Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 72: Chương 72: Khách quý




Phạm Hồng Vũ trong quân doanh nói chuyện với Long Thần Du rất vui vẻ, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai thì nóng ruột như đang ngồi trên chảo lửa. Phạm Vệ Quốc vốn bình tĩnh, có phong độ lãnh đạo, tuy nhiên việc liên quan đến vận mệnh của con trai mình, làm sao mà không nóng ruột được? Tuy nhiên hỏi thăm được tình hình ở bệnh viện nhan dân, nên trong lòng cũng nhẹ nhàng được đôi chút.

Đều chưa chết.

Trịnh Phong Khuông không chết

Quan quân kia cũng không chết.

Phạm Hồng Vũ bị quân đội đưa đi, có lẽ tạm thời sẽ không có chuyện gì lớn.

Trong khoảng thời gian này, đã có người báo cáo qua chuyện này cho vợ chồng Phạm Vệ Quốc. Phạm Vệ Quốc công tác ở huyện Vũ Dương nhiều năm, là người phúc hậu, xử sự công chính, được cán bộ và nhân dân yêu quý. Con cháu của Phạm gia có rất nhiều người làm việc ở các cơ quan nhầ nước khác nhau, trong cục Công an cũng không phải không có người……

Quản Lệ Mai nghiến răng nghiến lợi, căm hận Trịnh Phong Khuông.

Nếu không có tên khốn khiếp Trịnh Phong Khuông, thì Phạm Hồng Vũ đâu dính vào chuyện này.

Hiện tại toàn bộ vụ án có hai “phiên bản”, phiên bản thứ nhất là Phạm Hồng Vũ và Trịnh Phong Khuông không hòa thuận, vì một cô gái trẻ tuổi ở quán cơm mà xảy ra mâu thuẫn, Phạm Hồng Vũ thời cơ trả thù Trịnh Phong Khuông. Trịnh Phong Khuông vô tội, còn Phạm Hồng Vũ thì tội ác tày trời.

Bản này đương nhiên là do Trịnh Thiên Bình thổi vào tai mọi người. Vừa rồi cục Công an tổ chức hội nghị cán bộ, Bí thư Quy tuyên bố trước mặt mọi người, Trịnh Thiên Bình tạm thời bị cách chức, tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kiêm Trưởng công an huyện, đã hỏa tốc từ Ngạn Hoa đến tiếp nhật hệ thống chính trị pháp luật của huyện Vũ Dương. Nhưng Trịnh Thiên Bình quản lý cơ quan chính trị pháp luật bao nhiêu năm của huyện Vũ Dương, “uy vọng” rất lớn, nhưng số lượng cán bộ vì quyền lợi mà liên can đến ông ta cũng không ít, sao có thể vì một quyết định thôi chức kia mà trở thành kẻ đơn độc chứ? Họ nhất định phải giãy dụa một phen.

Trịnh Thiên Bình tự nhiên phải đem tất cả mọi tội nghiệt đổ lên đầu Phạm Hồng Vũ.

Người thân cận của Phạm gia nói với hai vợ chồng ông đương nhiên là một “phiên bản” khác rồi. Tương đối đúng với sự thật, tuy nhiên “dự mưu” của Phạm Hồng Vũ liền biến thành “ Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ “ , Trịnh Phong Khuông rút súng uy hiếp, Phạm Hồng Vũ vì tự vệ mới đả thương người khác.

Điểm này, dường như rất nhiều người đều có thể nhận ra.

Thật sự Trịnh Phong Khuông thanh danh quá thấp, ngày bình thường thì ngang ngược càn rõ, không chuyện ác nào không dám làm, nói y rút súng trước thì tất cả mọi người đều tin. Loại cảnh sát ngang ngược như Trịnh Phong Khuông, nếu không rút súng trước mới là chuyện lạ.

Mà những người có mặt ở hiện trường, lại đều bị Long Thần Du hạ lệnh bắt đưa về quân doanh, Hoàng Liên Sinh bị gãy chân, lái xe bị trúng đạn, đang phải nằm trong bệnh viện, đồng thời cũng bị người của quân đội theo sát, không ai có thể tiếp cận được.

Chân tướng vụ Phạm Hồng Vũ “tính mưu” đả thương người, đoạt súng bắt cóc con tin, tạm thời đã bị

Nghe xong vụ án này, Phạm Vệ Quốc trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng đi một chút.

Như thế xem ra, sự tình có nguyên nhân, phòng vệ chính đáng, nhiều nhất cũng chỉ là phòng vệ quá giới hanh mà thôi. Chỉ cần chấp pháp công bằng thì Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn có thể thoát được tử tội, nếu may mắn thì còn không bị xử nặng.

- Lão Phạm, bộ đội bắt Phạm Hồng Vũ đi, họ sẽ không làm gì nó chứ?

Quản Lệ Mai lo lắng hỏi.

Phạm Vệ Quốc khẽ lắc đầu, nói:

- Chắc sẽ không làm gì đâu, Phạm Hồng Vũ không làm gì bọn họ, còn cứu người của họ nữa, vì thế họ sẽ không làm gì nó đâu.

- Nói thì nói như thế, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, nếu không chúng ta đi đến quân doanh một chuyến đi? Không phải ông quen với lãnh đạo của bọn họ sao?

Phạm Vệ Quốc từng là Phó chủ tịch huyện Vũ Dương, trong những ngày lễ tết, cũng qua lại với bên quân đội để chúc tụng lẫn nhau. Cho nên không những không xa lạ gì với lãnh đạo của quân đội cả mà còn có giao tình với bọn họ nữa. Những chuyện lớn thì có khi người ta chưa chắc đã đồng ý giúp, nhưng chỉ là gặp con trai một lát thì có lẽ không vấn đề gì.

Phạm Vệ Quốc gật gật đầu.

Tuy đã được người ta thông báo sự tình, nhưng nghe từ miệng Phạm Hồng Vũ nói ra là chuẩn nhất. Việc này nhất định phải làm cho rõ ràng, thì Phạm Vệ Quốc mới dễ mở lời xin cho con trai được.

Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai đi đến quân doanh thì trời cũng đã tối.

Ánh sáng của những ngọn đèn trong quân doanh truyền ra yếu ớt, trong quân doanh có rất nhiều cây cối, nhìn có vẻ hỗn độn nhưng rất trang nghiêm. Đến gàn một chút, thì nhìn thấy một trạm gác, có đến cả một tiểu đội cầm súng canh gác, bên ngoài phòng bảo vệ còn có mấy chiến sỹ đang đợi lệnh. Sau cửa lớn, là một hàng rào bao cát, trên những bao cát được đặt cả vũ khí hạng nặng. Vũ khí hạng nặng kiểu cũ kết cấu rất cồng kềnh, dưới ánh đèn lờ mờ, nó hiện lên như một con quái vật, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Đây là trạng thái chuẩn bị chiến đấu rồi. Xem ra bộ đội đã chuẩn bị để đối phó với những tình huống xấu nhất. Phạm Vệ Quốc không phải là người bình thường, ông đã từng đi lính, lại là lãnh đạo nhiều năm, thấy tình hình như vậy, trong lòng càng giật mình hơn. Bộ đội đã được đặt trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, đến súng hạng nặng cũng đã được đi ra, đây không phải là một quyết định bình thường. Cho dù là người đứng đầu doanh trại này cũng không có quyền ra lệnh này.

Nói như vậy đã nhận được sự trao quyền của đại lãnh đạo.

Động tĩnh quá lớn.

Trong lòng Phạm Vệ Quốc bỗng hiện lên suy nghĩ này.

Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai không đi vào cửa quân doanh luôn, lúc xe đi đến, ở chỗ cách cổng quân doanh khoảng mười mét đã có bảy tám người đang đứng ở đó, nam nữ đều có, vẻ mặt những người này tỏ ra rất bất an, đứng xì xèo bần tán, không chịu rời đi.

- Là Phó chủ tịch huyện Phạm..

Phạm Vệ Quốc vừa mới thò đầu ra, đã nhìn thấy bảy tám người đi đến, lập tức những người này liền chào hỏi Phạm Vệ Quốc.

Phạm Vệ Quốc vừa thấy, còn có mấy người quen nữa, liền kinh ngạc hỏi:

- Lão Trương, sao các anh cũng đến đây?

- Ơ kìa, Phó chủ tịch huyện Phạm, chúng ta cũng giống nhau nhỉ…con trai của chúng tôi cũng bị người của quân đội bắt đến nơi này.

Lão Trương nhận ra Phạm Vệ Quốc, lập tức lên tiếng, sau đó như thể nhớ ra điều gì đó, liền nhìn xung quanh phòng bảo vệ, như thể sợ bên kia chú ý vậy.

Đám quan binh này, ai nấy đều hung thần ác sát, không dễ động vò.

Lão Trương cũng là một cán bộ của cơ quan Huyện ủy, Phạm Vệ Quốc nhớ, hình như lão Trương có một đứa con trai, công tác ở đội Dân phòng, Công an huyện. Nếu bị người của quân đội bắt đi, chắc chắn là cùng một phe với Trịnh Phong Khuông, vụ án ngày hôm nay, con trai ông ta cũng có phần.

Phạm Vệ Quốc suy nghĩ rất nhanh, nhưng đám lão Trương này đầu óc cũng không chậm, trong chốc lát đã nghĩ ra vị Phó chủ tịch huyện Phạm này hình như không phải người cùng “chiến tuyến” với mình. Nếu không có Phạm Hồng Vũ nhà ông ta thì con trai mình cũng không bị quan quân bắt đi.

Phạm Hồng Vũ chính là kẻ mang đến sự xui xẻo này.

Vừa nghĩ đến đây, lão Trương không kìm nổi bèn lui về sau vài bước, ánh mắt nhìn về phía Phạm Vệ Quốc hiện rõ sự căm thù.

Phạm Vệ Quốc chẳng quan tâm điều này, gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng rời khỏi bọn họ, lập tức đi đến cửa quân doanh.

Đám Lão Trương ai cũng không ngăn cản, mà ngược lại họ còn thể hiện rõ thái độ vui mừng khi người khác sắp gặp họa.

Quân doanh này, không thể tiến vào được.

Vừa rồi bọn họ cũng đã thử qua, đều bị quan nhân ngăn lại, những người cố tình đi vào thiếu chút nữa còn bị đánh. Những quan binh này, hôm nay hoàn toàn thay đổi rồi.

- Dừng lại.

Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai vừa mới đi vào, chiến sĩ canh gác liền lớn tiếng gào lên, còn chĩa súng vào người bọn họ.

- Ai đó, đang làm gì vậy?

Chiến sỹ canh gác lớn tiếng quát.

- Đồng chí, xin chào. Tôi là Phạm Vệ Quốc, nguyên là Phó chủ tịch thường trực huyện Vũ Dương, tôi có việc muốn gặp tiểu đoàn trưởng Chu của doanh trại, nhờ đồng chí đi báo cáo giúp một tiếng.

Phạm Vệ Quốc điềm tĩnh tự nhiên, thông báo tên của mình.

- Ông chính là Phó chủ tịch huyện Phạm?

Điều bất ngờ chính là, chiến sỹ trực ban sau khi hỏi một câu cũng đứng lên một cách rất nhã nhặn.

- Đúng vậy, tôi chính là Phạm Vệ Quốc.

Phạm Vệ Quốc trong lòng chấn động.

- Được, mời ông đợi một chút, tôi sẽ đi báo cáo.

- Được được, vất vả cho đồng chí rồi.

- Phó chủ tịch huyện Phạm, đừng khách khí.

Chiến sỹ trực ban nói, sau đó đứng lên trông rất thân thiết.

Không đợi chiến sỹ trực ban kia có động tác, trong phòng bảo vệ đã có người thò đàu ra, cao giọng nói:

- Phó chủ tịch huyện Phạm, xin chào, mời hai vị vào trong nghỉ ngơi một chútm chúng tôi sẽ lập tức báo cáo.

Anh này trông có vẻ lớn tuổi hơn chiến sỹ trực ban kia một chút, có lẽ đã là một cán bộ.

Phạm Vệ Quốc liên tục xua tay, nói:

- Không được, không được, cứ để chúng tôi đứng ở đây đi.

Cán bộ trẻ tuổi cười cười, cũng không miễn cưỡng, ngay lập tức ngồi trở lại, nhấc điện thoại lên báo cáo, sau đó mỉm cười nói với Phạm Vệ Quốc:

- Phó chủ tịch huyện Phạm, tôi đã báo cáo rồi, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 sẽ lập tức ra nghênh tiếp, hai vị cứ ngồi nghỉ ngơi một chút đã nhé.

Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai liếc mắt nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ.

Từ đãi ngộ này có thể thấy được, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 đích thân ra đón, bộ đội quả thực đã coi hai người bọn họ là khách quý rồi, không nói đến những cái khác, ít nhất Phạm Hồng Vũ bên trong quân doanh này chắc chắn không phải chịu thiệt.

Cán bộ trẻ tuổi đi ra cửa, nhiệt tình mời.

Phạm Hồng Vũ và Quản Lệ Mai cũng rất thịnh tình, liền đi vào theo. Mấy chiến sỹ đang ngồi trong đó liền đứng dậy, nhường chỗ cho hai người.

Cán bộ trẻ tuổi rót nước cho hai người, rất khách khí.

- Ai ya, đồng chí, quá khách khí rồi.

- Đừng khách khí, đừng khách khí, Phó chủ tịch huyện Phạm, đều là cán bộ chiến sỹ của doanh trại hôm nay cả, hôm nay cũng nhờ Phạm Hồng Vũ nhà ông, đã cứu Phó đại đội trưởng đại đội 2 của chúng tôi. Ha ha, tiểu đoàn trưởng Long đã dặn dò, hai người hôm nay là quý khách của chúng tôi, ông đến sẽ lập tức thông báo luôn.

- Ừ, được…được.

Phạm Vệ Quốc liên tục gật đầu, bùi ngùi xúc động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.