Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn ở doanh trại nhận được khoản đãi rất tốt.
Long Thần Du cố tình căn dặn như vậy. Bản thân gã ở lại bệnh viện Nhân
Dân, nhất định phải đảm bảo Bảo Hưng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Long Thần Du giao cho chính trị viên ở doanh trại nhất định phải khoản
đãi Phạm Hồng Vũ cho tốt. Hai vị này là ân nhân cứu mạng của Bảo Hưng,
không có bọn họ thì Bảo Hưng và Đông Vũ đã không còn tính mạng nữa rồi.
Chính trị viên chỉ dẫn về hai tiểu đoàn, hai trung đội, còn để lại hai
tiểu đoàn và môt trung đội ở huyện thành. Cần phải tuyệt đối bảo vệ an
toàn tính mạng cho Bảo Hưng và Đông Vũ, còn phải hoàn toàn cách ly Trịnh Phong Khuông và người khác.
Bảo Hưng từng là trung đội
trưởng của đại đội 2, chiến sỹ tiểu đoàn 1, cảm tình đối với trung đội
trưởng trước kia rất tốt, ai không dám gây bất lợi cho nguyên trung đội
trưởng thì chiến sỹ của trung đội 1 sẽ lập tức cho biết mặt.
Chính trị viên Doanh cũng đã ngoài ba mươi tuổi, là một quân nhân nhiệt
huyết, luôn coi Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn như anh em ruột. Vừa mới về đến
doanh trại đã sắp xếp cho Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn tắm rửa thay quần áo.
Phạm Hồng Vũ cả người đều bị dính máu, kết thành một vết máu thẫm, mùi
tanh xộc lên mũi.
Trong quân doanh, không có trang phục
khác, cho nên chính trị viên đành phải tìm quân phục cho bọn họ mặc, chỉ có điều không cho mang mũ mà thôi, coi như để phân biệt với quân nhân
khác.
Quân phục kiểu cũ này tuy rằng chẳng oai phong gì nhưng mặc vào cũng khá là thoải mái.
Hai người vừ mới rửa mặt xong, chính trị viên liền đưa hai người vào
nhà ăn dành cho cán bộ, trên mặt bàn đã bày sẵn mấy món thức ăn nóng
hổi.
Bên cạnh bàn, có bày ba két bia.
Chính trị viên nhường chỗ ngồi cho Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn.
- Nào nào, tiểu Phạm, tiểu Hạ, ngồi đi. Tiểu đoàn trưởng và đại đội phó vẫn còn đang ở bệnh viện, chưa về, chúng ta không đợi nữa, cứ chén
trước thôi. Ngày hôm nay, chúng ta không say không nghỉ nhé. Haiz, lão
Tần tôi nói trước, hôm nay ai không say thì đừng có trách nhé.
Chính trị viên ngồi xuống bên cạnh Phạm Hồng Vũ, lớn tiếng nói, rất hào sảng.
Hạ Ngôn hưng phấn, hai mắt sáng lên.
Gã rất ưa thích không khí náo nhiệt như vậy. Một đám bạn thân thiết
ngồi với nhau, đừng nói là uống say, mà là uống đến chết cũng không vấn
đề gì cả.
Vừa rồi vẫn còn căng thẳng, thế mà trong nháy mắt đã khác nhau một trời một vực rồi.
Chỉ có thể nói, anh Hai tính kế quả thật là rất thần.
Tuy nhiên trong suy nghĩ của Hạ Ngôn, anh Hai vốn đã rất lợi hại, nếu
không lợi hị thì đó mới là kỳ lạ. Bất luận ai đối nghịch với anh Hai thì đều không có kết cục tốt cả, Phương Văn Phong và Trịnh Phong Khuông là
hai ví dụ điển hình nhất.
Còn Phạm Hồng Vũ lúc này có chút lo lắng.
Không phải hắn sợ uống say, mà là ở cửa này hắn không thể uống say
được. Phía sau còn rất nhiều việc phải làm, cần phải tỉnh táo. Chỉ có
điều Phó tiểu đoàn trưởng nhiệt tình như vậy, không thể từ chối được.
Hơn nữa, tính tình Phạm Hồng Vũ cũng thích náo nhiệt, anh em ngồi uống
rượu với nhau thật sự rất sảng khoái.
Vì thế đành phải đi đến đâu tính toán đến đó vậy.
Chính trị viên giới thiệu Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn với các quan quân, đều là những “quan to” của tiểu đoàn cả.
Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn bắt tay chào hỏi mọi người.
Các quan quân đều hai chào hai người theo nghi thức quân đội một cách rất nghiêm túc.
Hai vị này hôm nay là khách quý nhất của doanh trại. Hảo hán, ân oán trong quân đội được phân biệt rất rõ ràng.
- Đại đội trưởng 1, đầy một chút, đầy một chút.
Chính trị viên lớn tiếng nói.
- Nào, tiểu Phạm, tiểu Hạ, mấy vị đang ngồi đây thay mặt doanh trại,
mời các cậu một ly. Doanh trại chúng ta là một thể thống nhất. Các cậu
đã giúp đỡ đại đội phó, chính là giúp đỡ toàn bộ doanh trại chúng ta. Ân tình này chúng tôi xin nhận. Từ nay về sau, hai người chính là bằng hữu tốt nhất của doanh trại chúng tôi, nếu các cậu có việc gì, chỉ cần nói
một tiếng, dù có phải liều cái mạng già này thì tôi cũng chịu. Nào, cụng ly.
Chính trị viên đứng dậy, nâng một ly đầy, nói một cách rất phóng khoáng.
Rượu này không thể không uống.
Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn cũng đứng dậy, cụng ly với chính trị viên, rất náo nhiệt.
Hai giờ sau, Long Thần Du rốt cuộc cũng đã về, lúc này bữa tiệc đã tan. Hạ Ngôn đã say bét, nhưng cho dù là say đến đâu gã cũng không bao giờ
nói nhảm, không nôn mửa, mà chỉ gục đầu xuống bàn ngáy o o…Phạm Hồng Vũ
vẫn còn vài phần tỉnh táo…
Những quân nhân ba chân bốn cẳng
đưa hai người về một phòng trong khu tập thể, là phòng của cán bộ đại
đội 2, có hai giường, vừa đủ cho hai người bọn họ nằm.
Vốn
đoàn bộ có nhà khách, nhưng chính trị viên không sắp xếp cho hai người
bọn họ. Nói ra thì Chính trị viên này cũng khá là thận trọng. Hôm nay
tấn công cục Công an, “kế hoạch toàn thắng”, nhưng không có nghĩa là
việc này đã kết thúc, phiền toái vẫn còn ở phía sau. Phạm Hồng Vũ và Hạ
Ngôn đã mặc phải tội danh cũng không nhẹ, cần phải đề phòng một chút,
nếu chẳng may cấp trên đòi người thì cũng phải có sự đồng ý của doanh
trại bọn họ. Nếu ở nhà khách, không cần thận, Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn bị bắt thì mình cũng không biết.
Đối với lai lịch của Long Thần Du và đại đội phó Bảo Hưng thì chính trị viên cũng biết đôi chút, tuyệt đối không tầm thường. Hai người này là những người rất nghĩa khí, tuyệt đối có thể vì giúp đỡ bằng hữu mà quên đi chính mình. Phạm Hồng Vũ và
Hạ Ngôn chính là ân nhân cứu mạng của Bảo Hưng, nếu như để người ta bắt
đi thì sẽ không biết ăn nói thể nào.
Nếu phải trải qua cuộc
giao phong cuối cùng với cấp trên, phải giao ra Hạ Ngôn và Phạm Hồng Vũ
thì cũng phải do Long Thần Du và Bảo Hưng làm chủ.
Trên thực tế, hiện tại toàn bộ doanh trại đang đặt trong tình trạng “chuẩn bị chiến đấu”.
Long Thần Du rất hài lòng đối với sự sắp xếp của chính trị viên.
Bạn nối khố rồi, cho nên rất hiểu tâm tư của anh ta.
Nghe nói Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn đều say, đang ngủ, Long Thần Du khẽ mỉm cười, tay khẽ đẩy cửa ra, muốn vào nhìn một cái.
- Tiểu đoàn trưởng Long, đã về rồi à.
Long Thần Du vừa mới đi vào cửa, Phạm Hồng Vũ đã lên tiếng chào hỏi.
Lúc nãy chiến sỹ cảnh vệ báo cáo Long Thần Du, Phạm Hồng Vũ đều nghe rõ ràng, liền bật dậy.
Long Thần Du kinh ngạc, lập tức đi đến, gật đầu cười với Phạm Hồng Vũ.
Hạ Ngôn vẫn còn đang say, tuổi trẻ, sức khỏe tốt, ngủ rất im lặng, không ngáy.
- Tiểu đoàn trưởng Long, mời anh ngồi, đại đội trưởng Bảo tình hình thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ nhường ghế trước bàn sách cho Long Thần Du, mỉm cười hỏi,
cũng không có ý hạ giọng. Hắn hiểu Hạ Ngôn, trong những tình huống thế
này thì dù có sét đánh cũng không thể đánh thức được gã.
Long Thần Du nói:
- Hiện tại đã tiến hành kiếm tra toàn diện, nhiều vùng nội tạng bị
thương, tuy nhiên tình hình không phải đặc biệt nghiêm trọng, tạm thời
không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải tiếp tục theo dõi. Nội
thương tạm thời vẫn chưa hoàn toàn xác định. Nếu trong 24 giờ mà có dấu
hiệu xấu đi thì sẽ chuyển lên bệnh viện tỉnh để điều trị. Cái này không
thể qua loa được, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Phạm Hồng Vũ khẽ thở dài một cái.
Theo hồ sơ vụ án ghi lại, ở thế giới kia, Bảo Hưng cũng đã từng bị đưa
đến bệnh viện cấp cứu, bị thương rất nặng. Nhưng tình hình này, nguyên
nhân dẫn đến trọng thương không nhất định phải là vết thương chí mạng
nào đó, mà là sau khi bị thương một thời gian dài không được điều trị,
làm cho chức năng của các cơ quan trong cơ thể bị suy kiệt. Nhưng hôm
nay, hắn và Hạ Ngôn đến đúng lúc, chặn lại mấy tên kia, tình hình đương
nhiên là rất khác.
Chỉ cần tính mạng của Bảo Hưng không sao thì khả năng chiến thắng sẽ rất lớn.
- Vậy Trịnh Phong Khuông thì sao?
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ lại hỏi.
Long Thần Du mở miệng, khinh thường nói:
- Tên khốn khiếp này, cũng không chết được. Ha ha, tuy nhiên hai người
bọn cậu cũng độc ác thật đấy, đánh vỡ cả xương bả vai của hắn, đầu cũng
đánh cho thành ra như vậy. Bác sỹ nói e rằng sẽ tổn thương nghiêm trọng
đến não bộ, trị khỏi rồi thì cũng sẽ để lại di chứng.
Nói xong, Long Thần Du giơ ngón cái lên với Phạm Hồng Vũ.
Hai cái này, thực tại giải hận, Long Thần Du đỡ phải đích thân động thủ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Có di chứng hay không, không liên quan gì lớn.
Long Thần Du cười lạnh nói:
- Cái đó đúng. Lần này, tên đó chắc chắn sống không nổi nữa rồi. Không
giết hắn, ông cụ nhà Bảo Hưng tuyệt đối sẽ không đồng ý. Điểm này, tiểu
Phạm, cậu cứ yên tâm đi, cậu sẽ không thiệt đâu. Tôi sẽ bảo đảm cho cậu
một vé.
Nói xong, Long Thần Du tỏ ra hết sức tự tin, Long
Thần Du tuổi trẻ, cố nhiên là có sự cao ngạo của tuổi trẻ, nhưng nếu
không nắm chắc thì sẽ không nói như vậy.
Phạm Hồng Vũ hỏi với vẻ thăm dò:
- Tiểu đoàn trưởng Long, ông cụ nhà đại đội trưởng Bảo là một đại nhân vật sao?
Long Thần Du liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói:
- Ha ha, tiểu Phạm, cậu không cần phải thăm dò tôi. Hôm nay cậu đã giúp tôi một đại ân như vậy, tôi cũng không giấu cậu nữa. Cha của Bảo Hưng
là Bảo Bình An chính là thủ trưởng của tổng bộ. Ông ấy là chiến hữu
nhiều năm của ông già tôi. Còn về lão thái gia của Bảo gia thì càng lợi
hại hơn.
Phạm Hồng Vũ kinh sợ nói:
- Đó thật sự là Bảo lão gia sao?
Long Thần Du trịnh trọng gật đầu, mặt lộ vẻ kính nể:
- Chẳng lẽ còn vị Bảo lão gia thứ hai sao?
Trong phút chốc, Phạm Hồng Vũ hơi choáng.
Đó đúng là siêu cấp đại nhân vật của Trung Hoa.