Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đều ngơ ngác nhìn nhau.
không phải là vì sự phẫn nộ của anh ta mà là chính anh ta khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ lạ
Người đàn ông này chừng bốn mươi tuổi,. có thể vẫn chưa đến bốn mươi, mà màu da ngăm đen, cộng với quot;khe rãnhquot; xẻ ngang xẻ dọc trên mặt,
khiến cho anh ta trông già hơn. Người này mặc một bộ đồ Tây có vẻ không
vừa với người anh ta cho lắm. Nhưng ánh mắt của anh ta lại rất quot;vênh váo tự đắcquot;, nhìn Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca với vẻ giận dữ.
Còn có một người đàn ông trẻ tuổi khác, cũng mặc đồ Tây trang, sắc mặt
ngăm đen, vóc dáng thấp bé, lại xách theo một chiếc va ly to, như thể
còn rất trầm trọng.
Triệu Ca lập tức cười cười, xin lỗi nói:
- Rất xin lỗi, xin lỗi các anh.
- Về sau đi đứng phải cẩn thận một chút.
Người đàn ông trung niên còn hừ lạnh một tiếng, nói với giọng phổ thông
không chuẩn, hung hăng nhìn Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca một cái.
Từ khi Triệu Ca mười sáu mười bảy tuổi đến nay, gần như tất cả đàn ông
gặp cô lần đầu tiên đều không kìm lòng nổi trước dung nhanh xinh đẹp của cô, nhưng có vẻ người đàn ông này là một ngoại lệ duy nhất.
Triệu Ca lại mỉm cười gật đầu, nói:
- Rất xin lỗi.
Người đàn ông trung niên lúc này mới khoát tay, rồi lôi theo tay “người hầu” kia đi.
Triệu Ca quay sang Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói:
- Nghe giọng nói, hình như là người vùng duyên hải phía Đông.
Từ miệng Triệu Ca nói ra một địa danh rất nổi tiếng. người ở vùng này
nổi tiếng về buôn bán, cũng là vùng giàu có nhanh nhất từ khi cải cách
mở cửa đến nay.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ca Nhi, lợi hại nhỉ, đã nhận ra giọng nói địa phương nhanh thế rồi cơ à.
Triệu Ca tự nhiên cười nói, mũi vểnh lên, có chút đắc ý.
Lại nói tiếp, ở phương diện ngôn ngữ này, Triệu Ca trước kia cũng không
biết mình có vài phần thiên phú. Ở Giang Khẩu và Hongkong có mấy tháng
ngắn ngủi, nhưng cô đã học được tới 50% thứ tiếng bản địa khó nhằn ở đây rồi.
- Ồ, Pierre Cardin đâu kìa, chúng ta đi coi đi.
Bỗng nhiên Phạm Hồng Vũ nhìn thấy một nhãn trang phục nổi tiếng.
Pierre Cardin là thương hiệu thời trang nổi tiếng thế giới vào châu Á
sớm nhất, ông Cardin dường như có vẻ rất yêu thích các nước phương Đông
này. Từ cuối những năm 1970, nhà nước mới bắt đầu tiến hành cái cách mở
cửa, vô số người nước ngoài cond đang nhìn với ánh mắt miệt thị thì
ngài Cardin đã đến với một đại quốc thần bí này, bắt đầu hành trình sản xuất thời trang phương Đông và đã đạt được nhiều thành công vang dội,
làm chấn động cả làng thời trang Âu Mỹ. Bọn họ không rõ ngài Cardin rốt
cuộc đã dùng loại ma thuật nào lại có thể khiến người phương Đông từ bỏ được lối ăn mặc bảo thủ mà vui vẻ chấp nhận lối ăn mặc của các nước tư
bản phương Tây như vậy.
Tự nhiên đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, Pierre Cardin đã là một nhãn hiệu
khá xưa rồi. Ở thế giới kia, hắn cũng chỉ biết có một thương hiệu như
vậy thôi chứ chưa bao giờ được tiếp xúc.
Hàng Tây phục Pierre Cardin xịn, đối với tầng lớp làm công ăn lương bình thường mà nói, giống như một ngôi sao trên trời vậy.
Bởi vì giá cả của nó quá mắc.
Còn hiện tại, đương nhiên tiền bạc không còn là vấn đề nữa.
Hôm nay Triệu Ca cố ý kéo hắn đi mua quần áo, so sánh mà nói việc sắm
sửa tân trang cho Phạm Hồng Vũ khiến cho Triệu Ca vui hơn là sắm cho bản thân mình. Mặt khác, Triệu Ca rất ít khi được chăm chút cho Phạm Hồng
Vũ, cho nên có cơ hội này, cô phải “bù đắp” cho hắn mới được.
Phạm Hồng Vũ cũng được coi là đẹp trai, thân hình tương đối chuẩn, bất
kỳ thương hiệu nổi tiếng nào, chỉ cần Phạm Hồng Vũ mặc lên người là sẽ
trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Chỉ có điều chính Phạm Hồng Vũ cũng không nhiệt tâm với cái này lắm.
Triệu Ca cũng biết, với thân phận địa vị của Phạm Hồng Vũ cộng với không khí bảo thủ của xã hội địa khu Ngạn Hoa thì Phạm Hồng Vũ rất ít có cơ
hội mặc trang phục mang thương hiệu nổi tiếng thế giới được. Dù sao cán
bộ lãnh đạo lúc này đều muốn lấy mộc mạc giản dị làm chủ lưu. Tuy rằng
bộ trang phục Pierre Cardin này mặc trên người Phạm Hồng Vũ rất đẹp,
nhưng Chủ tịch thị trấn Phạm vẫn phải chú ý cẩn thận. Nếu chẳng may bị
người ta nhìn thấy thì hình tượng của Chủ tịch thị trấn Phạm sẽ bị ảnh
hưởng nghiêm trọng.
Phạm Hồng Vũ không muốn trở thành “tấm gương” như vậy.
Hôm nay khó khăn lắm Phạm Hồng Vũ mới đề xuất đi “xem một chút”, nên
Triệu Ca lập tức hưng phấn hẳn lên, khoác lấy tay hắn cười cười nói nói
mà đi.
Tuy nhiên, thế sự khó liệu, có câu “người tính không bằng trời tính”.
Chủ tịch thị trấn Phạm chưa kịp thực hiện “kế hoạch mua sắm” thì đã bị
cắt đứt rồi.
Lúc trước là người đàn ông da đen bị Triệu Ca giẫm lên chân và “người
hầu” của anh ta, còn lúc này thì ngay ở tại cửa hàng bán trang phục
Pierre Cardin.
Thấy quầy trang phục này, Phạm Hồng Vũ không kìm nổi dừng chân, khẽ lắc đầu.
Đó không phải là quầy bán riêng, mà là một cửa hàng “tạp nham”, trang phục của Pierre Cardin treo lẫn lộn với các hang khác.
Cái này làm đảo lộn nhận thức của Phạm Hồng Vũ đối với một nhãn hiệu nổi tiếng thế giới như Pierre Cardin. Trong suy nghĩ của hắn, trang phục
cao cấp như vậy không thể biến thành “hàng thông thường”, bán cùng với
hãng khác như vậy.
Đây chắc chắn là hàng nhái rồi.
- Ca Nhi, cái này cũng không đúng lắm....Thật hay giả đấy?
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ có chút hồ nghi.
- Thật chứ.
Triệu Ca khẳng định.
- Nơi này vốn là khu tiêu thụ hàng may mặc cao cấp mà.
- Không phải có cửa hàng độc quyền sao?
- Cửa hàng độc quyền? Không có, ở đây không phải Hongkong.
Triệu Ca lắc đầu liên tục, giải thích một câu.
Giai đoạn hiện tại, ở nội địa khái niệm cửa hàng độc quyền vẫn còn khá
mơ hồ. Dù sao thời gian phát triển của Giang Khẩu vẫn chưa được lâu, từ
khi thành lập đặc khu đén nay mới chỉ có mấy năm, nhiều nhất cũng chỉ có hình thức ban đầu của một đô thị tầm quốc tế. Nếu muốn bắt kịp được với Hongkong thì còn phải mất một thòi gian dài nữa.
- Không có cửa hàng độc quyền, chỉ có cửa hàng bán chung như vậy mà thôi.
Phạm Hồng Vũ mặt mày xám xịt…
- Nói vậy, anh hiểu lầm thật rồi.
Trố mắt một chút, Phạm Hồng Vũ cười khổ lắc đầu.
Xem ra Phạm Hồng Vũ “vạn năng” nhưng cũng có lúc phán đoán sai lầm. Mặc
dù hắn biết trước tương lai hai mấy năm, nhưng không thể biết rõ mọi
việc cả thế giới được.
Có lẽ Pierre Cardin phát triển ở TQ, quả thật đã trải qua một giai đoạn “hàng vỉa hè” như vậy.
Phạm Hồng Vũ còn đang “choáng váng” thì cửa hàng đối diện đã có sự tranh chấp.
Người đan ông da đen vẫn vênh váo tự đắc, đứng trước quầy hàng chỉ tay vào bộ Tây phục Pierre Cardin màu xám nhạt, nói:
- Cô gái, cho tôi xem bộ kia.
Giọng điệu như đang ra lệnh.
Nhân viên quầy hàng là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, dung mạo bậc
trung, tuy nhiên môi rất mỏng, trông vẻ cũng biết không phải là loại
hiền lành gì. Vừa nãy giọng điệu như ra lệnh đã làm cô ta bực mình rồi,
còn cao thấp đánh giá người đàn ông da đen một hồi, khinh thường hừ lạnh một tiếng, môi cong cớn như không thèm để ý đến y.
- Cô không nghe thấy tôi nói gì à? Lấy bộ ka cho tôi xem.
Người đàn ông da đen càng thêm bất bình, trợn mắt lên quát lớn, nước miếng văng khắp nơi.
- Thằng nhà quê.
Thiếu phụ đang trổ hoa lại hừ lạnh một tiếng, nói ra ba từ miệt thị, giọng nói không nhỏ, không che dấu chút nào.
- Mày chửi ai là thằng nhà quê?
Người đàn ông da đen trợn tròn mắt, màu đen của da mặt anh ta biến thành màu gan lợn rồi.
- Bà chửi mày đấy, thì làm sao nào? Thằng nhà quê.
Thiếu phụ này cũng không sợ hãi, hùng hổ nhìn người đàn ông da đen quát.
- Mày mới là đồ nhà quê, loại đàn bà đê tiện như mày mới là đồ nhà quê, cả nhà mày là đồ nhà quê.
Người đàn ông da đen này cũng không vừa, miệng chửi một tràng dài. Khả
năng chửi nhau của anh ta khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy khiếp sợ,
dường như trong nháy mắt được trở lại với thế kỷ 21.
quot;Cả nhà mày là đồ...quot;
Đây chính là từ để chửi nhau thịnh hành trong thời đại Internet của thế kỷ 21.
Hai người này cãi lộn ầm ĩ lập tức kinh động đến mọi người xung quanh, mọi người ùn ùn kéo đến xem náo nhiệt.