Thành tích tiêu thụ tốt đến khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời, chẳng những lập nên thời gian tiêu thụ ngắn nhất từ lúc kênh mua sắm bắt đầu tới nay, thành tích bán được tốt nhất, cũng tạo ra thần thoại kia; toàn bộ tiêu điểm tập trung trên người model biểu diễn.
Bởi vì phản ứng thực sự quá nhiệt liệt, cho nên Đài Truyền Hình quyết định khẩn cấp bổ sung hơn 100 cái, mà Hàn Dĩ Chân thân là người phát ngôn, đành phải phối hợp chính sách của công ty, lại tiếp tục đảm đương model của mua sắm trên TV. Chỉ là cái này cũng không dễ dàng, hơn nữa thời gian của cô luôn sắp xếp ở ban ngày, chuyện này khiến cô phải không ngừng xin nghỉ, thật sự tạo cho cô khốn nhiễu không nhỏ, cô cũng không muốn vì vậy mà ảnh hưởng tới công việc.
Có câu: Vô tâm trồng liễu liễu thành rừng, hiện tại cô liền gặp phải tình trạng này. Hàn Dĩ Chân vạn vạn không ngờ tới, bởi vì chính mình nhất thời giận dỗi, kết quả của việc đồng ý nhận công việc quay phim là một đêm nổi tiếng, cư nhiên còn có công ty mỹ phẩm tìm tới cửa, khiến cô thụ sủng nhược kinh.
Thẳng thắn nói, cô không thích loại tình trạng này chút nào, cũng không cách nào thích ứng. Cho tới bây giờ cô liền không có ý định phát triển trong giới diễn viên nghệ sĩ, cũng không có ý định đổi nghề làm người mẫu, cô chỉ muốn làm tốt nghề nghiệp của chính mình, làm một thư ký hoàn thành trách nhiệm, chính là nguyện vọng lớn nhất của cô.
Cô là nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không có thời gian giao tiếp với Hạ Quang Hi trọn vẹn. Nhiều hội nghị kiểm thảo liên tiếp chiếm giữ một ít thời gian lúc cô tan việc, công ty nội bộ của mình lại có rất nhiều hội nghị phải mở, cô đến qung chuẩn bị tài liệu họp cũng không kịp, thật sự không rảnh ngồi xuống hàn huyên một chút tình trạng gần đây với Hạ Quang Hi, khoảng cách giữa sếp nhân viên hai người ngày càng sâu, vừa vặn một bước liền trượt chân bên bờ.
Hôm nay, Hàn Dĩ Chân lại có công việc quay chụp, nhưng công ty đồng thời cũng có một hội nghị nội bộ quan trọng phải tiến hành. Không cách nào vẹn cả đôi đường dưới tình huống này, Hàn Dĩ Chân không thể làm gì khác hơn là trước tiên đem tài liệu cuộc họp cần dùng đến, trước đó chuẩn bị xong đặt trên bàn Hạ Quang Hi, rồi đến phòng chụp ảnh tiến hành hiện trường công việc quay chụp.
Mặc dù Hàn lấy thật đã sớm quyết định về sau không làm model nữa, nhưng Hạ Quang Hi cũng không biết. Anh chỉ biết sáng sớm anh đến công ty lại không nhìn thấy bóng dáng Hàn Dĩ Chân, cũng vì vậy cảm thấy tức giận.
“Thư kí Hàn xin nghỉ sao?” Thấy cô không có ở phòng làm việc, anh lập tức gọi điện thoại nội bộ đến phòng nhân sự, tự mình hỏi rõ ràng.
“Ngày hôm qua đã xin nghỉ rồi, cần đưa giấy xin phép của cô ấy lên cho ngài xem qua sao?” Trưởng phòng nhân sự gần đây chỉ cần vừa nhận được điện thoại của Hạ Quang Hi liền tâm kinh đảm khiêu (= khiếp đảm kinh hồn), rất sợ lại vô duyên vô cớ gặp pháo oanh, nói chuyện nơm nớp lo sợ.
“Không cần.” Hạ Quang Hi một lời từ chối. “Đem giấy xin phép giữ lại tự mình từ từ thưởng thức, tôi không đếm xỉa tới người phụ nữ kia!” Rắc.
Trưởng phòng nhân sự đáng thương, lại bị ông chủ cúp điện thoại, đây đã là lần thứ ba trong tháng này.
Đáng ghét!
Trưởng phòng nhân sự không ngừng tủi thân, Hạ Quang Hi cũng có lời muốn nói. Anh tốn tiền mời thư ký, thư ký lại cả ngày lẫn đêm không thấy bóng dáng, chạy đi chụp cái gì đó, thật sự gạt bỏ anh!
Hạ Quang Hi đã quên, cái này “chương trình mua sắm trên TV chết tiệt” là kênh của anh, Hàn Dĩ Chân chỉ là đổi chỗ làm việc, được lợi vẫn là Hạ Quang Hi.
Nhưng anh hoàn toàn không quan tâm mình có phải được lợi nhất hay không, trong lòng anh, cô bỏ rơi anh chính là không đúng. Cái này đáng giận hơn bất kỳ tội trạng nào, cho dù cô là vì anh bán mạng cũng giống vậy.
Quyết tâm không để ý tới Hàn Dĩ Chân nữa, Hạ Quang Hi tức giận cầm tài liệu trên bàn lên, giống như là muốn phát tiết tức giận gần như dùng sức mạnh mẽ lật, dường như muốn lật tài liệu đến rách.
“Jeanie, bên này cái chỗ này --” Hạ Quang Hi vừa nhìn thấy vấn đề liền theo thói quen hướng về phía phòng thư kí gọi người, kêu nửa ngày phát hiện không có trả lời, lúc này mới nhớ tới cô căn bản không ở đây, đi quay rồi.
Anh nặng nề để tài liệu xuống, tựa như hết hơi. |)|)|_Q|) Có lẽ là trước kia quá lệ thuộc vào Hàn Dĩ Chân, chỉ cần cô không ở đây, chuyện gì cũng không bình thường, trong đó tệ nhất có lẽ là tâm tình của anh.
Anh cầm điện thoại lên lần nữa, chỉ có điều lần này không phải gọi cho trưởng phòng nhân sự, mà là cho Hàn Dĩ Chân. Anh muốn cô nói rõ ràng, cô rốt cuộc có muốn công việc này, vị ông chủ này hay không?
Đường dây bên kia vang lên một hồi chuông, Hạ Quang Hi vốn cho là không ai trả lới, không ngờ tới một khắc sau cùng lại nhận.
“Alo? !” Hàn Dĩ Chân có thể nói là chạy, túi cô để quá xa, dường như không nghe được tiếng chuông.
“Ách, này.” Hạ Quang Hi có phần bị dọa, âm thanh của cô nghe qua hình như không quá cao hứng.
“Là anh à!” Cô quả thực mất hứng, bọn họ đang diễn tập. “Có chuyện gì không?”
“Tôi. . . . . .” Thình lình bị cô một hung như vậy, Hạ Quang Hi đột nhiên không nói chuyện, giọng điệu úp úp mở mở khơi gợi chú ý của Hàn Dĩ Chân.
“Anh nhìn thấy tài liệu trên bàn chưa?” Cô phỏng đoán anh có thể là bởi vì không tìm được tài liệu đi họp dùng, mới gọi điện thoại làm phiền cô.
“Nhìn thấy.” Anh đáp.
“Có phải trình tự sắp xếp xảy ra vấn đề gì hay không?” Nếu không phải không tìm được tài liệu, nhất định là xem không hiểu trình tự trong đó.
Hàn Dĩ Chân không hỗ là con giun trong bụng anh, hắn đúng là bởi vì xem không hiểu trình tự văn kiện mới gọi điện thoại tìm cô, chỉ là bị cô nói như thế, anh đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, đó cũng không phải là mục đích chân chính anh nóng lòng tìm cô.
Mục đích anh gọi điện thoại cho cô là . . . . .
“Rốt cuộc có vấn đề gì?” Bên kia đầu điện thoại Hàn Dĩ Chân thật sự không có thời gian lằng nhằng với anh, tổ công tác chỉnh tề đều đang đợi cô, không có cách nào để anh chậm rãi. Hàn Băng Tâm
“Tôi, cái này. . . . . .” Anh vẫn chưa nghĩ đến vì sao anh vội vã tìm cô, chỉ là nghe thấy giọng nói của cô, trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh ngày đó vẻ mặt cô ở trước máy chụp hình, giống như nữ thần Mặt Trăng kiêu ngạo hoàn mỹ.
“Hả?” Hàn Dĩ Chân không rõ tâm tư của anh, chỉ cảm thấy anh ấp a ấp úng như vậy rất đáng ghét, đạo diễn lại đang thúc giục.
“Tôi. . . . . . Tôi không biết hôm nay nên phối với cà vạt nào, cô nói sao?” Rất tốt, anh không dễ dàng mới nói ra, nhưng là hỏi cà vạt đáng chết, thần kinh tự hạn chế của anh rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
“. . . . . . Anh đặc biệt gọi điện thoại hỏi tôi cái vấn đề này?” Hiển nhiên cô cũng có đồng cảm, giọng điệu trở nên vô cùng lạnh nhạt.
“Nếu không tôi nên hỏi cô vấn đề gì?” Không đúng, đây không phải là lời anh muốn nói, anh muốn nói chính là, là . . . . .
“Tôi cho là anh sẽ hỏi vấn đề có tính thiết lập.” Nói thí dụ như trình tự sắp xếp văn kiện.
“Cái này rất có tính thiết lập.” Anh cương quyết cãi lại, không khí bắt đầu thay đổi, Hàn Dĩ Chân căn bản không muốn nói chuyện với anh.
“Được rồi!” Mặc dù như thế, cô vẫn hỏi. “ Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu gì?”
“Màu trắng.” Anh tức giận trả lời.
“Vậy thì cái gì cũng có thể.” Bệnh mù màu, này cũng không hiểu. “Chỉ cần trong tủ quần áo anh treo cà vạt, cũng có thể lấy ra phối, biết không?”
“Biết, nhưng là --” Anh còn chưa biết cái cà vạt có vẻ tương xứng. . . . . .
Hướng về phía ống nghe tút tút, Hạ Quang Hi không thể tin được thư kí của anh lại cúp điện thoại của anh, cô còn chưa có nói cho anh biết rốt cuộc nên phối cà vạt nào
Tức đến điểm cao nhất, Hạ Quang Hi gọi điện thoại di động Hàn Dĩ Chân một lần nữa, cũng không có trả lời, vì tránh anh, cô dứt khoát đưa di động anh vào sổ đen!
“Đáng ghét!” Anh cúp điện thoại. “Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!” Tiếp theo anh lại cấm lấy ống nói mãnh liệt gõ.
Cả đời anh còn chưa tửng bị người phụ nữ nào nhục nhã ngay trước mặt như vậy, huống chi cô còn là thư ký của anh.
Hạ Quang Hi vô cùng tức giận, tài năng của thiên kiêu chi tử (*) anh cũng không có, tính khí của thiên kiêu chi tử anh ngược lại thiếu mọi thứ, cố tình lúc này lại có người không biết chết sống, đưa mình tới cửa làm vật tế.
(*):Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.