Chỉ trong chốc lát, Long Thần Du và Phạm Hồng Vũ cùng nhau đi đến.
Trong ngọn đèn mờ mờ, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai nhất thời chưa nhânh
ra người đàn ông mặc quân trang cao lớn kia chính là con trai của mình.
- Ba, mẹ, ba mẹ đã đến rồi ạ.
Chưa vào đến phòng, Phạm Hồng Vũ đã cười nói.
Phạm Hồng Vũ và Quản Lệ Mai kinh ngạc đứng lên.
- Phạm Hồng Vũ, là con sao?
Quản Lệ Mai vội hô lên, bà đã rơi nước mắt. Cuối cùng cũng đã được gặp
được con, Quản Lệ Mai không thể kiềm chế được sự xúc động.
- Mẹ, là con đây.
Phạm Hồng Vũ hơi áy náy.
Mặc dù việc này là mình bí mật thực hiện, nhưng khiến cha mẹ lo lắng như vậy, phận làm con, sao có thể không hổ thẹn được?
Vừa nghĩ đến đây, Phạm Hồng Vũ lập tức nói thêm một câu”
- Mẹ, đừng lo, con rất ổn.
- Ừ.
Quản Lệ Mai lau nước mắt, nghẹn ngào nói không thành tiếng.
Long Thần Du đi đến, chào theo nghi thức quân đội rồi nói lớn:
- Chào chú Phạm, chì Quản, cháu là Long Thần Du, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1.
- Xin chào xin chào, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1.
Phạm Vệ Quốc liền vội vàng đi lên bắt tay Long Thần Du, ông vẫn dùng xư hô theo quân đội.
- Chú Phạm, dì Quản, hai người đã vất vả rồi, chắc chưa ăn cơm đúng
không ạ? Mời hai người vào ăn cơm cùng chúng cháu, cơm nước xong rồi
tính sau.
Long Thần Du nói năng rất khéo.
Đã xảy
ra việc lớn như vậy, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai còn có bụng dạ để ăn
cơm nữa sao? Đến lúc này, Long Thần Du nói đến việc ăn cơm, hai người
mới thấy đói bụng.
- Tiểu đoàn trưởng, chúng tôi đâu thể làm phiền như thế được, đã muộn như thế này rồi…
Phạm Vệ Quốc khách khí nói.
- Ha ha, chú Phạm, chú đừng khách khí. Chú dì đã đến đây, là quý khách
của quân doanh chúng cháu. Đã đến đây rồi thì muộn cũng phải dùng cơm
cái đã. Nếu không chúng cháu cũng thấy áy náy.
Phạm Vệ Quốc cũng không từ chối nữa, chỉ nói:
- Tiểu đoàn trưởng, vậy, vậy tôi mời đồng chí lái xe cùng vào ăn nhé, chắc cậu ấy cũng đói bụng rồi.
Bất cứ lúc nào, Phạm Vệ Quốc cũng không bao giờ quên đồng chí cấp dưới đi với mình.
Lập tức Phạm Vệ Quốc đi ra gọi lái xe đi đưa xe vào trong quân doanh.
Long Thần Du, Phạm Hồng Vũ, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai đi vào nhà ăn
của quân doanh. Phạm Hồng Vũ đã nói trước với Long Thần Du, cha mẹ hứn
nhất định sẽ đến quân doanh để thăm hắn, cho nên mấy đồng chí cấp dưỡng
vẫn còn ở lại, chưa về nghỉ ngơi. Khách cừa đến, lập tức nổi bếp, chỉ
một lúc sau, những món ăn thơm ngào ngạt đã được bưng lên.
Long Thần Du giơ tay mời, nói:
- Chú Phạm, dì Quản, đồng chí lái xe, đồ ăn của bộ đội chỉ đơn giản như thế này thôi, mấy vị đừng chê nhé.
Mấy người Phạm Vệ Quốc liên tục xua tay, nói không sao.
Lập tức Long Thần Du liền ngồi xuống, mời ba người mấy cốc bia, sau đó
ăn cơm luôn. Long Thần Du nắm chắc tâm lý, chút nữa mấy người còn có
chuyện muốn nói, nên không mời rượu nhiều.
Thấy con trai mình vẫn khỏe mạnh, không có dấu hiệu gì là bị thương, Phạm Vệ Quốc và Quản
Lệ Mai rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, bữa cơm hôm nay họ ăn rất ngon
miệng.
Cơm nước xong, Long Thần Du đích thân dẫn Phạm Vệ
Quốc, Quản Lệ Mai và Phạm Hồng Vũ đi vào phòng khách, dặn cấp dưới đem
nước nôi lên, khách sáo vài câu liền cáo từ, cuối cùng nói với Phạm Hồng Vũ:
- Hồng Vũ, có việc gì cứ dặn lính cần vụ là được.
Phạm Hồng Vũ gật đầu lia lịa.
Vừa rồi đã nói chuyện một lúc lâu với Long Thần Du, hai người tương đối hợp nhau, đều là những hảo hán tử, Long Thần Du cũng đã sửa xưng hô với Phạm Hồng Vũ.
Đợi Long Thần Du ra khỏi cửa, trong phòng chỉ còn ba người của Phạm gia, Quản Lệ Mai vội vàng nói:
- Hồng Vũ, sao con lại như thế? Gây ra chuyện lớn như vậy.
Trong giọng nói của bà có chút oán giận.
Lúc này có sự che chở của bộ đội, Phạm Hồng Vũ sẽ không phải chịu
thiệt, nhưng bộ đội không thể bảo vệ Phạm Hồng Vũ cả đời được, việc này
cuối cùng còn phải trải qua trình tự tư pháp chính quy mới quyết định
được. Phạm Hồng Vũ sẽ không có vấn đề gì?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, việc này, là còn cố ý đấy?
- Cái gì?
Lần này không những Quản Lệ Mai mà đến cả Phạm Vệ Quốc cũng tỏ ra kinh
hãi, hai vợ chồng nhìn chằm chằm con trai, vẻ mặt khó tin.
Cố ý?
Đây quả là chuyện hoang đường.
- Con, Hồng Vũ, sao con có thể…
Quản Lệ Mai vừa tức giận vừa lo lắng, nói không ra lời.
Phạm Hồng Vũ vội vàng khoát tay nói:
- Mẹ, ba, trước mắt không cần phải lo lắng, con sẽ từ từ nói với ba mẹ.
- Được, con nói đi..
- Ba, mẹ, việc này chắc ba mẹ cũng đã rõ đầu đuôi rồi đúng không?
- Nghe người ta nói rồi, nhưng không xác định.
Phạm Vệ Quốc tỉnh táo lại, nói.
- Vâng, nguyên nhân gây ra chính là đám người Trịnh Phong Khuông, ở nhà ga vừa uống rượu vừa gây chuyện, ức hiếp một người bán hàng rong, đúng
lúc đó Bảo Hưng, à không, Phó đại đội trưởng đại đội 2 và vợ mới cưới
của anh ấy là Đồng Vũ trên đường về nhà ăn tết. Bảo Hưng thấy chuyện bất bình liền tiến đến ngăn cản, kết quả là đánh nhau…
Phạm Hồng Vũ kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách tỉ mỉ.
Phạm Vệ Quốc khẽ nhíu mày, nói:
- Nói như vậy là con động thủ trước? Trịnh Phong Khuông không có phòng bị?
- Là như thế này. Bọn họ lái xe, người đông thế mạnh, con với Hạ Ngôn
nếu ra tay trước để kiềm chế đối phương, thì đừng nói đến việc cứu người mà ngay cả cứu bản thân mình thôi cũng không nổi.
Quản Lệ Mai nghe thấy vậy trong lòng bỗng run sợ, oán giận nói:
- Hồng Vũ, lá gan của con cũng không nhỏ nhỉ? Biết rằng bọn họ mang
súng mang dao mà dám đứng lên chặn xe, nếu như bọn họ nổ súng thì làm
sao? Đám người Trịnh Phong Khuông kia có chuyện gì mà chúng không dám
làm đâu.
- Nếu như không chặn họ lại, thì Đông Vũ sẽ chết, việc này không có đường lui.
Suy nghĩ của Phạm Vệ Quốc khác với vợ con, ông nhíu mày nói:
- Vậy làm sao bọn họ nói là Trịnh Phong Khuông nổ súng trước, con chỉ là phòng vệ chính đáng?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp:
- Có thể nói như thế. Tuy nằng hắn không nổ súng trước, nhưng toàn bộ
quá trình, đều là con ngăn cản việc phạm tội của bọn họ, đều có thể nói
là bắt buộc phải phòng vệ chính đáng. Nhưng nói bọn họ nổ súng trước thì chúng ta càng có quyền chủ động.
Phạm Vệ Quốc lắc đầu nói:
- Không đúng. Việc này, cũng không phải người ta nói thế nào là mình
tin như thế, cơ quan công an nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ba, ba cho rằng cơ quan công an nò sẽ đến điều tra?
Phạm Vệ Quốc nhìn hắn một cái, nói:
- Đương nhiên là ở địa khu hoặc trên tỉnh.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Địa khu không có khả năng, ít nhất cũng phải ở tỉnh tổ chức chuyên án, làm không được thì bộ Công an sẽ nhúng tay vào.
- Hả?
Quản Lệ Mai giật mình.
Bộ Công an, là mộtn đại nha môn cao cỡ nào chứ?
- Mẹ, việc này có liên lụy đến Trịnh Thiên Bình, Trịnh Thiên Bình là ai chứ? Là thân tín của Chủ tịch địa khi Lý Hữu Trí. Vụ án này, địa khu
Ngạn Hoa không xử lý được. Hơn nữa, đã dính đến xung đột với quân đội.
Ba, ba có biết đại đội trưởng Bảo bị thương kia là con của ai không?
- Là con của ai?
Phạm Vệ Quốc hỏi một câu.
Chuyện này, cũng nằm trong phỏng đoán của ông, cảm giác, Bảo Hưng không phải là một quan quân bình thường. Bằng không, bộ đội mặc dù vãn giải
cứu nhưng sẽ không dùng thủ đoạn kịch liệt như thế. Đây là một đòn sấm
sét, chỉ chậm chút nữa là sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Bảo Hưng. Như
vậy sẽ phải gánh một trách nhiệm vô cùng lớn.
- Là cháu ruột của ông cụ Bảo.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
- Hả?
Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai đều há hốc miệng.
- Là…là cháu của ông cụ Bảo? Điều này…sao có thể?
Sau phút khiếp sợ, Quản Lệ Mai mới nói, vẻ mặt tỏ ra không tin. Trong
suy nghĩ của bà, lão Bảo là một đại nhân vật, là một khai quốc công
thần. Cháu của ông ấy như vậy, sao có thể đến đóng quân ở một vùng hẻo
lánh như huyện Vũ Dương chứ?
Phạm Hồng Vũ chắc chắn gật đầu nói:
- Mẹ, là sự thật đấy. Quân doanh ở huyện Vũ Dương chúng ta, tiền thân
là Hồng quân sư nổi tiếng, cũng là bộ đội mà năm xưa ông cụ Bảo dẫn dắt. Cha của Bảo Hưng là Bảo Bình An tướng quân, năm đó cũng ở quân doanh
này, còn là sư đoàn trưởng, bây giờ là bộ trưởng bộ Tham mưu, Bảo Hưng
đương nhiên muốn đến đây để rèn luyện rồi. Vừa rồi tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Long Thần Du, cha anh ấy cũng là chiến hữu của Bảo tướng quân,
Hồng quân sư tiền bối, bây giờ là quân đoàn trưởng. cho nên hai người
bọn họ ở cùng một quân doanh, Long Thần Du tuổi lớn hơn, ở đây để chăm
sóc Bảo Hưng đấy.
Phạm Hồng Vũ đơn giản nói xuất thân của hai vị con ông cháu cha này.
Vốn hắn không định nói sớm như vậy, nhưng để cho ba mẹ yên tâm, hắn đành phải nói. Cuối cùng, lại nói thêm một câu:
- Ba, mẹ, việc này nhất định ba mẹ phải giữ bí mật nhé, không được nói với ai cả. Việc rất quan trọng đấy.
- Đương nhiên, đương nhiên, ba mẹ biết mà…
Quản Lệ Mai gật đầu lia lịa, luôn miệng nói.
- Lúc này ấy à, Trịnh Phong Khuông phải chết không còn nghi ngờ nữa rồi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, chậm rãi nói.