- Vâng, Bí thư Tống!
Cao Khiết hướng Tống Mân gật đầu lễ phép, rồi mở tài liệu trước mặt.
Phương án này là do Cao Khiết tự mình làm đội trưởng, trong khoảng thời
gian này luôn đặt ra những câu hỏi về các vấn đề có liên quan. Cho nên
toàn bộ phương án đều hiểu rất rõ, trên cơ bản không cần nhìn cũng có
thể trình bày một cách rõ ràng.
Cao Khiết vừa mới mở miệng, trong phòng họp lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người rất chăm chú nhìn cô.
Đương nhiên, trong chuyện này có bao nhiêu là vì công sự, nhiều ít xuất phát từ tư tâm thì không xong rồi.
Trong lúc Cao Khiết giải thích, các cán bộ đang ngồi đây đa số đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Cao Khiết này lá gan thật không nhỏ, ngay cả chế độ công hữu của xí nghiệp mà cũng dám đánh vào.
Trên thực tế, hình thức đầu tư cổ phần và nhận thầu thuê cho các doanh
nghiệp quốc doanh hai năm trước đã làm thí điểm, chủ yếu là ở thủ đô và
khu công nghiệp đông bắc. Chính phủ trung ương cũng đã thành lập bộ phận chuyên môn để nghiên cứu thảo luận vấn đề này. Nhưng đối với địa khu
Ngạn Hoa mà nói, đây tuyệt đối là một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Lấy chế độ công hữu làm chính thể, ghi vào trong hiến pháp.
[CHARGE=3]Tự tiện sửa đổi quyền sở hữu của chế độ công hữu quốc doanh, ở trong chính trị chính là một sự phiêu lưu thật lớn. Trong lịch sử không phải là không có bài học về vấn đề này.
Tuy nhiên, cũng có một số cán bộ thoáng lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, không kìm nổi gật đầu liên tiếp. Bất kể là quan niệm của cán bộ địa khu Ngạn Hoa
bảo thủ như thế nào, nhưng cũng có một bộ phận cán bộ ánh mắt không
giống như bình thường, sẽ tán thành suy nghĩ của Cao Khiết.
Phương án này của văn phòng thu hút đầu tư có đến tám ngàn chữ nhưng Cao Khiết không hề nói một cách máy móc, chủ yếu tập trung vào trọng điểm.
Tất cả những lời nói khách sáo toàn bộ giản lược hết, ước chừng chỉ
trong nửa tiếng là trình bày xong.
Ánh mắt mọi người lại nhìn Tống Mân.
- Các đồng chí, cá nhân tôi cho rằng, phương án này của văn phòng thu
hút đầu tư đã mở ra một suy nghĩ mới. Từ năm ngoái cho tới nay, công tác thu hút đầu tư của thị xã chúng ta đã đạt được thành tích tốt đẹp. Tổng ngạch thu hút đầu tư bên ngoài đứng thứ nhất địa khu, đứng thứ hai toàn tỉnh. Đây là một thành tích rất đáng được khen ngợi.
Tống Mân mỉm cười nói.
Một số người khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái, ánh mắt không kìm nổi quét qua mặt Lục Nguyệt.
Lời này của Tống Mân hết sức hợp tình hợp lý.
Bởi vì thị trấn Phong Lâm là một phần của thị xã Ngạn Hoa. Công tác thu
hút đầu tư của thị trấn Phong Lâm tăng vọt thì cũng ảnh hưởng đến thị xã Ngạn Hoa. Nếu không phải năm ngoái tỉnh tiến cử được một hạng mục công
nghiệp lớn thì cái vòng nguyệt quế của công tác thu hút đầu tư toàn tỉnh sẽ rơi vào tay thị xã Ngạn Hoa rồi.
Chỉ có điều mọi người trong lòng hiểu được, lời này trên thực tế là châm chọc Lục Nguyệt.
Không có thị trấn Phong Lâm, không có Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, Lục
Nguyệt muốn tự mình ký tên đầu tiên trong văn kiện thành lập văn phòng
thu hút đầu tư thị xã thì đúng là một chuyện tức cười.
- Tổng hợp toàn bộ kinh nghiệm thành công trong công tác thu hút đầu tư
của thị xã, mục tiêu rõ ràng chính là để nhà đầu tư bên ngoài có được
lợi mới là điểm mấu chốt nhất, quyết định công tác thu hút đầu tư có
thành công hay không. Đồng chí Cao Khiết ở phương diện này rất có kinh
nghiệm. Một số doanh nghiệp quốc doanh và tập thể của chúng ta, nếu nằm
trong tay chúng ta thì đó là một gánh nặng cho tài chính. Nhưng nếu nằm
trong tay nhà đầu tư thì có lẽ sẽ biến thành một chậu đầy châu báu. Quan niệm quản lý và kinh doanh tiên tiến, không hề nghi ngờ, chính là pháp
bảo chiến thắng trên thương trường. Địa khu vùng duyên hải tại sao lại
phát đạt như vậy? Không chỉ bởi vì vị trí địa lý của bọn họ ưu việt,
cũng không chỉ bởi vì quốc gia của bọn họ đưa ra được nhiều chính sách
và tài chính, mà quan trọng nhất chính là bọn họ giải phóng tư tưởng,
tiến cử những kinh nghiệm đầu tư nước ngoài phong phú. Điểm này thị trấn Phong Lâm là một điển hình. Vị trí địa lý, điều kiện tự nhiên, phương
tiện cơ sở đều như nhau, nhưng Phong Lâm lại có thể tiến cử được đầu tư
bên ngoài và nhà đầu tư nước ngoài khiến cho khu công nghiệp được phát
triển nhanh chóng. Điều này đã chứng minh được vấn đề, không có ưu thế
về vị trí địa lý, không có chính sách ủng hộ nhiều, không có đại lương
tài chính mà quốc gia và thượng cấp cấp cho, chỉ cần bằng lực lượng của
chính mình, thì có thể làm được tất cả. Các đồng chí, không sợ nhìn hàng mà chính là sợ bị so sánh hàng.
Tống Mân có chút cảm thán nói, đồng thời hướng Cao Khiết gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng.
Cao Khiết vốn là người sáng lập hình thức Phong Lâm.
- Nhưng….
Tống Mân lời nói xoay chuyển, khiến cho các cán bộ tham dự hội nghị lập tức thẳng lưng lên.
Mọi người đều biết rõ nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo, bất kể lãnh
đạo lúc trước nói dõng dạc như thế nào, thần sắc có nghiêm nghị bao
nhiêu thì cũng “chỉ như vậy thôi”, nhưng trọng điểm chân chính chính là
nằm sau chữ “nhưng”.
- Chế độ công hữu là kết cấu chủ thể và cơ sở của nền kinh tế nước ta.
Đối với bất cứ một cải cách chế độ công hữu nào cũng đều phải cực kỳ
thận trọng. Hình thức quản lý theo chế độ công hữu của các doanh nghiệp
trong nước hiện nay muốn thay đổi hay không thì nhất định phải cùng nhau thương lượng lại. Sửa như thế nào, sửa ra làm sao thì là một vấn đề vô
cùng quan trọng. Như thế nào để có thể giữ vững đặc điểm của chế độ công hữu, lại khiến cho doanh nghiệp được trở mình là một vấn đề mà các đồng chí phải tự hỏi mình. Những người đang ngồi đây đều là cán bộ chủ chốt
của Ngạn Hoa, là lực lượng nòng cốt. Hôm nay chúng ta tiếp thu ý kiến
quần chúng, mở ra một đại hội “Gia Cát Lượng”. Các đồng chí không cần có điều gì băn khoanh, hôm nay chủ yếu là nghiên cứu thảo luận, mọi người
biết gì thì cứ nói, đã nói thì nói cho hết. Tôi ở đây nói rõ một chút,
hội nghị này mọi người cứ nói cho thoải mái.
Tống Mân trên mặt một lần nữa lại lộ ra vẻ mỉm cười.
- Bí thư Tống, các đồng chí, tôi xin có vài ý kiến.
Tống Mân vừa dứt lời, Phó bí thư Lý liền lên tiếng.
Mọi người không khỏi sững sờ.
Đây cũng là một tình huống mới. Phó bí thư Lý xếp hạng bốn trong bộ máy, cũng được coi là quyền cao chức trọng. Bình thường, trong Hội nghị
thường vụ, một nhân vật quan trọng như ông ta sẽ không lên tiếng đầu
tiên, mà sau khi các đồng chí khác lên tiếng thì lúc đó mới ra mặt.
Uy vọng lãnh đạo có thuận lợi tạo dựng nên hay không chính là ở những
điểm rất nhỏ đó. Chính bản thân nó trong quan trường cũng có thể là chi
tiết quyết định sự thành bại.
Tống Mân mỉm cười gật đầu.
- Trên cơ bản, tôi khá đồng ý với phương án của văn phòng thu hút đầu
tư. Mấy năm nay, tôi được phân công quản lý công tác xây dựng kinh tế,
đối với tình huống doanh nghiệp quốc doanh và tập thể cũng khá hiểu
biết. Chủ tịch thị xã Cao vừa rồi trình bày đã rất khách khí rồi. Trên
thực tế, bởi vì từ xa xưa tới nay chúng ta luôn thực hành kinh tế có kế
hoạch cho nên rất nhiều xí nghiệp của chúng ta đã mất dần đi sức sống.
Những nhân viên về hưu ngày càng nhiều, gánh nặng trên lưng các xí
nghiệp ngày càng lớn, thiết bị máy móc lại ngày càng cổ xưa, sản phẩm
làm ra cũng trở nên lỗi thời. Một số sản phẩm sản xuất ra trong vài thập niên mà cũng không có nửa điểm cải tiến, ở trên thị trường bán ế là
chuyện tất nhiên. Các đồng chí, cứ tiếp tục như vậy là không được. Giống như Chủ tịch thị xã Cao vừa nói, tài chính của thị xã sẽ không thể chịu nổi gánh nặng này, sớm hay muộn gì cũng bị các xí nghiệp này kéo suy
sụp. Tài chính của thị xã không có, tất cả những xây dựng cơ sở cũng đều biến mất theo. Sự chênh lệch giữa chúng ta và các địa khu phát triển
cũng ngày càng lớn. Các đồng chí, sự thật xảy ra trước mắt. Hơn một năm
trước, Chủ tịch thị xã Cao vừa mới thị trấn Phong Lâm, lúc đó thị trấn
Phong Lâm là bộ dạng như thế nào, tin tưởng trong lòng mọi người đều
biết. Trong toàn bộ khu trấn của thị xã chẳng có gì nổi bật. Nhưng hiện
nay thì sao? Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Phong Lâm đã xảy ra biến hóa
nghiêng trời lệch đất, giá trị tổng sản lượng công nông nhiệp và thu
nhập tài chính đã dẫn đầu trong toàn bộ thị xã. Chiếu theo dạng này,
chừng hai năm nữa, chỉ sợ toàn bộ các khu trấn trong thị xã cộng lại
cũng không cản nổi thị trấn Phong Lâm. Cho nên, không thay đổi là không
được. Chúng ta không thể không sửa đổi khẩn cấp.
Phó bí thư Lý ngữ điệu cao vút, vẻ mặt kích động, quan trọng hơn là không kìm nổi giơ tay gõ lên mặt bàn, tăng thêm giọng điệu.
Các cán bộ ngơ ngác nhìn nhau, âm thầm hoảng sợ.
Phó bí thư Lý làm cho người ta ấn tượng nhất chính là sự bình tĩnh. Là
một Phó bí thư gần năm mươi tuổi, có tư cách lão làng nhất, ông rất ít
khi biểu hiện sự cứng rắn ra bên ngoài, bình thường đều là lời nói lập
lờ nước đôi.
An toàn là trên hết, ít nhất trong chính trị sẽ không có nguy hiểm.
Nhưng hôm nay lại như thế nào?
Một số người quan sát cẩn thận sẽ có thể phát hiện, trong quá trình Phó
bí thư Lý lên tiếng, ánh mắt của ông ta không tự chủ được nhìn về hướng
đối diện.
Đối diện ông ta là Lục Nguyệt.
Rất hiển nhiên, Phó bí thư Lý đang quan sát nét mặt của Phó chủ tịch thị xã Lục, mà không phải quan sát sắc mặt của Tống Mân.
Thì ra là thế!
Hướng gió đã thật sự thay đổi.
Hiện tại, Lục Nguyệt mờ mờ ảo ảo đã trở thành chong chóng đo chiều gió
và bùa hộ mệnh quan trọng trong quan trường Ngạn Hoa. Tống Mân có thể
phân tích được sự lợi và hại trong lúc này, thì Phó bí thư Lý cũng như
vậy.
Hơn nữa, vừa rồi Phó bí thư Lý lên tiếng, luôn gọi Cao Khiết là Chủ tịch thị xã Cao, chưa hề phạm sai lầm. Mỗi lần nói đến Chủ tịch thị xã Cao
thì nhất định sẽ hướng Cao Khiết ra hiệu, nể mặt mười phần.
Chủ tịch thị xã Cao chưa bao giờ trở nên quan trọng trong suy nghĩ của Phó bí thư Lý như trong lúc này.
Đơn giản mà nói, bởi vì Cao Khiết là trợ thủ đắc lực của Khâu Minh Sơn.
Có lẽ, lời đồn sẽ rất nhanh trở thành sự thật. Khâu Minh Sơn thật sự sắp thay thế Lương Quang Hoa, trở thành nhân vật số một của địa khu Ngạn
Hoa. Lúc này bất hiển sơn bất lộ thủy hướng Cao Khiết thể hiện thiện ý,
không thể nghi ngờ là để lại một đường lui cho mình.
Suy nghĩ rõ điểm này, gần như tất cả các cán bộ đều bừng tỉnh, vẻ mặt lập tức trấn định lại.
Hướng gió đã rõ ràng, lựa chọn như thế nào còn không biết sao?
Kế tiếp, hội trường trở nên vô cùng sinh động. Các cán bộ tham dự hội
nghị trước sau cùng lên tiếng, có cùng ý kiến với Phó bí thư Lý, đều tán thành phương án của văn phòng thu hút đầu tư, cho rằng chế độ công hữu
của các doanh nghiệp hiện đang ở trạng thái nửa sống nửa chết, không thể không sửa đổi.
Tình trạng kích động của những người này thậm chí còn vượt qua Phó bí thư Lý.
Vốn là một vấn đề vô cùng mẫn cảm, lập tức trở nên không quan trọng gì. Mọi người tựa hồ như không có kiêng kị.
Nhưng điều làm cho người ta khó hiểu nhất chính là Chủ tịch thị xã Nhạc
Tây Đình và Phó chủ tịch thị xã Lục gần như đều không lên tiếng.
Hai người này vẻ mặt đều không giống nhau.
Từ lúc mọi người lần lượt lên tiếng, sắc mặt Nhạc Tây Đình càng lúc càng ác liệt, hai hàng lông mày cau lại.
Còn Lục Nguyệt thì vẫn mỉm cười, dường như xem mình là người ngoài cuộc. Bất cứ kẻ nào cũng không thể từ sắc mặt của y mà đọc được suy nghĩ đích thực trong nội tâm của y.
Cao Khiết bỗng nhiên hiểu được lời nói của Phạm Hồng Vũ “biểu diễn phấn khích” là như thế nào.
Lục Nguyệt đây là đem Tống Mân, Phó bí thư Lý, thậm chí là các lãnh đạo
khác của thị xã mở đường tiên phong cho mình. Việc này nếu làm thành,
được cấp trên khẳng định, Lục Nguyệt là người thứ nhất có công lao. Công tác thu hút đầu tư là thuộc phạm vi quản lý của y. Nếu chẳng may trong
vấn đề chế độ công hữu xảy ra điều gì bất trắc, cũng là tập thể Hội nghị thường vụ thị ủy quyết định, Lục Nguyệt thậm chí cũng không tỏ rõ thái
độ, chỉ có điều thi hành theo quyết nghị của Hội nghị thường vụ Thị ủy
mà thôi.
Có bản ghi chép hội nghị làm chứng.
Thủ đoạn như thế là rất cao.