- Thu Vũ, việc này em không tránh được, dứt khoát phải nói rõ cho anh biết.
Lý Xuân Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Thu Vũ, nhíu mày nói. Lý nhị thiếu
không có sa sầm nét mặt, nhưng mặc cho ai cũng đều nhìn ra, Lý nhị thiếu lúc này rất tức giận.
Vẫn còn ở trong khách sạn Hữu Nghị, tuy nhiên thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi cơm nước xong, Tưởng Tuyết Tùng liền đừng dậy cáo từ. Y biết rõ, anh em nhà Lý gia còn có chuyện để nói. Tuy rằng y và Lý Xuân Vũ là
bạn, nhưng cũng không nên lẫn vào chuyện nhà người ta. Sau này xử lý như thế nào, có cần mình hỗ trợ hay không thì Lý Xuân Vũ sẽ có chủ trương.
Tưởng Tuyết Tùng không tiện nhúng tay.
Lý Xuân Vũ khách khí tiễn y tới cửa. Diệp Tử cùng với Tiểu Huyên xin đi nhờ xe về lại trường.
Chiếu theo ý tứ của Lý nhị thiếu, Đông Nhan cũng nên ra về, nhưng Lý Thu Vũ kiên quyết không đồng ý, nhất định phải lưu Đông Nhan lại. Phỏng
chừng cô bé này trong đầu cũng rất bồn chồn, hơi có chút sợ hãi. Giữ
Đông Nhan lại, thì có cảm giác an toàn hơn. Đừng nhìn Đông Nhan nhã nhặn đấy, nhưng có cô ở đây, Lý Xuân Vũ phải chú ý phong độ của mình.
Đối với lực uy hiếp đàn ông, Đông Nhan chưa chắc thua Lý Thu Vũ.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng thu dọn bàn ăn, mang trà thơm lên cho các
vị khách quý. Khách sạn Hữu Nghị còn được xem là khách sạn ngoại giao,
nên cung cách phục vụ cao hơn các khách sạn bình thường khác.
- Ai bảo em tránh né. Em vốn muốn hỏi anh, cái tên Hứa Minh Thành kia là loại lưu manh, anh tính toán thu thập cậu ta như thế nào. Sau ngẫm lại, anh cũng không dễ dàng làm điều đó đâu, cũng không muốn gây thêm phiền
toái cho anh nên tụi em tự mình xử lý.
Lý Thu Vũ hừ một tiếng.
Lý Xuân Vũ lập tức dở khóc dở cười:
- Em như vầy còn không phải gây thêm phiền toái cho anh sao? Đem sự tình làm lớn ra như vậy.
- Có thể nhiều bao nhiêu chứ? Không phải chỉ đánh cậu ta có một chút thôi sao? Cậu ta ăn đòn như vậy là nhẹ đấy.
- Thế còn chiếc xe? Em đốt xe người ta thì nói như thế nào?
- Thế thì cậu ta lợi dụng và khinh thường các cô gái thì sao? Được, em sẽ bồi thường xe cho cậu ta, nhưng cậu ta phải ngồi tù.
Lý Thu Vũ phát hỏa.
Cô bé xem ra, việc này là cô làm vì chính nghĩa. Không có chỗ nào đuối
lý cả. Lý Xuân Vũ còn răn dạy cô như vậy, quả thật là “cái gì có thể
nhịn được nhưng cái này thì không”.
Đông Nhan liền kéo tay cô, hạ giọng nói:
- Thu Vũ, bình tĩnh một chút. Điều này không thể thương lượng.
Phạm Hồng Vũ hít một hơi thuốc lá, nhíu mày hỏi:
- Thu Vũ, em luôn nói rằng, Hứa Minh Thành ức hiếp nữ sinh viên, việc
này rốt cuộc sao lại thế? Xuân Vũ, em hiểu được tình huống này không?
Lý Xuân Vũ vung tay lên, bực bội nói:
- Em ngay từ đầu cũng không nghĩ tới tên đó lại khốn kiếp như vậy. Sớm
biết rằng sẽ như thế thì em một cước đạp cho hắn chết tươi.
Phạm Hồng Vũ liền trở nên nghiêm túc:
- Xuân Vũ, anh hiểu sai khái niệm rồi. Đây không phải là vấn đề hay
không vấn đề. Nếu xác thực, vậy kẻ khả nghi phạm tội lại có hành vi phạm tội ác liệt.
- Anh, anh không phải là báo tôi đi báo an chứ? Đem cậu ta bắt lại, phạt. Bắn chết được không?
Lý Xuân Vũ tức giận nói.
- Vì sao không thể?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
- Phạm nhị, cậu không hiểu rồi, đây không phải là Thanh Sơn, không thể xử lý như vậy được.
Lý Xuân Vũ phất tay, càng thêm bực bội.
- Vậy thì sao? Cũng bởi vì anh rể của Hứa Minh Thành là Chu Đại Toàn?
Phạm Hồng Vũ cũng không tức giận, giọng điệu vẫn rất thản nhiên.
- Lý do này còn chưa đủ sao? Chu gia không dễ gây sự đâu.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười gật đầu, nói:
- Hóa ra là như vậy. Xuân Vũ, xem ra suy nghĩ của tôi ban đầu là sai
rồi. Anh thật không thích hợp làm công tác. Làm bạn, anh là một người
bạn rất tốt. Nhưng làm lãnh đạo….Haha…
Nói xong, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
- A, cậu có ý tưởng gì vậy?Xem thường tôi à?
Lý Xuân Vũ lập tức bùng nổ, vẻ mặt không phục.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói:
- Tôi nói là sự thật. Xuân Vũ, anh nhất định phải làm cho rõ ràng. Quỹ
giúp đỡ học tập này không phải muốn làm là làm được đâu. Đây là sự
nghiệp công ích hàng đầu trong cả nước. Nói một cách cụ thể, đây là sự
nghiệp của anh. Từ khi quỹ được thành lập đã bắt đầu ràng buộc cùng với
anh, không thể phân cách. Lời nói của anh, tiền đồ của anh sau này,
chính là cùng một nhịp thở với quỹ. Quỹ thành lập từ năm ngoái đến nay,
vận tác chưa tới một năm đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy. Anh cho
rằng anh lách qua được sao? Đúng, chuyện này anh thật muốn đè xuống, tôi tin tưởng vào năng lực của anh có thể ngăn chặn. Hứa Minh Thành có
tiền, cấp cho các cô gái bị sỉ nhục một chút tiền, suy xét đến thanh
danh và cuộc sống sau này của mình, những cô gái kia có lẽ sẽ nén giận.
Hứa Thiến hôm nay dám kiêu ngạo như vậy cũng là có nguyên nhân. Cô xem
ra, em trai của cô ta và những cô gái bị sỉ nhục căn bản không cùng một cấp bậc. Những nữ sinh này trời sinh chính là ti tiện, nên bị em trai
của cô ta ức hiếp. Em trai của cô ta mới là người thượng đẳng. Cho nên,
Hứa Minh Thành một khi bị sỉ nhục thì cô ta nhất định sẽ lấy lại công
đạo cho em trai mình. Vấn đề là, Lý Xuân Vũ anh và Hứa Thiến kia cùng
một loại người sao. Anh nếu cảm thấy anh và cô ta giống nhau, tôi đây
cái gì cũng không nói, bật chạy lấy người. Chuyện trong hội con ông cháu cha của các người, thì dùng phương pháp của các người mà nói chuyện.
Nhưng tôi nhắc nhở anh, từ nay về sau, quỹ học tập này sẽ biến chất, sớm hay muộn gì thì cũng có ngày anh cảm thấy mệt mỏi. Đây không phải là
kết quả chú Lý và cô Hùng muốn thấy.
Lý Xuân Vũ ngưng lại, mở to mắt.
Lý Thu Vũ và Đông Nhan thì lặng yên nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Phạm nhị, cậu muốn làm Chúa cứu thế à? Cả nước có nhiều người bị ức hiếp như vậy, cậu có thể quản hết được sao?
Một lát sau, Lý Xuân Vũ hừ một tiếng, giọng điệu có chút không đồng ý.
- Không quản được, mà tôi cũng không phải Chúa cứu thế. Nhưng chuyện
này, nếu có liên quan đến anh, Thu Vũ và Đông Nhan thì tôi phải mở miệng rồi. Bằng không, tôi cũng có thể nói tôi chính là bạn của Lý nhị thiếu
anh.
- Tôi nói với cậu, Phạm nhị, đó chính là ý tưởng của Chủ tịch huyện cậu. Nhưng trong Tứ cửu thành này, biện pháp xử lý không thể giống nhau.
Được, cứ dựa theo những gì cậu nói, tôi dốc hết toàn lực xử lý vụ Hứa
Minh Thành, nhưng sau đó thì sao? Chu gia cũng không phải là người chết.
- Chu gia không phải người chết, nhưng Lý gia của chúng ta cũng không phải người chết.
Lý Thu Vũ bỗng nhiên lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kiên quyết.
- Em thì biết cái gì? Chỉ biết gây sự.
Lần này, Lý Xuân Vũ không chút khách khí, quát lớn em gái một câu.
- Anh đừng vì mấy lời nói của Phạm nhị mà tức giận với em. Anh lúc đó chẳng phải bảo người ta vào quán rót rượu sao?
Từ bản chất, ý tưởng của Lý Xuân Vũ và Lý Thu Vũ là giống nhau. Lý Thu
Vũ cũng e dè Chu gia đằng sau Hứa Minh Thành, nên tối hôm qua mới dùng
kế mỹ nhân để đối phó với Hứa Minh Thành. Thủ pháp như vậy chính là đám
con ông cháu cha vẫn thường dùng.
Bổn cô nương thấy ngươi không vừa mắt thì sẽ thu thập ngươi.
- Ý tưởng của em bây giờ không giống như lúc trước. Phạm Hồng Vũ nói
đúng, Hứa Minh Thành là phần tử lưu manh, phạm tội, bên bắt cậu ta vào
tù. Bằng không, danh dự của quỹ cho vay học tập toàn bộ trở thành trò
cười. Lý Xuân Vũ, anh đừng quên, quỹ học tập này là do cha tự mình tạo
lên. Cũng không thể để cho cứt của một con chuột thối làm hỏng cả nồi
nước.
Cô bé nói rất hợp lý.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên chút tươi cười.
Có vẻ cô bé này nói trúng điểm mấu chốt. Tính mẫn cảm chính trị còn vượt xa Lý Thu Vũ. So sánh với danh dự của quỹ cho vay học tập, thậm chí
toàn bộ công trình Hy vọng, và của Lý Thạch Viễn, thì Hứa Minh Thành
được tính là cái gì.
Nếu Hứa Minh Thành là con cháu dòng chính của Chu gia thì Lý Thạch Viễn
còn có điều cố kỵ, nhưng một ngoại thích như vậy, bảo Lý Thạch Viễn lấy
con mắt gì mà nhìn y?
Còn một điều mấu chốt khác nữa, việc này liên quan đến tiền đồ sau này của Lý Xuân Vũ.
Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh vẫn luôn hy vọng, Lý Xuân Vũ có ngày
rạng rỡ ở tỉnh, con đường làm quan rộng mở, kế thừa vinh quang vô thượng của Lý gia. Mặc dù Lý Xuân Vũ không hăng hái tranh giành, kiên quyết
không chịu làm công tác, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép. Thật vất vả mới khiến cho Lý Xuân Vũ thích thú
với công tác của quỹ cho vay học tập, thay đổi thái độ, cố gắng làm
việc, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cao hứng biết bao nhiêu.
Trong mắt người bình thường, công tác tại đơn vị công trình Hy vọng của
trung ương không thể nghiêm chỉnh xem là con đường làm quan. Nhưng đối
với con cháu Lý gia mà nói thì đây hoàn toàn không có chướng ngại nào
cả. Lý Xuân Vũ là cấp phó phòng, nhưng đấy chính là môi trường để nuôi
dưỡng cán bộ hậu bị trẻ tuổi. Quan lớn cấp tỉnh bộ đi ra từ chỗ này số
lượng cũng không ít.
Chuyện của Hứa Minh Thành xảy ra như vậy thì coi như y xui xẻo đi.
Theo như lời nói của Phạm Hồng Vũ, việc này nếu muốn đè, với thế lực của Lý gia và Chu gia thì khẳng định có thể đè được. Nhưng cũng chỉ có thể
ép đối ngoại còn đối nội bất kể thế nào cũng đều ép không được. Những
hào môn như Lý gia và Chu gia thể nào cũng biết.
Cuối cùng là bức tường bùn lầy mục nát không thể trụ được.
- Thu Vũ, em đừng làm loạn nữa. Việc này trước hết để anh suy nghĩ một chút.
Lý Xuân Vũ bực bội nói.
Đông Nhan vội vàng kéo tay áo của Lý Thu Vũ. Lý Thu Vũ bĩu môi, thân hình khẽ dựa vào ghế sofa, rốt cuộc không nói gì.
Lý Xuân Vũ thì hung hăng hút thuốc.
Phạm Hồng Vũ dập tàn thuốc lá, nâng tách trà lên uống.
- Phạm nhị, cậu muốn làm cho rõ ràng, và nếu thật làm như vậy thì chính
là phải đối mặt với Chu gia. Những người khác không nói, chỉ riêng Chu
Đại Toàn cũng không dễ đối phó rồi. Người này cũng như Lục Nguyệt, rất
được ông cụ coi trọng. Tâm cơ vô cùng cao. Chu gia cũng không phải Lục
gia có thể so sánh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Hút xong điếu thuốc, Lý Xuân Vũ buồn bực nói.
Lời nói của y dường như có chút kiêng kỵ với Chu Đại Toàn. Người có thể
làm cho Lý nhị thiếu kiêng kỵ như vậy cũng không nhiều lắm.
- Thế thì phải xem như thế nào rồi mới đối phó.
Phạm Hồng Vũ cười, thản nhiên nói