- Hồng Vũ, phía trước là khu thợ may xa hoa, chúng ta đi xem đi....
Hai người vừa đi dạo vừa tán gẫu, Triệu Ca nói.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Ca thường xuyên đi lại giữa Giang Khẩu và Hongkong, công ty Thiên Ca ở Giang Khẩu có một chi nhánh. Đây cũng
là việc mà họ đã thương lượng xong từ hồi sáng. Tổng bộ công ty Thiên Ca ở HongKong, Triệu Ca và Hạ Ngôn cũng đã lấy được hộ tịch HongKong, chủ
yếu là để tiện cho các giao dịch ở đây. Nếu để hộ tịch nội địa, muốn
giao dịch tài chính quốc tế là rất khó khăn.
Nhưng từ khi công ty Thiên Ca thành lập đến nay, Phạm Hồng Vũ chưa từng
nghĩ đến việc chỉ làm mậu dịch quốc tế. Trong tương lai hai mấy năm sau, thị trường trong nước từng bước trở thành thị trường sôi động toàn cầu, các ngành kinh doanh chủ chốt cũng không thể bỏ qua được.
Thiết lập công ty thành viên ở Giang Khẩu, một số thao tác để việc mậu dịch thuận lợi ở quốc nội là không thể thiếu.
Giai đoạn hiện tại, việc kinh doanh bên Hongkong vẫn chủ yếu là do Lệnh
Hòa Phồn và công ty thương mại Phồn Thịnh làm chính, Triệu Ca chủ yếu là đang học hỏi. Nhưng ở công ty thành viên bên Giang Khẩu, thì Triệu Ca
và Hạ Ngôn lại là chính. So sánh mà nói, Lệnh Hòa Phồn vẫn chưa thể hiểu rõ tình hình trong nước bằng Triệu Ca và Hạ Ngôn.
Cho nên thời gian của Triệu Ca ở Giang Khẩu nhiều hơn là ở Hongkong, vì
thế mà cô cũng đã quen thuộc với những cửa hàng lớn và sự đa dạng về
hàng hóa ở đây.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Thời điểm Tết âm lịch không đưa ba mẹ em đến đây chơi à?
Trong điện thoại, Phạm Hồng Vũ đã đề nghị với Triệu Ca như vậy. Ba mẹ
Triệu Ca cả đời lam lũ, chưa bao giờ được đi thành phố lớn. Nhất là cô
Cảnh (mẹ Triệu Ca) thì chỉ ở mãi trong vùng nông thôn hẻo lánh, đến
huyện thành Vũ Dương bà cũng chưa được đặt chân tới. Hiện giờ Triệu Ca
đã trở thành bà chủ lớn, là người có tiền rồi thì cũng phải nên đưa cha
mẹ già đến nơi phồn hoa như Giang Khẩu hưởng thụ một phen.
Phận làm con, phải nên có lòng hiếu thảo như vậy.
Triệu Ca khẽ lắc đầu, hạ giọng nói:
- Không, bên này công ty mới khai trương chưa được bao lâu, việc nhiều
quá. Anh cũng biết người nước ngoài không ăn Tết âm lịch mà. Em nghĩ Tết năm nay đón ba mẹ đến. Chờ em rảnh một chút thì mới có thời gian ở cùng họ.
Cái này cũng rất hợp lý.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Anh thấy, lúc nào thích hợp thì em cũng nên bàn bạc một chút với ba
mẹ, đón họ qua bên này, ở Giang Khẩu không khí trong lành, điều kiện
cũng tốt hơn nhiều, thích hợp để dưỡng lão.
Dù sao hiện tại Triệu Ca cũng không thiếu tiền.
Triệu Ca cười nói:
- Việc này e là không dễ đâu. Hiện tại Nhà máy cơ khí nông nghiệp đang
cải cách một cách sâu rộng, mọi người đều hừng hực khí thế. Hiệu quả và
lợi ích kinh tế tốt hơn trước kia rất nhiều. Năm trước ba em còn được
bầu là Chiến sỹ thi đua, Giám đốc Trương còn thưởng tết lớn cho ông, cho nên ông rất vui vẻ. Nên dự định sẽ làm ở nhà máy chục năm nữa để kiếm
danh hiệu này.
Liên quan đến việc cải cách ở nhà máy cơ khí nông nghiệp Vũ Dương, Phạm
Hồng Vũ vẫn luôn chú ý. Trương Dương quả thật vô cùng bản lĩnh, Phạm
Hồng Vũ lại chỉ cho gã mấy chiêu về mặt tiếp thị, một năm trôi qua, việc cải cách ở nhà máy đã thu được những hiêu quả rất rõ ràng. Hiệu quả lợi ích và đãi ngộ của công nhân đều tăng lên nhanh chóng.
Thời điểm Phạm Hồng Vũ làm bản phương án cải cách, trong nhà máy còn có
rất nhiều người lo lắng, thậm chí còn có nhiều người gây sức ép. Hiện
giờ thấy hiệu quả, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, khen ngợi Phạm Hồng Vũ
và Trương Dương hết lời.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu nói:
- Chú Triệu cơ bản hàng năm đều là chiến sỹ thi đua, anh rất ít thấy
người nào lại có tinh thần trách nhiệm như ông. Tuy nhiên tuổi tác càng ngày càng lớn như vậy mà phải làm lụng vất vả, sợ là sức khỏe ông không kham được.
Triệu Lợi Dân ở nhà máy cơ khí nông nghiệp đã nổi danh thật thà chất phác.
- Em cũng nghĩ thế, nhưng ba em cả đời vất vả rồi, muốn để ông nhàn rỗi ở thành phố cả đời thì không chừng ông sẽ buồn mà chết mất. Ở nhà máy
cũng dã hơn hai chục năm rồi, ông cũng luyến tiếc mà.
- Cũng đúng, như vậy ít nhất cô Cảnh ( mẹ Triệu Ca) cũng có thể đến nhà
máy ở, không cần làm việc gì cả, chỉ cần ở nhà chăm sóc cuộc sống cho
chú Triệu, nấu những món ăn ngon, không có việc gì thì đi dạo phố, đến
nhà hàng xóm chơi, cũng rất tốt mà.
Triệu Ca cười nói:
- Cáin này cũng đã nói rồi, mẹ em cũng đồng ý. Ông bà từ lúc kết hôn đến giờ chẳng có mấy thời gian được ở bên nhau...
Nói tới đây, Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái.
Thế hệ trước như thế rồi, chẳng lẽ cô và Phạm Hồng Vũ cũng phải như thế hay sao?
Phạm Hồng Vũ nắm chặt bàn tay Triệu Ca, nói:
- Ca Nhi...
Triệu Ca tự nhiên cười nói:
- Hồng Vũ, anh đừng nói gì cả, em hiểu mà...Hiện tại em đang rất vui vẻ, anh biết thế là được rồi.
Phạm Hồng Vũ liền có chút áy náy.
Hắn hiện tại quả thật không thể cho Triệu Ca một sự hứa hẹn nào. Đây
cũng là nguyên nhân để hắn cố gắng khống chế dục vọng của mình mỗi khi ở gần Triệu Ca. Nếu không thể cho người ta một lời hứa hẹn thì không thể
tùy tiện được.
Tính cách của Phạm Hồng Vũ cũng không phải phóng đãng như vậy.
- À, nói cho anh biết một tin vui, chị Ninh có em bé rồi đấy.
Triệu Ca vui mừng nói.
- Ồ, nhanh như vậy sao?
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ nhất thời có chút thẫn thời, nói một câu.
Triệu Ca lập tức hé miệng khẽ cười, liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Nhanh cái gì đâu? Tháng bảy năm ngoái bọn họ chính thức kết hôn, đến giờ cũng đã bảy tám tháng rồi.
Tháng 7 năm ngoái, Trương Dương và Ninh Hồng chính thức kết hôn, Phạm
Hồng Vũ cũng đến chúc mừng. Mười mấy năm đắng cay cuối cùng cũng thành
chính quả.
Phạm Hồng Vũ cũng thật sự cảm thấy vui mừng.
- Chị Ninh cũng đã ba mươi tuổi rồi, nếu không mang thai sẽ phiền phức đấy.
Triệu Ca nói xong, sắc mặt cũng trở nên ửng đỏ. Dù thế nào cô cũng là
gái chưa chồng, nói với Phạm Hồng Vũ vấn đề như vậy ít nhiều cũng có
chút ngượng ngùng.
- Ha ha, Phương Văn Phong tính toán tường tận để chiếm được thể xác Ninh Hồng, nhưng lại chẳng thể nào chiếm được trái tim của chị ấy, đến con
cũng không thèm sinh cho hắn, điều này cũng coi như báo ứng rồi.
Phạm Hồng Vũ xúc động nói.
Triệu Ca lắc đầu:
- Cái đó cũng chưa chắc đâu....Kiều Phượng cũng có em bé rồi đấy.
- Hả?
Phạm Hồng Vũ lập tức choáng váng.
- Anh nói báo ứng à? Phương Văn Phong xấu xa như vậy nhưng Kiều Phượng vẫn bằng lòng sinh con cho hắn đấy.
Triệu Ca cũng có chút cảm khái.
- Mỗi người đều có một mối duyên mà. Phương Văn Phong nhân phẩm không
lớn, nhưng chưa đến mức tội ác tày trời, nên ông trời vẫn chưa bắt hắn
tuyệt tử...Ca Nhi, em và Kiều Phượng vẫn còn liên lạc sao?
Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ cũng coi như là bạn bè, mặc dù chưa đến mức quá thân thiết.
- Vẫn còn. Mấy hôm trước Kiều Phượng còn gọi điện cho em đấy. Giờ cô ấy
cũng đã có con rồi, không ở nông thôn nữa mà đã trở về nhà máy cơ khí
nông nghiệp. Cô ấy còn hỏi em...
Nói đến đấy, Triệu Ca chần chờ một chút;
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi:
- Hỏi em cái gì?
Triệu Ca nói:
- Cô ấy nói, có thể xin anh cho Phương Văn Phong được quay lại thị trấn
Thành Quan công tác không. Cô ấy nói, sức khỏe Phương Văn Phong không
tốt, cuộc sống ở vùng núi rất gian khổ, anh ta không chịu nổi.
Phạm Hồng Vũ thấy lạ hỏi:
- Sao lại xin anh? Anh có phải trưởng ban Tổ chức huyện Vũ Dương đâu.
- Cô ấy sợ....cô ấy biết anh không ưa Phương Văn Phong. Nếu bọn họ tốn
công tốn sức xin cho Phương Văn Phong về, nếu chẳng may làm anh mất
hứng, nói một câu là Phương Văn Phong lại phải trở về vùng núi.
Lo lắng này không phải là không có lý.
Hiện giờ Phạm Hồng Vũ đã không còn là cán bộ con con dưới tay Phương Văn Phong như trước đây nữa mà đã là một chủ tịch thị trấn vang danh toàn
tỉnh. Hơn nữa điều quan trọng chính là Phạm Vệ Quốc đã trở thành chủ
tịch huyện Vũ Dương, uy vọng cực cao. Nếu như Phạm Hồng Vũ nói một câu
thì ít nhất trong nhiệm kỳ của Phạm Vệ Quốc tuyệt đối sẽ không ai dám
đối nghịch mà đưa Phương Văn Phong quay về thị trấn.
Phạm Hồng Vũ không khỏi nhíu mày, nói:
- Theo lý, việc điều động cán bộ ở Vũ Dương anh không thể dính dáng vào
được. Nhưng đối với Phương Văn Phong là một ngoại lệ, người này phẩm
tính quá kém, đưa hắn trở về không phải không được, nhưng em nói với
Kiều Phượng, bảo anh ta từ nay về sau yên tĩnh một chút, làm người cho
tử tế, tập trung vào mà công tác. Nếu không thì lại phải trở về với cái
máng lợn cũ mà thôi. Đến lúc đó đừng có trách anh không cảnh báo trước.
- Được, em sẽ nói với cô ấy. Thật ra Kiều Phượng cũng nói, sau này sẽ
sống tốt...Phương Văn Phong là người đã bị kỷ luật, cho dù muốn gây rối
thì cũng không có khả năng,
Triệu Ca khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói.
Xem ra chuyện này, cũng đã đè nặng trong lòng cô một thời gian rồi,
không biết có nên nói với Phạm Hồng Vũ hay không. Dù sao cô và Kiều
Phượng cũng là bạn, nếu chẳng may bị Phạm Hồng Vũ từ chối thì cũng không biết nên giải thích với Kiều Phượng thế nào.
- Nói thì nói thế, nhưng không thể coi thường năng lực của Phương Văn
Phong được. Điều anh ta đến đơn vị khác trong huyện thì được, còn không
thể trở về nhà máy cơ khí nông nghiệp.
- Chắc chắn là vậy, hiện tại nhà máy là do Giám đốc Trương định đoạt, Phương Văn Phong không thể quay lại đó được.
Hai người trò tuyện, mua sắm trong dòng người đông đúc như vậy, việc
đụng chạm vào người khác là điều không tránh khỏi, bỗng nhiên Triệu Ca
cảm thấy chân mềm nhũn, dường như là cô đã giẫm phải chân người khác,
đang định nói lời xin lỗi thì một giọng nam giới đùng đùng rống lên.
- Ái...Làm gì thế?
Hóa ra là Triệu Ca đã giẫm vào chân anh ta.