáng cả.
Loại cán bộ này, đối với Phạm Hồng Vũ đều là thừa thãi.
- Nhưng đối với một số người khác mà nói, làm quan có nghĩa là trách
nhiệm. Đương nhiên, cũng có nghĩa là quyền lực. Chỉ có điều quyền lực
này sử dụng như thế nào thì khác nhau rất nhiều. Ba, sau khi ba làm Chủ
tịch huyện, huyện Vũ Dương đều có được sự thay đổi rõ nét. Chủ tịch Địa
khu Khâu trở thành Bí thư, quản toàn bộ. Mảng xây dựng kinh tế này, trả
cho ông ấy quản lý, sự phát triển kinh tế của địa khu Ngạn Hoa có hy
vọng rồi.
Phạm Vệ Quốc cười nói:
- Con đừng có khen ba như vậy…huyện Vũ Dương một năm nay có được sự thay đổi, hơn phân nửa là công lao của con.
Nói tới đây, trong lòng Phạm Vệ Quốc cũng kinh ngạc. Ngày bình thường
sao lại không nghĩ về vấn đề này, vừa mới nhắc tới lại cảm giác con trai mình thật giỏi. Quản lý thị trấn Phong Lâm cũng trở thành ngôi sao sáng toàn tỉnh, nhân tiện chỉ cho mình vài chiêu, huyện Vũ Dương cũng có
được sự thay đổi long trời lở đất như thế.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, đừng nói như vậy, con chỉ có ý tưởng, tất cả là do ba làm. Dù là mưu sĩ giỏi cũng phải dựa vào minh chủ có đúng không ạ?
Phạm Vệ Quốc mỉm cười, giơ tay vỗ tai con trai mình, nói:
- Hồng Vũ, ba đồng ý với con, lúc này không cần thiết phải khiêm tốn
quá, nhất định phải tranh thủ. Con có lòng phục vụ nhân dân như vậy, một người cha như ba càng không thể lạc hậu được.