Ba giờ chiều, máy nhắn tin của Lý Xuân Vũ vang lên.
Lý Xuân Vũ cầm lên nhìn, cười lạnh một tiếng:
- Anh ta gấp quá rồi đấy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Sự tình lớn đến mức độ như vậy thì phải cần một kết quả xử lý. Đối với bọn họ mà nói, càng xử lý sớm thì hiệu quả càng tốt.
- Được, tôi đi nghe điện thoại xem anh ta muốn nói cái gì. Phạm nhị, việc này cậu trốn không thoát đâu.
Lý Xuân Vũ lời này nhiều ít hơi có sự chột dạ.
Lý Thu Vũ liền cười khanh khách, cảm thấy có chút thú vị. Lý nhị thiếu
thật đúng là rất ít khi chột dạ. Ở phần đất thủ đô này, trong đám con
ông cháu cha, mặc cho ai cũng phải nể Lý nhị thiếu ba phần.
Tuy nhiên, chuyện này phải dựa theo ý kiến của Phạm Hồng Vũ mà xử lý. Lý nhị thiếu thật sự cẩn thận làm việc. Đây không phải là phương thức xử
lý trong đám con ông cháu cha nữa rồi, mà là dính đến phạm trù chính
trị, Lý nhị thiếu có chút không được chính xác.
Lý Xuân Vũ trừng mắt nhìn em gái một cái.
Lý Thu Vũ hếch cái miệng nhỏ nhắn, mặt đỏ lên, hết sức kiều mỵ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Nói vậy là không được rồi, tôi như thế nào lại không biết nghĩa khí chứ.
Lý Xuân Vũ nói:
- Nghĩa khí khác thì không cần. Chỗ ba mẹ tôi cậu gánh đi, tôi gánh không được, Thu Vũ cũng gánh không được.
- Sợ cái gì chứ?
Tiểu ma nữ lập tức hét lên không vui, bộ dạng tin tưởng mười phần.
Lý Xuân Vũ hừ một tiếng:
- Em còn cho rằng chuyện này dễ như ăn một que kem sao? Bảy quẹo tám
đường rẽ anh còn không rõ, em rõ sao? Được rồi, em yên tĩnh một chút,
đừng náo loạn nữa.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh trước cứ đi gọi điện thoại đi. Nói không chừng căn bản không cần phải kinh động đến chú Lý và cô Hùng đâu.
Lý Xuân Vũ cầm điện thoại trên bàn.
Điện thoại rất nhanh đã thông.
- Ai vậy?
Lý Xuân Vũ đĩnh đạc nói.
- Chủ nhiệm Lý à? Tôi là Chu Đại Toàn.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa, tuổi không lớn lắm, nhưng khí độ trầm ổn dị thường.
- Trưởng phòng Chu, xin chào.
Lý Xuân Vũ vẫn đĩnh đạc như cũ.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên nụ cười. Mỗi người đều có một thói quen làm việc của mình. Bất kể là Lý nhị thiếu hay là Phó chủ nhiệm Lý, tính cách này cơ bản sẽ không thay đổi. Chu Đại Toàn cho dù là người nổi
tiếng đời thứ ba ở Chu gia, nhưng cũng không thể khiến Lý Xuân Vũ nhân
nhượng y.
- Haha, xin chào Chủ nhiệm Lý. Xin hỏi chiều nay anh có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.
Chu Đại Toàn cũng không chịu sự ảnh hưởng của Lý Xuân Vũ, không vội
vàng, không hấp tấp nói, trong giọng nói mơ hồ mang theo một tia không
thể kháng cự.
Lý Xuân Vũ cười lạnh một tiếng:
- Rất xin lỗi, Trưởng phòng Chu, tôi không rảnh. Tôi đang bận đi chùi
đít cho cậu em vợ của anh, thu dọn cục diện rối rắm. Tiểu tử này hình
như tôi nhìn lầm rồi.
Chu Đại Toàn mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Lý nói quá lời. Hứa Minh Thành nếu gây ra chuyện gì, cũng
không dám làm phiền Chủ nhiệm Lý vì nó mà giải quyết hậu quả. Thật không đảm đương nổi. Chủ nhiệm Lý, chiều này không rảnh thật sao?
Lý Xuân Vũ liếc nhìn Phạm Hồng Vũ.
Chu Đại Toàn quả nhiên là thái độ như vậy, hoàn toàn phù hợp với phân tích của Phạm Hồng Vũ.
- Được rồi, Trưởng phòng Chu nếu nói như vậy, thì mặt mũi này tôi không thể không nể. Anh cho tôi thời gian và địa điểm.
- Chủ nhiệm Lý thật sự là người thẳng thắn. Tối nay 6h tại khách sạn
Thời Đại. Mời Chủ nhiệm Lý và bạn bè cùng tới. Tôi ở khách sạn Thời Đại
chờ mọi người đại giá.
- Khách sạn Thời Đại? Ừ, tôi biết rồi.
Lý Xuân Vũ không nói hai lời, cúp điện thoại ngay.
- Khách sạn Thời Đại?
Phạm Hồng Vũ hơi cả kinh, nhíu mày hỏi.
- Ừ, có làm sao?
Lý Xuân Vũ hơi kinh ngạc.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chu Đại Toàn hẳn là không đến mức muốn mượn lực chứ?
Lý Xuân Vũ nói:
- Cậu cũng biết chủ khách sạn Thời Đại?
Phạm Hồng Vũ liền cười.
Chủ Khách sạn Thời Đại hắn thực không có lý do gì không biết. Ở trong
trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, chưa đến vài năm nữa, sẽ có một cơn gió lốc
chính trị thật lớn. Chu khách sạn Thời Đại lúc đó sẽ không xong. Tuy
nhiên, vị Nhị gia lúc này vẫn cực kỳ hoành tráng. Bởi vì thân phận đặc
biệt của ông cụ y, thanh danh của y trong đám con ông cháu cha đất kinh
sư cực kỳ vang dội. Năng lực cũng to đến kinh người. Rất nhiều con cháu
quý tộc da trâu hò hét đều phải nể mặt của y.
Nghiêm khắc mà nói. Lý Xuân Vũ tạm thời không thể đánh đồng với vị Nhị
gia kia. Người ta trong Tứ cửu thành lăn lộn thì Lý nhị thiếu vẫn còn là một học sinh trung học.
- Chuyện này, tôi nghĩ Chu Đại Toàn tạm thời không dám kinh động Cổ nhị thiếu gia đâu. Không cần thiết.
Lập tức Phạm Hồng Vũ tự bác bỏ:
- Thiếu một ân tình lớn như vậy, thật không dễ dàng.
Lý Xuân Vũ liền giơ ngón tay cái lên :
- Chính là ý này. Nói sau, Chu Đại Toàn và Cổ nhị ca cũng không phải
người một đường. Cổ nhị ca chướng mắt với cái loại này. Anh ta đây là
muốn hiển lộ thân phận của mình một chút.
Phạm Hồng Vũ hai mắt hơi nhíu lại.
Nghe lời này, Lý Xuân Vũ đối với Cổ nhị ca thật rất tôn sùng. Ngẫm lại
cũng khó trách, Cổ Nhị vốn là nhân tài kiệt xuất trong đám con ông cháu
cha chốn thủ đô. Lý Xuân Vũ cũng lăn lộn trong hội này, tôn sùng hẳn là
điều tất nhiên. Xem ra, nhận tiện nhắc nhở Lý Xuân Vũ một chút, không
nên đi lại với Cổ Nhị quá nhiều, tránh cho bị vạ lây.
Ván cờ chính trị lớn như vậy, xem ra ngay cả Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cũng không nên dính vào.
Theo như Phạm Hồng Vũ biết, ở thế giới kia, có không ít gia đình thế gia bởi vì ván cờ đó mà bị liên lụy. Một số con cháu quý tộc thậm chí bởi
vì vậy mà phải chịu cảnh lao ngục tai ương.
Nhưng trong chuyện này có dính dáng đến Lý Xuân Vũ hay không thì Phạm
Hồng Vũ thật không biết. Ở thế giới kia, việc này trải qua nhiều năm vẫn được giữ kín như bưng. Là một tiểu cảnh sát hình sự, Phạm Hồng Vũ cũng
chỉ có thể trong những tư liệu được công khai tuyên bố mà biết thôi. Hơn nữa, khi đó Phạm Hồng Vũ cũng không quá chú ý những lý do và động lực
của tình huống này, chỉ là tùy tiện xem. Thật sự việc này cách xa hắn
quá.
Nói như vậy, cho dù Lý Xuân Vũ và Cổ Nhị có gì liên lụy thì với thế lực
của Lý gia, muốn bảo vệ cho y toàn thây trở ra, vấn đề cũng không lớn.
Hiện tại cũng không cần vội nhắc nhở y.
Loại chuyện này còn phải xem thời cơ, Lý Xuân Vũ và hắn mặc dù là bạn bè thân thiết, với năng lực của hắn cũng rất tán thành, thậm chí là khâm
phục. Nhưng không phải cái gì hắn nói thì Lý Xuân Vũ cũng nghe. Bạn hữu
và “tiểu đệ” khác nhau về bản chất.
Sau khi hẹn địa điểm và thời gian với Chu Đại Toàn, Lý Xuân Vũ ngược lại lại cảm thấy yên tâm, nói với Lý Thu Vũ và Đông Nhan:
- Thu Vũ, Đông Nhan, hai em về trường trước đi. Để anh đưa hai em về.
Lý Thu Vũ không cần suy nghĩ, liền từ chối:
- Không về đâu. Tối nay em cùng với các anh đến khách sạn Thời Đại. Em
muốn mở mang kiến thức, diện kiến vị Trưởng phòng Chu đại danh đỉnh đỉnh này.
- Nòi đùa gì vậy? Em có mặt thì người ta không tiện nói chuyện. Việc này làm sao mà đàm phán?
Lý Xuân Vũ lại trừng mắt, cả giận nói.
- Vốn cũng chẳng cần đàm phán. Chiếu theo ý tứ của Phạm Hồng Vũ, dù sao cũng phải tống Hứa Minh Thành vào tù, còn nói gì nữa?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Thế thì cũng không được.
- Như thế nào, anh thay đổi chủ ý rồi à? Chủ tịch huyện Phạm, anh không
phải muốn mượn chuyện này để mò điểm tốt gì chứ? Loại tình huống này,
chỉ cần anh nói ra điều kiện không tính là thái quá, Chu gia nhất định
sẽ đáp ứng đấy.
Lý Thu Vũ cười lạnh, đối với Chủ tịch huyện Phạm cũng trừng mắt, lạnh lùng nhìn.
Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý:
- Chỉ cần có ưu đãi đầy đủ, điều kiện trao đổi cũng chưa hẳn là không thể.
- Anh…
Lý Thu Vũ lập tức bị chọc tức, thở phì phì nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Anh cố ý muốn chọc tức tôi phải không?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả:
- Chọc tức em thì đối với anh có chỗ gì tốt? Vô duyên vô cớ anh đi gây
sự với em làm gì? Được rồi, đừng đùa nữa. Để anh đưa hai người về
trường. Ngoan ngoãn học bài đi, việc này không quan hệ với các em nữa.
- Không được, ngày hôm nay nếu anh không nói rõ thì tôi sẽ không đi.
Tiểu ma nữ nghiêm túc nói.
Đông Nhan cũng có chút lo lắng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, anh chính là nói giỡn phải không? Hứa Minh Thành
hư hỏng như vậy, tại sao có thể từ chỗ anh ta trao đổi chỗ tốt gì?
Bởi vì căm hạn Hứa Minh Thành, ngay cả một thục nữ như Đông Nhan thậm
chí cũng tham dự vào. Tuy rằng có thể khẳng định là bị Lý Thu Vũ lôi
kéo, nhưng cũng đủ chứng minh, Đông Nhan thực hận Hứa Minh Thành đến cỡ
nào.
Bằng không, cho dù Lý Thu Vũ có lôi kéo cỡ nào, Đông Nhan nhất định sẽ không theo cô càn quấy.
Đối với mặt vẻ mặt nghi hoặc của Đông Nhan, Phạm Hồng Vũ cũng không có biện pháp, chỉ đành đầu hàng nói:
- Đông Nhan, chuyện này các em không cần lo lắng. Anh và Xuân Vũ sẽ xử lý tốt. Yên tâm, Hứa Minh Thành sẽ chạy không thoát đâu.
- Anh cam đoan?
Lý Thu Vũ nhìn chằm chằm hỏi.
- Anh cam đoan!
Phạm Hồng Vũ bất đắc dĩ nói.
- Được, về trường thôi.
Lý Thu Vũ vung tay lên, khí thế mười phần, nắm tay Đông Nhan, xoay người rời đi. Đi chưa được mấy bước, dưới chân giống như có đạn bắn, vụng
trộm hướng Đông Nhan làm mặt quỷ.
Đông Nhan lại thở phào một cái, hơi oán giận nhìn cô bạn thân.
Đã sớm biết chuyện này, Lý Thu Vũ sẽ không có biện pháp xử lý. Quả
nhiên, bây giờ còn phải dựa vào mấy chàng kia mà giải quyết hậu quả. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ đã đến thủ đô, cũng là điều mà Đông Nhan không nghĩ tới. Quan điểm của Phạm Hồng Vũ càng thêm khiến Đông Nhan không tưởng
được. Vốn tưởng rằng việc này sẽ dựa theo phương thức con ông cháu cha
mà xử lý chứ.
Đông Nhan tuy rằng không tán thành phương thức xử lý này, nhưng cũng không thể tránh được.
Chuyện như vậy, quả thật không phải các cô có thể xử lý. Muốn toàn thân
trở ra, còn phải dựa vào sức mạnh của gia tộc, bằng không thì hôm nay
phiền toái lớn rồi.
- Nhìn cái gì vậy? Chúng ta hành hiệp trượng nghĩa. Bọn họ nếu dám không ủng hộ, tôi về sau chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Lý Thu Vũ bị Đông Nhan nhìn chằm chằm, lập tức thẹn quá hóa giận, hung tợn nói.
Đông Nhan chỉ đành lắc đầu, đối với Lý Thu Vũ thật sự không có biện pháp.
Phạm Hồng Vũ đi theo phía sau, cũng lắc đầu.
Xem ra không có biện pháp với Lý Thu Vũ, cũng không chỉ có một mình Chủ tịch huyện Phạm.