Đạo diễn quan tâm Hàn Dĩ Chân lần đầu tiên làm model, bộ dáng khẩn trương đến sắp té xỉu, đối với cô đặc biệt có kiên nhẫn. Hàn Dĩ Chân ngượng ngùng gật đầu, nói thẳng cô sẽ cố gắng, hết sức chăm chú học tập.
Trong lúc bên kia Hàn Dĩ Chân cố gắng để mình thích ứng với công việc chụp ảnh, bên này Hạ Quang Hi lại như con gà chọi chỉ ủ rũ cúi đầu, ngẩn ngơ về phía vách tường.
Điện thoại anh cũng đập bể, miệng cũng mệt mỏi mắng chửi, cà phê vẫn không có tin tức. Dĩ nhiên anh có thể tự mình đi pha cà phê, cái này không nghi ngờ chút nào. Vấn đề là cà phê Hàn Dĩ Chân pha uống ngon hơn, hơn nữa anh cũng quên ngày nào trong tuần mình muốn uống loại cà phê nào, mọi thứ của anh đều do cô thu xếp, nắm giữ, không có cô, anh giống như một người tàn phế, chỉ biết ngồi bất động tại chỗ.
Yên tĩnh giống như ma quỷ, lại giống phân tử trong Vật lý học, trong nháy mắt lấp kín toàn bộ phòng làm việc.
Chân Hạ Quang Hi giơ ở trên bàn, như một ông lão đong đưa ghế da màu đen, thời gian lại trở về giống như vài tuần trước, bộ dáng lúc Hàn Dĩ Chân không ở đây, lúc ấy anh cũng giống vậy cảm thấy trống vắng.
Anh nhìn phòng thư kí không có một bóng người, trên bàn chỉ có tài liệu thu dọn chỉnh tề, chỉ có cái cốc sạch sẽ sáng ngời, về phần chủ nhân của cái cốc, chính là đã đảm đương chực vụ model, hoàn toàn quên nó rồi.
Đã quên.
Ánh mắt cứng đờ nhìn chăm chú vào cái cốc Hàn Dĩ Chân thường dùng, trong lòng Hạ Quang Hi có buồn bực nói không ra, không biết nên phát tiết với người nào? Trước kia lúc cô ở đây, mặc dù không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng còn có thể đứng lên đi lại, coi như cách một cánh cửa, anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng từng cử động của cô, có thể cảm nhận được hơi thở của sinh mạng cô, nhưng bây giờ anh cái gì cũng không cảm thấy, vây quanh anh, chỉ có tịch mịch.
Tịch mịch.
Anh lần đầu tiên phát hiện, không có cô là một chuyện tịch mịch như vậy, đây cảm giác này khác với mấy tuần trước, cũng khác một trời một vực mấy lần trước. Trước kia cho dù sa thải cô, nhưng anh biết, chỉ cần anh cầu cô, cô nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh. Nhưng lần này anh không có sa thải cô, cô liền chủ động rời khỏi anh, điều này khiến anh khá là bất an.
Bất an.
Tâm tình sốt ruột bất an từ từ lên men trong lòng Hạ Quang Hi, khiến anh càng lúc càng không cách nào chuyên tâm, tâm tư của anh hình như đều không tự chủ chuyển tới trên người Hàn Dĩ Chân.
Anh nhớ dáng vẻ mỉm cười của cô, nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng châm chọc đáng đánh đòn của cô, tất cả của cô đều khiến anh nhớ thương, bất giác đi theo cô.
Nếu không thì, chẳng lẽ anh muốn lấy cô về nhà?
Trong đầu thoáng qua lời em trai nói, cả khuôn mặt Hạ Quang Hi đỏ bừng lên, liều chết lắc đầu.
Anh đương nhiên sẽ không lấy cô về nhà. Nói đùa, anh yêu chính là con gái ngực bự vóc người nóng bỏng, đối với cây đậu cô-ve cao gấy không có hứng thú, huống chi cô là người trung tính. . . . . .
Em không cảm thấy Jeanie trung tính như anh nói! Phàm là việc phụ nữ có thể làm, cô ấy đều sẽ làm, dđ|_QĐ hơn nữa mỗi một việc còn làm tốt hơn người khác, ngay cả diện mạo cũng không kém hơn người khác, nếu em nói, em cảm thấy cô ấy còn hoàn toàn có hình.
Lời bình luận đúng trọng tâm của Hạ Hãn Hi lúc này lại đang vọng về bên tai Hạ Quang Hi, khiến cho sâu trong nội tâm của anh mãnh liệt bất an hơn.
Cô thật sự, tốt như Hãn Hi nói sao?
Ánh mắt của Hạ Quang Hi bắt đầu do dự.
Cô thật sự, một điẻm cũng không giống như anh nhận định; không có ngực, không có mông, là một người trung tính nam không ra nam, nữ không ra nữ sao?
Nội tâm Hạ Quang Hi nhanh chóng tích lũy nghi ngờ.
Cô thật sự. . . . . . Ai!
Chán nản nhìn vào chỗ ngồi trống vắng, Hạ Quang Hi trừ nghi ngờ ra căn bản cạn sạch sức lực, chỉ hy vọng thư kí của anh nhanh trở lại.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Cà phê bỏ thêm sữa tươi và đường đúng giờ đặt trên bàn Hạ Quang Hi, cà phê nóng hổi tuyên bố một ngày bận rộn sẽ bắt đầu.
Sáng sớm, tâm tình của Hàn Dĩ Chân rất tốt. Cô thậm chí bỏ nhiều hơn một muỗng cà phê, khiến màu sắc cà phê nhìn đậm một chút, bởi vì hôm nay là thứ ba, tình cờ gặp ngày thêm sữa và đường. Bột cà phê nếu thêm không đủ, cà phê pha ra sẽ không đủ đẹp, không đủ hương, như vậy ông chủ của cô sẽ lải nhải, cho nên vẫn là chủ động một chút, tránh khỏi ai đó xem thường.
Hàn Dĩ Chân là một thư ký hoàn mỹ, đối với sở thích của ông chủ rất rõ ràng, nắm giữ lịch trình chính xác vô cùng, riêng chỉ không hiểu tâm tư của Hạ Quang Hi, hình như gần đây anh rất không hài lòng với biểu hiện của cô.
“Tổng giám đốc, đây là cà phê của anh.” Chỉ là không sao, cô tự mình nghĩ thông suốt là được, cuộc đời của cô không cần thiết bị anh làm chủ.
“Ừ.” Cô nói đúng, anh rất không hài lòng với biểu hiện của cô, hơn nữa trên mặt cô mang nụ cười chướng mắt, anh liền muốn đánh cô hơn.
“Tâm tình cô hình như rất tốt.” Anh cầm lên cà phê uống một ngụm, phát giác nó vẫn ngon miệng giống như thường ngày, tâm tình càng khó chịu hơn.
“Cũng không tệ lắm.” Cô gật đầu. “Ngày hôm qua rất sớm tôi đã lên giường ngủ, ước chừng ngủ đủ mười tiếng, hôm nay cực kỳ cảm thấy có tinh thần.” Kể từ khi cô đồng ý đảm nhiệm người phát ngôn tới nay, liền không một ngày ngủ ngon giấc, ngày hôm qua coi như là ngủ được một lần an ổn nhất.
“Vậy thật tốt, tôi thật sự hâm mộ cô, thế nhưng có thể ngủ đủ mười tiếng.” Ngược lại, đêm qua anh nhưng lại ngủ không ngon, vẫn lăn qua lộn lại một dường như trời gần sáng mới ngủ.
“Này không có gì.” Hàn Dĩ Chân nhún vai, cảm giác giọng điệu của anh có chứa ý vị châm chọc, nhưng mà cũng có khả năng là cô đa nghi.
“Cô thật khách khí.” Cô không có nghe lầm, Hạ Quang Hi đích xác là châm chọc cô, giọng điệu chua đến có thể sánh bằng chanh -- tràn đầy vitamin C.
Tiếc nuối chính là, vitamin C trong chanh có ích với thân thể, giọng chua như giấm của Hạ Quang Hi lại chỉ làm người khác bị thương, nhưng hôm nay tâm tình Hàn Dĩ Chân rất tốt, nên cũng không so đo với anh nữa.
“Quay phim như thế nào?” Anh lại cố tình thích phá hư tâm tình của cô. “Nếu như cảm giác mình không cách nào đảm nhiệm, mau bỏ đi ý niệm ngu xuẩn này, chuyên tâm đi làm lại.”
Dùng axit citric với cô còn chưa đủ, Hạ Quang Hi còn dùng axit sunfuric hắt cô, ý đồ đả kích lòng tự tin của cô.
“Sẽ không, tôi lại cảm thấy hoàn toàn thú vị.” May mắn cô đã sớm luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thân (*), anh nói gì, cô đáp lại cái đó.
(*): cứng rắn, không bị người khác ảnh hưởng
“Hơn nữa đạo diễn còn nói biểu hiện của tôi rất tốt, lần sau có sản phẩm thích hợp lại mời tôi phát ngôn.” Không vô dụng như trong tưởng tượng của anh.
“Đạo diễn không phải bị mù chứ?” Hạ Quang Hi nghe vậy giậm chân. “Dáng vẻ này của cô phối hợp với đức hạnh, ông ấy vẫn muốn mời cô phát ngôn?” Rốt cuộc có ánh mắt thẩm mhay không ỹ?
Hạ Quang Hi không biết những lời này của anh đả thương người cỡ nào, mặt Hàn Dĩ Chân phút chốc trùng xuống, Hạ Quang Hi mới nhận thấy được tình hình không bình thường, nhưng mà anh cũng không còn tâm tình nói xin lỗi, anh cũng khó chịu. Hàn Băng Tâm |)Đ|_QĐ
Không khí ngột ngạt tràn ngập bốn phía xung quanh bọn họ. Hàn Dĩ Chân mặc dù không phản bác ngay trước mặt anh, nhưng thái độ lạnh nhạt so với cãi nhau với anh còn khiến người khác khó chịu, Hạ Quang Hi dường như không nhịn được.
Đáng ghét, đây là thái độ gì? Trong mắt của cô còn có anh ông chủ này sao?
Hạ Quang Hi vốn định lớn tiếng nhắc nhở Hàn Dĩ Chân cà phê của anh chưa có, không nghĩ tới cô lại sớm hơn anh một bước, đặt giấy xin phép ở trên bàn anh.
“Ngày mai tôi muốn xin nghỉ.” Giọng điệu cô nghe không có gì đặc biệt, nhưng anh chính là khó chịu.
“Tại sao?” Anh nhìn chằm chằm giấy xin phép trên bàn, trừng nó gần như đến cháy.
“Bởi vì ngày mai tôi có cảnh quay.” Trừng cũng vô dụng, cô nói muốn xin nghỉ, chính là muốn xin nghỉ, không có thương lượng.
“Cô không cảm thấy gần đây cô xin nghỉ quá nhiều sao?” Hạ Quang Hi không tự chủ được giương cao âm điệu, nhắc nhở cô trách nhiệm thư kí.
“Không sai.” Cô thừa nhận. “Nhưng mà nghỉ đông của tôi cũng rất nhiều, tôi dường như không có thời gian nào nghỉ phép, vừa lúc nhân cơ hội này nghỉ ngơi.”
Thân là thư kí của anh, nói một cách thẳng thừng không khác biệt với trâu, vừa phải chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh, lại phải sắp xếp lịch trình cho anh, thư ký của người nào giống như cô làm được nhiều như vậy, hơn nữa đối phương hoàn toàn không biết cảm kích?
Hạ Quang Hi không phải là không biết cảm kích, mà là anh oán hận bị chia cắt thời gian, nhưng anh không nói ra miệng.
“Tùy cô.” Thuận tay cầm bút đồng ý lên giấy xin phép của Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi một bụng tức.
“Cám ơn.” Anh mất hứng, tâm tình của cô cũng không khá hơn chút nào, chữ của anh cực kỳ xấu xí.
Hừ!
Phàm là nam nữ hai bên chỉ cần cãi nhau, nhất định đều bới móc chỗ thối nát nhất của đối phương, bọn họ cũng không ngoại lệ.