Hội nghị diễn ra cho đến năm giờ chiều vẫn náo nhiệt như thường.
Cuối cùng đã hình thành quyết nghị, trên nguyên tắc đồng ý với phương án của văn phòng thu hút đầu tư. Cục Công nghiệp thị xã, Ủy ban Kinh tế
Thương mại thị xã, cục Tài chính thị xã, Ủy ban Cải cách thị xã và những bộ môn chức năng có liên quan đều phải hợp tác với nhau, hoàn thiện
phương án cải cách chế độ công hữu, xuất phát từ góc độ có lợi nhất cho
công tác thu hút đầu tư.
- Tóm lại một câu, ngoại thương muốn có lợi thì mới có thể hấp dẫn được họ. Đây là điểm mấu chốt.
Tống Mân nói một câu rồi lập tức chuyển sang Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình nói:
- Đồng chí Tây Đình, công việc này do UBND thị xã làm đội trưởng phụ
trách, thành lập một tổ lãnh đạo chuyên môn để an bài chung, nhanh một
chút hoàn thiện phương án này.
Công tác xây dựng kinh tế do UBND thị xã làm đội trưởng là rất hợp lý.
[CHARGE=3]Nhạc Tây Đình gật đầu rồi quay sang nhìn Lục Nguyệt nói:
- Chủ tịch thị xã Lục, thu hút đầu tư là do cậu phụ trách. Tổ lãnh đạo
này cậu chịu khó nhận nhé. Người tài giỏi thì luôn có nhiều việc để làm. Haha…
Đây là lần cười đầu tiên của Nhạc Tây Đình trong Hội nghị thường vụ hôm
nay, hơn nữa là điển hình của việc ngoài cười nhưng trong không cười.
Thật không biết vị Chủ tịch thị xã này đang suy nghĩ cái gì.
Lục Nguyệt khẽ mỉm cười nói:
- An bài của Chủ tịch thị xã tôi nhất định là phục tùng vô điều kiện.
Tuy nhiên, quản lý xí nghiệp trước giờ vẫn luôn do Phó bí thư Lý phụ
trách. Phó bí thư Lý tư cách lão làng, thời gian công tác ở thị xã cũng
rất dài, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Tôi đề nghị, tổ lãnh đạo này sẽ
do Phó bí thư Lý tự mình nắm giữ ấn soái. Chúng tôi tất cả đều phục tùng theo an bài của Phó bí thư Lý. Như vậy sẽ thỏa đáng hơn. Xin Bí thư
Tống và Chủ tịch thị xã Nhạc ra chỉ thị.
Tống Mân mỉm cười, nhìn Phó bí thư Lý nói:
- Lão Lý, ý của anh như thế nào? Tôi cho rằng ý kiến của Chủ tịch thị xã Lục rất đáng suy xét.
Phó bí thư Lý cố kềm nén cảm giác kích động trong lòng, nói:
- Nếu Bí thư Tống đã nói như vậy, lã Lý tôi không dám chối từ.
Cũng là dũng cảm đảm đương gánh nặng.
- Được, tốt lắm, việc này xem như đã định.
Tống Mân hết sức vui mừng, liên tục gật đầu, đối với Phó bí thư Lý đầy vẻ tán thưởng.
Hội nghị kết thúc mỹ mãn.
Vừa vặn đến giờ cơm, Tống Mân đề nghị các đồng chí ở lại căn tin nhà
khách Thị ủy ăn một bữa cơm rau dưa, tăng cường chút tình cảm.
Sau khi đưa ra được một quyết nghị quan trọng như vậy, mọi người cũng nên tụ lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
- Bí thư Tống, tôi có chút không được thoải mái. Bữa cơm này tôi không tham gia rồi.
Ra đến cửa, Nhạc Tây Đình bỗng nhiên tới gần Tống Mân, thấp giọng nói, vẻ mặt xám xịt, quả thật là không được thoải mái.
Tống Mân liếc nhìn ông ta một cái, gật đầu lạnh nhạt:
- Được rồi, Chủ tịch thị xã Nhạc không được khỏe thì cứ về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng mà.
Nhạc Tây Đình cũng không nói nhiều, lập tức ra về, cũng không chào hỏi những người khác.
Hành động này nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến tâm trạng đang hưng phấn của mọi người hơi bị hạ xuống. Chủ tịch thị xã Nhạc không đơn giản chỉ là thân thể không thoải mái, mà còn là tâm sự nặng nề.
Tuy nhiên, nó cũng vẫn không gây nhiều ảnh hưởng. Mọi người vẫn cao hứng đến nhà khách Thị ủy.
Ước chừng tám giờ, Cao Khiết mới trở lại phòng ở của mình.
Ba phòng ngủ một phòng khách, một trăm mét vuông mà chỉ có một người ở,
như thế nào cũng đều cảm thấy có chút lạnh tanh. Cao Khiết tạm thời vẫn
chưa có cảm giác xem căn phòng này như nhà của mình, thường xuyên nhớ
đến căn phòng chật chội của mình ở thị trấn Phong Lâm. Tuy rằng nó rất
quê mùa nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.
Có lẽ bởi vì nơi đó còn có Phạm Hồng Vũ làm bạn.
Gần như mỗi buổi tối, Phạm Hồng Vũ đều đến phòng của cô ngồi một lát. Có nhiều lần Cao Khiết phải nghiêm mặt hạ lệnh đuổi khách thì Phạm Hồng Vũ mới bất đắc dĩ đứng dậy rời đi, ngẫu nhiên còn càn quấy một phen.
Yên lặng mở TV, ngồi ở sofa trong phòng khách.
Không khí của bữa cơm rất náo nhiệt, không ít người mời rượu Cao Khiết.
Xưng hô “Chủ tịch thị xã Cao” vang lên bên tai không dứt. Cao Khiết mặc
dù đã rất từ chối nhưng chung quy vẫn uống không ít. Hiện tại hai bên
huyện Thái dương từng đợt phồng lên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, cực kỳ
không thoải mái. Cao Khiết ngay cả khí lực rót cho mình một ly nước cũng đều không có, cảm thấy vô cùng lười biếng, nghĩ động cũng không muốn
động.
Cố tình trong lúc này điện thoại trên bàn lại reo lên.
- Alo…
Cao Khiết lười biếng cầm điện thoại lên, mà cũng lười biếng trả lời một câu.
- Chị, uống rượu à?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thân thiết của Phạm Hồng Vũ.
- Cậu làm sao biết?
Cao Khiết lại lười biếng hỏi ngược lại.
Từ lúc cô đến thị xã cho tới nay, mỗi buổi tối, Phạm Hồng Vũ đều phải
gọi điện thoại cho cô, vô tình Bí thư Phạm lại nhiễm phải tật xấu nấu
cháo điện thoại. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến chức vụ mới của Cao Khiết. Nếu không thì Bí thư Phạm cũng không đến mức “dính như
sam” như thế.
- Nhất cử nhất động của Hội nghị thường vụ Thị ủy sợ là không gạt được tôi.
Cao Khiết nhướng lông mày lên:
- Cậu có gián điệp?
Đầu óc cô bắt đầu xoay chuyển, đang suy đoán xem ai là nội gián, nhưng lại không có được manh mối.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, lảng tránh đề tài này.
Còn Cao Khiết cũng không truy cứu.
Thủ đoạn của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết thấy nhưng không thể trách. Trong
quan trường, tin tức vô cùng quan trọng. Phạm Hồng Vũ có nội gián trong
Hội nghị thường vụ cũng là chuyện bình thường. Trong thể chế, đơn thuần
dựa vào linh hoạt, năng lực làm việc xông ra thì không an toàn.
Cao Khiết cũng không có ý định điều tra bí mật của Phạm Hồng Vũ.
Mặc dù là làm việc chung nhưng vẫn phải giữ lại không gian cá nhân nhất định.
- Nghe nói Chủ tịch thị xã Nhạc không khỏe nên không đi?
- Ừ!
Cao Khiết lại lười biếng, thuận miệng ừ một tiếng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Vậy được rồi, tôi cúp điện thoại trước, tránh cho đường dây bị bận.
- Cái gì là đường dây bận?
Cao Khiết lại không hiểu ra sao. Uống say, đầu óc Cao Khiết không linh
hoạt như bình thường, hơn nữa trước mặt Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết đã quen
việc không động não rồi.
Dù sao hết thảy đều có người an bài, uổng phí tinh thần để làm gì?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nói cho chị biết, Chủ tịch thị xã Nhạc không có cùng ý tưởng.
Cao Khiết ngồi thẳng người dậy, rất chân thành nói:
- Mặc kệ ông ta có ý kiến gì không, tôi vẫn kiên trì giữ nguyên ý kiến
của mình. Những doanh nghiệp nhà nước này không thể không sửa đổi.
Phạm Hồng Vũ cũng nghiêm túc nói:
- Chị, chị sai lầm rồi. Hiện tại đây không còn là ý kiến của chị nữa, mà là quyết nghị của Hội nghị thường vụ Thị ủy. Chị chỉ là người chấp hành mà thôi, không nên cùng lãnh đạo tranh đoạt công lao.
- Cậu lại đang có chủ ý gì vậy?
Cao Khiết ý thức được lời nói này của Phạm Hồng Vũ không tầm thường.
- Chị, chị đừng quan tâm nhiều, tạm thời giữ bí mật đi. Tóm lại, chúng
ta không đoạt công lao của lãnh đạo thì chính là chấp nhận quyết nghị
của thị ủy.
- Thần bí quá rồi.
Cao Khiết bất mãn thì thầm một tiếng, nhưng cũng không thể khẩn trương.
Chỉ cần là Phạm Hồng Vũ an bài, thì không có khả năng bất lợi cho cô.
Điều này là không thể nghi ngờ.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, miệng lưỡi trơn tru hai câu, thiếu chút nữa là lại làm cho Cao Khiết tức giận.
Cúp điện thoại không lâu, Cao Khiết lấy lại tinh thần, đứng dậy rót cho
mình một tách trà nóng, uống vào hai hớp. Nếu Phạm Hồng Vũ đã đoán
trúng, Nhạc Tây Đình nhất định sẽ gọi điện thoại tới. Nếu cứ nói chuyện
mơ mơ màng màng với Chủ tịch thị xã thì không xong đâu.
Ước chừng mười phút sau, Cao Khiết khó khăn lắm mới uống hết tách trà,
cảm thấy tốt hơn một chút, chứ không nhức đầu như vừa rồi.
Điện thoại lại vang lên.
- Xin chào Chủ tịch thị xã Nhạc.
Cao Khiết cầm điện thoại lên.
- Tiểu Cao, cô làm sao biết được là tôi gọi tới?
Nhạc Tây Đình cảm thấy khó hiểu.
Mình còn chưa mở miệng, người ta đã biết mình là ai.
Cao Khiết nhẹ nhàng cười, tránh trả lời câu hỏi, chỉ nói:
- Chủ tịch thị xã Nhạc có chỉ thị gì?
Nhạc Tây Đình cười nhạt một tiếng nói:
- Tiểu Cao, không cần nói là chỉ thị, chỉ là có chút vấn đề cần thảo
luận với cô. Cô hiện tại có rảnh không, đến nhà của tôi một lát nhé.
Giọng điệu có chút thăm dò, dường như có chút không khẳng định Cao Khiết sẽ đồng ý hay không. Nhưng Chủ tịch thị xã là thượng cấp quản lý văn
phòng thu hút đầu tư, Chủ tịch thị xã triệu kiến, Cao Khiết không có lý
do cự tuyệt.
Tuy nhiên, hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm. Hết thảy đều không thể dựa
theo lẽ thường mà suy luận. Cao Khiết nếu muốn từ chối, Nhạc Tây Đình
cũng không thể làm gì cô.
- Vâng, tôi lập tức tới ngay.
Cao Khiết không chút do dự mà đáp ứng.
Nhạc Tây Đình âm thầm thở phào một cái, giọng điệu trở nên vô cùng dịu dàng, nói:
- Được, tôi chờ ở đây.
Cao Khiết cúp điện thoại, đứng dậy sửa lại quần áo rồi bước ra cửa.
Tòa nhà Thị ủy tổng cộng có hai khu tập thể, Cao Khiết ở khu tập thể thứ hai, Nhạc Tây Đình ở khu thứ nhất, cách nhau khoảng hai ba phút đi bộ.
Cũng may đã là ban đêm, khu nhà Ủy viên thường vụ rất yên tĩnh, cũng
không ai biết Cao Khiết đêm khuya đến thăm hỏi Nhạc Tây Đình.
Nhạc Tây Đình sớm mở cửa phòng, vợ của ông tự mình ra cửa đón, vừa nhìn
thấy Cao Khiết, lập tứ rất nhiệt tình bắt tay chào hỏi, cũng là miệng
xưng hô “Chủ tịch thị xã Cao”, rất tự nhiên, không có nửa phần nào là
không khỏe.
Cao Khiết khách khí nói:
- Chị, chị cứ gọi em là Tiểu Cao như Chủ tịch thị xã Nhạc gọi là được rồi.
- Haha, Chủ tịch thị xã Cao, xin mời.
Vợ của Nhạc Tây Đình không ngừng đáp ứng, nhưng lại không chịu sửa lại cách xưng hô.
Hàn huyên vài câu, Cao Khiết ngồi xuống một bên ghế sofa, mặt hướng Nhạc Tây Đình. Nhạc Tây Đình ngồi ở đó, không có chút nào là không khỏe, chỉ có điều hai hàng lông mày cau lại, có vẻ tâm sự nặng nề.
Vợ của Nhạc Tây Đình mang trà lên xong, ngồi một bên nói mấy câu rồi mượn cớ rời đi.
Tiểu Cao, có một việc tôi muốn chứng thực một chút. Về việc cải cách chế độ công hữu của doanh nghiệp, có phải là chỉ thị mới của địa khu hay
không?
Vợ vừa rời khỏi, Nhạc Tây Đình liền lập tức lên tiếng, nói thẳng, không chút quanh co lòng vòng, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
- Chủ tịch thị xã Nhạc, có phải là chỉ thị mới của địa khu hay không thì ngài so với tôi rõ ràng hơn chứ ạ?
Nhạc Tây Đình hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm giọng nói:
- Tiểu Cao, vấn đề chế độ công hữu không phải đơn giản như vậy, cần phải thận trọng.
Giọng điệu đương nhiên thành khẩn.
Cao Khiết khẽ mỉm cười, nói:
- Chủ tịch thị xã Nhạc, là người phụ trách văn phòng thu hút đầu tư, tôi sẽ kiên định chấp nhận quyết nghị của Hội nghị thường vụ.
Nhạc Tây Đình hơi nheo mắt lại, thật lâu sau rồi chậm rãi gật đầu, giống như có điều ngộ ra.