Lúc màn đêm buông xuống, chiếc Warsaw màu đen tiến vào đại viện Địa ủy.
Đã là cuối mùa thu, nên trời cũng tối khá nhanh.
Hôm nay Bí thư Phạm đến chỗ Khâu Minh Sơn để ăn chực, trước đó hắn gọi
điện cho Khâu Minh Sơn, nói rằng mình sẽ đến ăn chực. Da mặt của Bí thư
Phạm luôn dày như vậy. Không ngờ Khâu Minh Sơn nói cho hắn biết, Phạm Vệ Quốc còn đến sớm hơn cả hắn, cũng là đến ăn chực.
Đỗ xe xong, Phạm Hồng Vũ bước chân nhẹ nhàng, lập tức đi tới nhà của Khâu Minh Sơn.
Cửa phòng khép hờ, chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Phạm Vệ Quốc.
Phạm Hồng Vũ không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào luôn. Cửa phòng khéo
hờ, vốn là chuẩn bị cho hắn. Khâu Minh Sơn tính cách bình dị gần gũi,
nhưng Chủ tịch Địa khu đều có uy nghiêm, nếu không được mời thì người
bình thường cũng không dám tùy tiện đến.
- Chủ tịch Địa khu, dì Đàm, ba, anh Thái…
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ mỉm cười, chào hỏi bốn người đang ngồi trong phòng khách.
- Ồ, Phạm Hồng Vũ đến à, mau đến đây ngồi đi.
Vợ Khâu Minh Sơn là cô Đàm lập tức đứng dậy, mỉm cời nói với Phạm Hồng
Vũ. Cô Đàm là bạn học thời đại học với Khâu Minh Sơn, cũng là phần tử
trí thức cao cấp.
Trong khoảng thời gian này, thế chính trị của toàn bộ địa khu cũng tương đối căng thẳng, quan hệ giữa Khâu Minh Sơn và Lương Quang Hoa cũng trở
nên căng thẳng hơn. Cô Đàm cũng là lo lắng cho chồng mình. Hiện tại đại
cục đã định, cô Đàm cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt chồng mình trở lại. Hiện tại nhìn thấy Phạm Hồng Vũ – “công thần số 1”, đương
nhiên cô Đàm cũng phải dùng thái độ thân thiết hơn bình thường.
Phạm Hồng Vũ đi qua, ngồi xuống ghế sô pha, Thái Dương đang định đứng
lên rót trà thì cô Đàm đã tự tay bưng một cốc trà nóng thơm ngát đến,
hai tay đưa cho Phạm Hồng Vũ.
- Cảm ơn dì Đàm.
Phạm Hồng Vũ vội nhổm dậy, cúi đầu, hai tay nhận lấy, cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo.
- Hồng Vũ, trông vẻ hăng hái nhỉ…
Thấy Phạm Hồng Vũ vẻ hưng phấn, Thái Dương liền nói đùa.
Mấy năm nay, Thái Dương như thể đã trở thành người nhà của Khâu Minh
Sơn, lúc tan ca cũng thường xuyên đưa cả vợ con đến nhà Khâu Minh Sơn,
giúp cô Đàm làm một số việc già, vô cùng hòa hợp.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cuối cùng cũng có thể thở phào được rồi.
Một câu nói khiến tất cả mọi người mỉm cười.
- Dì Đàm, ai nấu cơm vậy ạ? Có phải là Uyển Nhi không?
Nhấp một ngụm trả, Phạm Hồng Vũ hỏi.
Rõ ràng nghe thấy tiếng nồi xoong trong bếp. Trước đây mỗi lần Phạm Hồng Vũ đến nhà Khâu Minh Sơn ăn cơm, không ít lần là vợ của Thái Dương là
Gia Cát Uyển Nhi đến nấu nướng. Con của Khâu Minh Sơn đi học bên ngoài, ở nhà này chỉ có hai vợ chồng ông ở. Bình thường Khâu Minh Sơn bận rộn
công sự cả ngày, cô Đàm không khỏi cảm thấy nhàm chán, những lúc như vậy có Gia Cát Uyển Nhi đến nói chuyện thì cũng cảm thấy đỡ buồn hơn. Cô
Đàm rất quý sự thôn minh và vẻ hiền lành của Gia Cát Uyển Nhi.
- Như thế nào, cậu đói như vậy rồi cơ à? Vừa vào nhà đã hỏi đồ ăn.
Không đợi cô Đàm trả lời, Khâu Minh Sơn liền mở miệng nói, thần sắc có chút “khinh miệt”.
Phạm Hồng Vũ liền gãi đầu.
Khâu Minh Sơn là như thế, lúc tâm trạng đang vui thì thích trêu chọc hắn như vậy.
Cô Đàm liếc nhìn chồng mình một cái, nói với Phạm Hồng Vũ:
- Hồng Vũ, đừng để ý đến ông ấy. Người trẻ tuổi, an nhiều ngủ nhiều cũng là chuyện bình thường. Ngày nào mà cháu cũng giống như Chủ tịch Địa khu Khâu thì còn nói chuyện gì nữa.
Lúc này, Gia Cát Uyển Nhi từ trong bếp đi ra:
- Ồ, Hồng Vũ đến rồi à? Đói rồi nhỉ, ngồi trước một chút nhé, đồ ăn xong ngay đây.
Chỉ trong chốc lát, Gia Cát Uyển Nhi đã bưng đồ ăn lên, màu sắc và hương vị đều đủ, gần như có thể so sánh được với tay nghề của Triệu Ca. Phải
biết rằng Triệu Ca từng mở quán cơm, kinh doanh không tệ chút nào.
Thái Dương nhổm người lên, đỡ thức ăn cho vợ.
Đây chính là chỗ cao minh của Thái Dương. Mặc dù mỗi bữa ăn đều là do
Uyển Nhi lo liệu, nhưng “thời điểm cuối cùng” Thái Dương đều đỡ cho vợ
như thế. Ngay cả lúc giặt quần áo, cũng là Thái Dương lăng xăng giúp vợ
đi phơi.
“Thủ đoạn” nhỏ này vô cùng có hiệu quả, Gia Cát Uyển Nhi đều vui vẻ, không cảm thấy “không công bằng”.
Bí quyết nhỏ phục vụ lãnh đạo trong quan trường, dùng để lấy lòng vợ ở nhà, vẫn ứng nghiệm như thường.
Lúc này mọi người liền ngồi quây quần bên bàn ăn.
Cô Đàm cười nói:
- Minh Sơn, Vệ Quốc, Hồng Vũ, uống chút rượu đỏ nhé? Dưỡng sinh đấy….
Phạm Hồng Vũ từ thị trấn Phong Lâm đến đây “ăn chực”, cô Đàm biết nhất
định là có chuyện muốn nói với Khâu Minh Sơn. Hiện tại đại cục dù đã
định, nhưng những công việc phía sau nhất định còn rất nhiều.
- Được, vậy thì uống chút đi.
Khâu Minh Sơn nói.
Thái Dương nhận bình rượu từ tay cô Đàm, rót cho mỗi người một chén.
- Nào, Bí thư Phạm, chúng tôi mời cậu ly rượu này, vì sự dũng cảm của cậu.
Khâu Minh Sơn lại nói đùa Phạm Hồng Vũ một câu.
Bí thư Phạm cũng cười ha hả, cùng chạm chén với mọi người.
Bữa cơm này rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, mấy người đàn ông thì ở lại trong phòng khách. Gia Cát
Uyển Nhi rót trà cho mọi người, thu dọn bàn ăn, cô Đàm giúp cô dọn dẹp
rồi trực tiếp sang phòng khác xem ti vi, chứ không có ý định ngồi sự
thính.
Cô Đàm không mấy hứng thú với những chuyện trong quan trường, Hia Cát
Uyển Nhi cũng vậy. Chẳng thà ngồi xem ti vi nói chuyện phiếm còn hơn.
- Chủ tịch Địa khu, bí thư Lương vẫn ở tỉnh à?
Phạm Hồng Vũ rút thuốc lá ra mời mọi người, thuận miệng hỏi.
Sau đại hội toàn địa khu hôm vừa rồi, Lương Quang Hoa lập tức lên tỉnh,
cho đến hôm nay đã là ba ngày rồi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của ông
ta.
- Ừ.
Khâu Minh Sơn gật đầu.
Ba ngày nay, công tác của địa khu thực tế là do Khâu Minh Sơn chủ trì,
tất cả đều gọn gàng ngăn nắp. Bí thư Lương có ở nhà hay không thì cũng
không quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, nói:
- Bí thư Lương lúc này ở tỉnh chỉ càng loạn hơn, ông ta ở Hồng Châu, cũng không có chuyện gì làm.
Tầng cao xảy ra phong ba khổng lồ như vậy, lãnh đạo chủ chốt của tỉnh
dồn hết lực chú ý vào chính trường ở thủ đô, chứ ai còn tâm tư để tiếp
kiến nói chuyện với Lương Quang Hoa nữa?
Thái Dương nói xen vào:
- Nghe nói kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện Nhân dân, tim không khỏe.
Trên ti vi, trong tiểu thuyết, những cán bộ lão thành thông thường đều
mắc phải căn bệnh này. Thật ra cũng không phải là những người làm công
tác văn nghệ hư cấu hoàn toàn. Làm cán bộ, nhất là lãnh đạo thì thường
có áp lực tâm lý rất lớn, bị dày vò mấy chục năm, trái tim không chịu
nổi gánh nặng cũng là điều đương nhiên.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Phát bệnh vào thời điểm này ông ta càng có lý do ở lại…
Phạm Vệ Quốc lắc đầu nói:
- E là không dễ vậy đâu, cũng phải chờ việc trước mắt có định luận thì
mới đến cái tiép theo…dù sao Bí thư Lương cũng có thời gian, đợi được.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:
- Bí thư Lương có thời gian, có thể đợi được, nhưng chúng ta thì không thể lãng phí thời gian.
Khâu Minh Sơn thản nhiên nói:
- Thế nào, tật xấu nhân vật số 1 của Bí thư Phạm lại phát tác rồi à, muốn trực tiếp sắp xếp nhân sự của địa khu?
Tuy rằng chênh lệch tuổi tác rất lớn, nhưng hai người này cũng rất tâm
đầu ý hợp, có thể nói Khâu Minh Sơn là tri kỷ của Phạm Hồng Vũ, trong
lòng Phạm Hồng Vũ suy nghĩ điều gì, Khâu Minh Sơn cũng có thể đoán được
vài phần.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch Địa khu, tôi chỉ nói mò chút thôi. Có chấp nhận hay không thì đều là do lãnh đạo định đoạt.
Khâu Minh Sơn quot;Hừquot; một tiếng.
Thái Dương cười nói:
- Hồng Vũ, vậy cậu đoán chút xem.
Gã đi theo Khâu Minh Sơn nhiều năm nên rất hiểu bộ dạng này của Khâu
Minh Sơn, ông không phản đối sự “đoán mò” này của Phạm Hồng Vũ. Lúc này, quả thật có thể chuẩn bị một chút cho việc bố trí nhân sự của địa khu.
Nếu không có bất ngờ xảy ra, địa khu Ngạn Hoa lần này nhất định sẽ “thay trời đổi đất”. Lương Quang Hoa tuổi tác cũng đã quá lớn rồi, lại xảy ra chuyện như vậy, khả năng để ngồi trên ghế Bí thư Địa ủy trở nên quá
nhỏ.
Khâu Minh Sơn chính vị Bí thư Địa ủy, khả năng sẽ lớn hơn rất nhiều.
- Trước tiên là nói về Chủ tịch huyện Phạm của huyện Vũ Dương đi…
Phạm Hồng Vũ liếc ba mình cười:
- Tôi cảm thấy lãnh đạo cấp trên tuệ nhãn tinh tường, hoàn toàn có thể đề bạt đặc biệt cho ông ấy…
Phạm Vệ Quốc trừng mắt nhìn hắn, có chút dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này vui mừng hơi quá đà rồi, không ngờ còn trêu chọc ba mình như vậy.
Khâu Minh Sơn cũng không nhịn được cười, nói:
- Cậu cũng biết vơ về cho người nhà đấy nhỉ…
Phạm Hồng Vũ ngang nhiên nói:
- Cái đó đúng, cha tôi, làm bạn với ngài bao nhiêu năm, ông ấy là người
thế nào, ngài là người biết rõ nhất. Tôi cảm thấy, cha tôi còn mạnh hơn
cả Phó Chủ tịch Địa khu Triệu Học Khánh…
Thái Dương không khỏi mở to mắt nhìn.
Tên này thật không khiêm tốn chút nào, trực tiếp nhằm vào vị trí Phó chủ tịch thường trực địa khu.
Tuy nhiên ngẫm lại, lần này thắng lợi, Phạm Hồng Vũ đóng góp công lao
rất lớn. Chính vì tuổi hắn còn quá trẻ, nên tranh thủ vị trí tốt cho cha mình, cũng là đương nhiên.
Phân chia “thành quả chiến thắng”, không có gì phải khách khí cả.