Cả ngày, tính khí hai người bọn họ đều rất lớn, cho đến khi tan tầm, hai người không nói thêm câu nào nữa, thời gian vừa đến Hàn Dĩ Chân liền cầm túi da lên đi.
Nói thật, Hạ Quang Hi rất muốn đuổi theo. Nhưng nghĩ đến anh dường như không có lập trường gì ngăn cản cô, bảo cô đừng đến công ty Hạ Vũ Hi thảo luận chi tiết, không khỏi thu hồi bước chân, đứng ở phòng thư kí hờn dỗi.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Anh không có lập trường mạnh mẽ giữ Hàn Dĩ Chân lại, nhưng có thể đá bàn làm việc của cô trút giận, chỉ là dưới tác dụng của lực phản tác dụng, ngược lại chân của anh đá đau.
“Ai ya!” Anh đau đến kêu lên -- lực tác dụng bằng với lực phản tác dụng, cảm ơn phát hiện vĩ đại của Newton.
Về phần quả táo tại sao rơi xuống? Không biết, dù sao Hạ Quang Hi chỉ biết là chân rất đau, tâm tình của anh cực kỳ không tốt, ngoài ra, anh không rảnh nghĩ cái khác.
Hôm sau, anh vẫn nghĩ không ra tại sao quả táo rơi xuống, nhưng biết cả phòng làm việc rất yên tĩnh, anh vừa không có cà phê uống, không nhịn được nguyền rủa một hồi.
“Nhờ có Vũ Hi quái thai đó, thật là xxxxx. . . . . .” Phía sau tắt tiếng.
Hạ Quang Hi mọi chuyện không thuận, không đi lĩnh hội phát hiện của Vật lý học, ngược lại đẩy tất cả sai lầm cho người thứ ba không liên quan, cũng coi như là người đàn ông đáng thương.
Không cầu phát triển đã đủ đáng buồn rồi, càng đáng buồn hơn chính là, anh không có cà phê uống. Nhìn chằm chằm mặt bàn rỗng tuếch, Hạ Quang Hi biết anh trừng nữa cà phê cũng sẽ không tự mình xuất hiện, đành phải đứng dậy đến phòng giải khát pha cà phê.
Hôm nay là thứ mấy, anh có nên thêm đường và sữa hay không?
Đầu óc hiện ra một màu trắng, làm sao cũng không nhớ nổi ngày hôm qua uống là loại cà phê nào, may nhờ ghi chú trên tường cứu anh.
Thì ra hôm nay là thứ tư, ngày uống cà phê đen, vừa vặn, anh không nắm rõ tỷ lệ sữa và đường lắm . . . . . .
Hạ Quang Hi vốn muốn lấy ly pha cà phê, nhưng bột cà phê cũ vừa lúc không có, anh lại không biết bột cà phê mới để ở đâu, chỉ đành phải tức tối để ly cà phê xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm nó.
Đáng ghét, ngay cả cà phê cũng đối nghịch với anh, anh là trêu ai chọc ai?
Hạ Quang Hi không hiểu rốt cuộc anh làm sai chuyện gì, ông trời muốn đối xử với anh như thế, đang muốn rời khỏi phòng giải khát đi hỏi, ghi chú trên tường lại hấp dẫn anh dừng chân ngắm nhìn.
Chụp ảnh.
Hai chữ vô cùng đơn giản, cũng là đầu sỏ đoạt đi thư kí của anh, cô chính là bởi vì chuyện này mà không ở bên cạnh anh.
Đạo diễn nói biểu hiện của tôi rất tốt, lần sau có sản phẩm thích hợp lại mời tôi phát ngôn.
Lời phản bác lạnh nhạt của Hàn Dĩ Chân hôm qua vang lên bên tai, d.đ.lê.quý.đôn Hạ Quang Hi nhìn chằm chằm ghi chú trên tường ánh mắt lại nóng rực hơn một chút, thời gian cũng lâu hơn một chút.
. . . . . . Cô sẽ biểu hiện tốt? Mới là lạ! Anh tuyệt đối không tin.
Hạ Quang Hi phủ nhận cố gắng của cô lần thứ n.
Cô giống như là cây trúc gầy, gió thổi một cái là bay, đứng trước máy ảnh nhất định khó coi giống như cương thi, không cần cười chết người đi. . . . . .
Hay là đi xem một chút đi!
Hạ Quang Hi thật ra thì có chút tò mò biểu hiện của Hàn Dĩ Chân ở trước màn ảnh, trong miệng mặc dù nói cô không thể nào biểu hiện tốt, nhưng trên thực tế vẫn là suy nghĩ muốn chính mắt chứng thật cô không phải thật sự kém giống như anh nói, liền len lén lái xe đến phim trường đi.
Ông chủ đại giá quang lâm, nhất định tạo thành chấn động.
Hạ Quang Hi lại mặc kệ, cũng biết đạo lý này, trước khi xuống xe còn đặc biệt đội mũ lưỡi trai chuyên ngăn cản chó săn, để tránh tiết lộ thân phận.
May mắn tất cả mọi người rất bận, không ai có rảnh rỗi để ý tới lúc nào thì một người len lén tiến vào bên trong phim trường, mà người đó cũng rất an phận, lựa chọn đứng ở một chỗ xa nhất, nhìn xa xa tình hình trong phòng chụp ảnh.
Ngay chính giữa phòng chụp ảnh, đạo diễn đang chỉ đạo Hàn Dĩ Chân đi như thế nào, nên đứng ở hướng nào, pose như thế nào. Hàn Dĩ Chân người mặc một bộ đồ công sở màu trắng, hết sức chăm chú nghe đạo diễn chỉ thị, hơn nữa thỉnh thoảng gật đầu một cái. Tiếp theo đạo diễn lại chỉ cô phối hợp nhịp điệu của âm nhạc như thế nào, ở thời cơ thích hợp cầm laptop trắng lên, đứng ở bao nhiêu góc độ mới có thể vừa lúc nhắm ngay máy ảnh, phần này cô cũng hết sức nghiêm túc lắng nghe, thỉnh giáo đạo diễn như thế nào mới có thể biểu hiện đến tốt nhất, đạo diễn rất có kiên nhẫn dạy cô.
“Chờ một chút âm nhạc vang lên, nhiếp ảnh gia sẽ chiếu sản phẩm trước, đợi đến thời gian nhất định, mới chuyển ống kính tới trên người cô, như vậy cô hiểu không?”
Trải qua mấy lần luyện tập lặp đi lặp lại, đạo diễn và Hàn Dĩ Chân làm một lần xác nhận cuối cùng, Hàn Dĩ Chân gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nhân viên hậu trường vọt vào trong, giúp Hàn Dĩ Chân vén tóc mái tán lạc trở về ban đầu, tất cả đều đã sẵn sàng.
“Cam¬era!”
Theo một tiếng ra lệnh của đạo diễn, tiếng nhạc vang lên, nhiếp ảnh gia nhắm đặt ống kính ở vị trí các tính năng và thông số kỹ thuật hàng đầu, quả thực rầy ra một hồi, ống kính mới chậm rãi chuyển sang Hàn Dĩ Chân ở giữa phòng chụp ảnh.
Ống kính chuyển một cái đến trên người Hàn Dĩ Chân, nhạc nền cũng đi theo biến đổi thành “ bản Sonata Ánh Trăng số 1” của Beethoven.
Chỉ thấy người điều chỉnh ánh sáng chiếu ánh đèn lên người Hàn Dĩ Chân, phối hợp tiếng đàn dương cầm chầm chậm đẹp đẽ của “bản Sonata Ánh Trăng”, nhiếp ảnh gia từ từ đem ống kính gần hơn, mặt của Hàn Dĩ Chân đặc biệt phong tình phút chốc xuất hiện trước mặt của nhân dân cả nước, khiến người khác nhìn không chớp mắt.
Bởi vì đặc tính của kênh mua sắm là truyền ra hậu trường, trừ hiệu quả của người chủ trì ra, chọn lựa model cũng rất quan trọng, nếu chọn model không thích hợp, không những không có thêm hiệu quả đối với sản phẩm, còn có thể giảm bớt khát vọng của người mua, không thể không thận trọng.
Vừa được trao cho trách nhiệm nặng nề, Hàn Dĩ Chân tự nhiên toàn lực ứng phó. Chỉ là cô không ngờ tới mình ở trước ống kính lại sẽ xuất sắc như thế, xuất sắc đến người chủ trì thiếu chút nữa đã quên giới thiệu, chỉ lo nhìn cô.
Hàn Dĩ Chân không phải loại mỹ nữ truyền thống đó, so với mỹ nữ truyền thống càng dễ hấp dẫn tầm mắt mọi người hơn. Da của cô trắng nõn, dưới công phu của ánh sáng, lộ ra ti một chút xúc cảm Lông mày hồn nhiên sẵn có, không trải qua cố ý sửa chữa, lợi dụng đường cong hoàn mỹ đảo mắt. Cặp mắt hẹp dài hơi nhíu, lại càng giống như phượng hoàng mở rộng hai cánh hơn, nhẹ nhàng bay lượn theo ánh đèn. Mà sống mũi cô cao vút thẳng tắp, cũng hết sức dễ dàng trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú, đó là dạng mũi chỉ tìm được ở trên người người phương Tây.
Tổng thể mà nói, cô cũng không phải là mỹ nữ Phương Đông điển hình, nhưng lại rất ăn ảnh. Hơn nữa thân hình côcao gầy, một thân trắng tuyết, phát ngôn thích hợp cực kỳ, bản thân cô tựa như ánh trăng trong sáng.
Mặc dù đã tập luyện rất nhiều lần, nhân viên hậu trường làm việc vẫn nhìn ngây người, mọi người doừng như thành người đầu gỗ, vẫn là dựa vào đạo diễn kịp thời hoản hồn, mới không làm trò cười.
“Hiện tại model đã cầm lên, giống như các vị nhìn thấy, đây là laptop nam nữ đều có thể sử dụng, ngoại hình vô cùng tuyệt đẹp, có đầy đủ tính thực dụng. . . . . .”
Ở dưới chỉ thị của đạo diễn, người chủ trì bắt đầu đứng lên giới thiệu sản phẩm. Trải qua lúc đầu không thích ứng, Hàn Dĩ Chân cũng dần dần quen ống kính, y theo lúc trước luyện tập, bước đi đúng lúc, tự nhiên bày ra sản phẩm trong tay.
“Các vị xem, laptop này có phải cực kỳ đẹp hay không? Hoàn toàn không có khuyết điểm.” Người chủ trì ngay sau đó thổi phồng. “Hơn nữa nó rất trung tính, mặc kệ là nam muốn dùng, nữ muốn dùng, già muốn dùng, trẻ muốn dùng, mặc kệ bất luận cái gì , bất luận tuổi tác nào, cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của người dùng, là laptop ưu việt nhất năm nay. Chẳng những có một năm mười hai tháng trả góp không lãi, còn có một số trang bị thêm vào, cũng đồng thời đưa cho người xem trước TV. . . . . .”
Mặc dù Hạ Vũ Hi nhấn mạnh nhiều lần, không hy vọng sản phẩm công ty mình khổ cực nghiên cứu ra bị coi làm hoa quả rao hàng ngoài chợ, nhưng dù sao cũng là chương trình mua sắm, vẫn là không thể ngoại lệ mời người dẫn chương trình tới, giúp cậu giới thiệu laptop.
“. . . . . . Kế tiếp thời gian để lại cho người xem, nắm chặt cơ hội gọi điện thoại đi!” Thổi phồng đến cuối cùng, người chủ trì sử dụng mánh khóe thường xuyên xuất hiện nhất trong chương trình mua sắm, màn hình tivi cả nước lập tức xuất hiện tiếng tính giờ đếm.
Da da da da. . . . . .
Đang lúc người xem có ý định mua vội vàng gọi điện thoại, nhiếp ảnh gia cũng không còn nhàn rỗi, lại quay ống kính đến trên người Hàn Dĩ Chân, trên mặt cô đang nét mặt treo xa cách, giống như là ánh trăng, cũng giống như Hằng Nga vô ý xông vào nhân gian, cung tên chỉ là trên tay cô đổi thành laptop, nhưng cũng thế quyến rũ tầm mắt người khác.
“Jeanie, cô thật là biểu hiện được rất tốt, đáng khen!” Đạo diễn thật xa giơ ngón cái với Hàn Dĩ Chân, khen ngợi biểu hiện của cô. Mà cô trừ mặt lộ vẻ mỉm cười ra, không thể có phản ứng khác, bởi vì máy chụp hình vẫn còn ở cùng cô, theo đuổi cô đến bất kỳ ngõ ngách nào.
Cái này giống như là ma quỷ, tất cả mọi người bị ma chú Hàn Dĩ Chân chế tạo ra vây khốn, trong này bao gồm Hạ Quang Hi.
Hạ Quang Hi không biết, Hàn Dĩ Chân đúng là mê người như vậy. Anh quen được sự phục vụ của cô, sự nghiêm túc của cô, nhưng không quen sự tự nhiên tự tại của cô.
Hàn Dĩ Chân trước ống kính hình như có một loại sức quyến rũ khó có thể hình dung, thế cho nên từng cử động của cô cũng khiến người ta khó có thể hô hấp. Hơn nữa khi ánh đèn lần đầu chiếu lên người cô thì anh dường như cho là anh nhìn thấy tiên, nhìn thấy huyễn thể một không tồn tại ở trần thế, điều này làm của anh không tự chủ tăng nhanh, nhưng đồng thời, cũng cảm thấy một cỗ bất an mãnh liệt, sợ cô rời khỏi.
“Cảm ơn người xem cả nước nhiệt liệt đặt hàng, số lượng hạn chế 50 cái dường như bị đặt hết. Các vị nhìn lại laptop trong tay model một chút, có phải càng nhìn càng đẹp hay không? Xin nắm chắc cơ hội, nhất định phải nắm chặt cơ hội, chỉ còn lại có sáu cái, xin nhanh gọi điện thoại. . . . . .”
Ống kính như cũ dừng lại ở trên thân Hàn Dĩ Chân, có lẽ là nhiếp ảnh gia thiên vị, nhất định phô bày ra vẻ đẹp không giống với người khác của Hàn Dĩ Chân, không ngừng cho cô nổi bật cực lớn.
“Cảm ơn người xem cả nước nhiệt liệt đặt hàng, số lượng hạn chế 50 cái đã hết, cám ơn. . . . . .”
Người chủ trì như cũ ra sức bán, máy chụp hình tự nhiên nhắm ngay Hàn Dĩ Chân. Nhiếp ảnh gia không dừng tay, nhịp tim của Hạ Quang Hi cũng chưa từng chậm lại, lo lắng từ từ tích tụ, cũng không dừng lại.
“Cắt!” Đạo diễn hưng phấn hô ngừng. “Jeanie, cô thật sự là rất tuyệt, quả thật đã có thể đổi nghề làm model rồi. . . . . .”
Sau đó, tất cả mọi người vây bên cạnh Hàn Dĩ Chân ca ngợi cô, mặt cô cũng đỏ lên.
Tình cảnh này, không cách nào làm cho Hạ Quang Hi cảm thấy vui sướng, chỉ đem lại cho anh nhiều tức giận hơn.
Cô hình như cách anh càng ngày càng xa?
~Hết chương 5~