Buổi tối.
Mười giờ hơn.
Trời đều đã tối, một mảnh đen kịt.
Đổng Học Bân ngay cả tóc tai cũng không chải gấp gáp chạy xuống lầu, thấy một xe taxi đi qua, hắn liền đưa tay ra đón rồi lập tức nhảy ra mở cửa lên xe.
Đi chổ nào?
Bệnh viện phố Hòa Bình!
Gấp như vậy?
Ngài đi nhanh lên một chút! Phiền phức!
Trong nhà có người nằm viện? Được? Cậu ngồi yên!
Tài xế cũng là một người nhiệt tình, thấy Đổng Học Bân vội vã như thế, cũng không nhiều lời, nhấn ga lao đi!
Trên xe.
Đổng Học Bân nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho Tạ Tĩnh.
Tít tít tít, tít tít tít, tiểu Tĩnh có thể đang ngủ, qua một hồi lâu mới tiếp.
A lô, anh rể?
Tiểu Tĩnh! Em mau tới bệnh viện phố Hòa Bình!
Bệnh viện? Phù, em đã ngủ, làm sao vậy?
Tôn Khải đã xảy ra chuyện! Bị người đâm một đao!
Anh nói cái gì? Không có khả năng! Hắn một giờ trước còn gọi điện thoại với em mà!
Đừng nói nữa! Em mau tới đây đi! Hiện tại còn không biết tình huống thế nào! Anh đã trên đường đi bệnh viện! Lập tức đến!
Sao có thể! Sao có thể! Đầu kia của Tạ Tĩnh cũng luống cuống, âm thanh đều mang theo tiếng khóc nức nở.
Đổng Học Bân lập tức nói; Đó là bệnh viện nhỏ! Trình độ chữa bệnh có hạn! Em nhanh chóng liên hệ một chút nhìn có thể chuyển viện cho hắn hay không! Anh đi gấp! Không gọi điện thoại!
Được! Được! Em lập tức đi! Lập tức đi!
Mới chưa được bốn phút, tài xế xe taxi đem Đổng Học Bân đến cửa bệnh viện.
Đổng Học Bân trả tiền đi xuống xe vọt vào, là buổi tối, lại là bệnh viện tương đối nhỏ, cũng không có bệnh nhân, Đổng Học Bân thấy một người y tá, liền túm cánh tay cô ấy la lên: Vừa rồi có một xe cấp cứu đưa người tới! Ở đâu vậy?
Bị đao đâm?
Đúng vậy, chính là hắn!
Tại phòng giải phẫu lầu hai.
Được! Cảm ơn!
Không cần cảm ơn, cậu là người nhà hắn? Mau đi đi, người có thể. . . Có thể không được!
Đổng Học Bân vừa nghe, sắc mặt nhất thời biến đổi, bất chấp nói, chạy vào hàng hiên!
. . .
Tầng hai.
Ngoài phòng giải phẩu.
Một đám người đang đứng.
Bên trong tất cả đều là giáo viên và học sinh của trường trung học trọng điểm thành phố Lữ An trường tới kinh thành chơi xuân. Hai người thầ giáo nắm chặt nắm tay nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, ba cô giáo thì đỏ cả con mắt, một người còn khóc, còn lại có rất nhiều nam học sinh và nữ học sinh. Bên trong ba bốn người nữ học sinh khóc lợi hại nhất, trong miệng vẫn kêu Thầy Tôn không ngừng, ngay cả y tá và bác sĩ ngoài phòng giải phẩu phải nhắc bọn họ yên tĩnh, nhưng tiếng khóc cũng không có dừng lại.
Kịch kịch kịch!
Đổng Học Bân chạy tới, Tôn Khải đâu?
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, Anh. . . Anh là?
Tôi là bạn hắn! Người đâu? Tình huống gì? Đổng Học Bân nhanh chóng nói.
Một người thầy giáo cắn răng đi tới nói: Đã đưa vào phòng giải phẫu! Đang cấp cứu!
Đổng Học Bân giận, nhìn về phía mấy người nữ sinh khóc rất lợi hại, cũng hơn mười mấy tuổi, còn mặc đồng phục, Đổng Học Bân vừa nhìn liền biết Tôn Khải là vì cứu các nàng mới bị đám lưu manh đâm bị thương. Nhất thời nổi giận dùng một ngón tay chỉ vào các nàng, Các người làm ăn cái gì thế! Có con mẹ nó bệnh hả? Nhân sinh không quen! Buổi tối cả đám nữ sinh đi ra ngoài làm gì? Hả? Không biết hiện ở bên ngoài loạn lắm sao? Đều mẹ nó bị ngu hả!
Một cô gái khóc lên, Bọn con. . . Bọn con cho rằng trị an kinh thành. . . Trị an tốt!
Tốt con mẹ nó! Đổng Học Bân quát: Hiện tại biết có tốt hay không? Biết cũng con mẹ nó muộn rồi!
Nghe một hồi, y tá ngoài phòng giải phẩu thoáng có chút xúc động, vội hỏi, Người đó là thầy giáo? Hắn làm sao bị thương?
Một cô giáo lau nước mắt thất thanh nói: Thầy Tôn là vì bảo vệ học sinh! Đó chính là ba bốn kẻ lưu manh! Hắn không nghĩ ngợi lao lên! Từ đầu đến cuối vẫn đem học sinh bảo vệ sau người! Sau khi bị đâm một đao cũng không có ngã xuống! Còn đưa tay che chở các học sinh!
Lại một cô giáo khác đã nghe không nổi nữa, che miệng khóc thành tiếng.
Một người thầy giáo tóc ngắn gấp gáp nhìn về phía bác sĩ, Thầy Tôn rốt cuộc có thể cứu được hay không? Ông nói cho chúng ta một câu đi! Rốt cuộc có hy vọng hay không?
Mọi người cũng đồng loạt nhìn qua.
Nghe bọn họ trước đó nói, ông bác sĩ này cũng mới biết được người bị thương bên trong dĩ nhiên là vì bảo vệ học sinh của mình mới bị đâm, trong lúc nhất thời cũng có chút nghiêm nghị. Suy nghĩ một chút, lại thở dài, Các người không nên đưa tới bệnh viện chúng tôi, chủ nhiệm ngoại khoa buổi tối phát bệnh tim, cũng đang làm phẫu thuật. Phó chủ nhiệm đang nghỉ ngơi, nhà rất xa. Muốn tới ít nhất phải ba giờ, căn bản là không kịp, hiện tại bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện căn bản không làm được loại giải phẫu này, các người hẳn là đưa đi bệnh viện Tam Giáp gần đây, như vậy có thể còn có hi vọng.
Đổng Học Bân ánh mắt lạnh lẽo, Vậy các người còn nhận người?
Bác sĩ giải thích nói: Lúc đó xe cấp cứu đã qua tới, nếu như chúng tôi không nhận người, không nhanh chóng xử lý vết thương người bị thương khẳng định là sống không được, cũng kiên trì không được để đi tới bệnh viện khác, vừa rồi chúng tôi đã liên hệ bệnh viện xung quanh, hy vọng đến lúc cho một người bác sĩ ngoại khoa kỹ thuật tốt tới làm mổ chính, nhưng. . . Thấy tình huống hẳn là cũng không còn kịp rồi, bụng bệnh nhân bị đâm, mất máu quá nhiều, khâu lại cũng vô cùng khó khăn, cho dù bệnh viện khác đưa chuyên gia đến cũng không kịp.”
Một nữ sinh khóc lên: Ông . . . Ông nói là thầy Tôn không sống được?
Bác sĩ ăn ngay nói thật: Các người tốt nhất nên có một chuẩn bị tâm lý, loại thương thế này cho dù là phó chủ nhiệm đến đây có thể cũng không có nắm chắc, bị thương quá nặng!
Sao có thể!
Thầy Tôn! Thầy Tôn!
Hu hu hu! Đừng mà!
Trên mặt đất ngoài phòng giải phẩu mặt còn một ít vết máu chưa khô, có thể thấy được thương thế của Tôn Khải rốt cuộc có bao nhiêu nặng, đã tới trước mắt sinh tử!
Đổng Học Bân trầm mặt nói: Hắn còn bao nhiêu thời gian?
Bác sĩ thở dài, Tôi cũng không biết hắn có thể kiên trì bao lâu, năm phút đồng hồ? Mười phút? Tùy thời đều có thể. . . Các người nhanh thông báo người nhà của người bị thương đi, chỉ mong có thể chạy tới gặp mặt hắn lần cuối. Bình thường bác sĩ nói đều là sẽ cố gắng hết sức hay đại loại, nhưng lần này lại nói cho bọn họ rõ ràng như vậy, cái này đã là hạ thông báo tử vong, nói cho bọn họ Tôn Khải trên cơ bản không có hy vọng sống sót.
Tiếng khóc trong hành lang lớn hơn nữa!
Rất nhiều nam sinh và thầy giáo đều đỏ bừng mắt!
Đổng Học Bân biết tình huống nguy cấp, cũng không nói nhiều, chen ông bác sĩ và y tá đẩy cửa phòng giải phẫu ra, không đóng, Đổng Học Bân đi vào nhà.
Này! Anh làm gì đó!
Đừng đi vào! Đang giải phẫu đấy!
Người bên ngoài nhanh chóng cản hắn, bên trong mấy người bác sĩ và y tá đang làm giải phẫu cũng sửng sốt một chút.
Nhưng bọn họ hiển nhiên không có thời gian phản ứng, đều bận rộn cầm máu, truyền dịch cho bệnh nhân.
Đổng Học Bân cũng không quan tâm đến ngăn cản, đi nhanh đến trước giường giải phẫu, nhìn Tôn Khải nằm trên giường, đã là vẻ mặt trắng bệch, trên bụng bị mở ra một vết lớn, cơ quan nội tạng đều có thể thấy được, máu tươi thì tràn ra bên ngoài liên tục, vừa nhìn cũng là không được!
Nhưng kỳ tích chính là, Tôn Khải vẫn còn tỉnh!
Tiểu Tôn! Đổng Học Bân thấy thế, con mắt cũng có chút đỏ, Cậu cố lên cho tôi!
Tôn Khải suy yếu nở nụ cười một chút, nhìn Đổng Học Bân nói: Đổng. . . Ca, em . . . Có phải là. . . Không được?
Đổng Học Bân quát: Không được cái rắm, cậu mới nhiêu đó tuổi, cái gì mà không được, đường sau này còn dài lắm, yên tâm, không có việc gì.
Bác sĩ ngoại khoa mổ chính vừa nhìn, trở đầu nhìn mấy người ngăn cản Đổng Học Bân, Để cho hắn nói chuyện với bệnh nhân đi, người bị thương còn có thể giữ tỉnh táo!
Thầy Tôn!
Thầy Tôn!
Phòng giải phẫu mở ra, âm thanh của các học sinh cũng truyền tiến.
Nhân viên y tế nhanh chóng đóng cửa lại, không để cho bọn họ quấy rối giải phẫu.
Tôn Khải tựa như cũng nghe thấy được tiếng kêu của các học sinh, nói: Đổng. . . Ca, em không có. . . Thân thủ ... tốt như vậy, trước đây cứ nghe. . . Tiểu Tĩnh nói anh. . . Lợi hại. . . Một người đánh hơn mười người. . . Cũng không thành vấn đề. . . Nhưng ngày hôm nay mới ba bốn người. . . Em đã đánh không lại. . . Em mới biết được. . . Thì ra không phải đơn giản như vậy. . .Thân thủ. . . Của anh. . . Cả đời em cũng học không. . . Được.
Bác sĩ ngoại khoa nói: Cậu nhanh nói nhiều với người bị thương đi, đừng để cho hắn ngủ, nhưng đừng cho hắn nói nhiều lời!
Đổng Học Bân sau khi cắn răng liền nói đối với Tôn Khải: Nói nhảm cái gì thế, cậu lợi hại hơn tôi rồi, tôi có thể đánh hơn mười người, đó là tôi biết bọn họ không là đối thủ của tôi, trong lòng tôi đều biết, cho nên tôi mới có thể lên! Nhưng còn cậu! Rõ ràng biết không phải đối thủ của mấy tên lưu manh còn dám động thân ra bảo vệ các học sinh! Đổng Học Bân tâm cũng có chút kích động, Tôi không bằng cậu! Tiểu Tĩnh. . . Cũng không nhìn lầm người!
Tôn Khải mỉm cười, động môi nói chuyện, nhưng nói không ra lời.
Đổng Học Bân mặt căng thẳng, Cậu kiên trì cho tôi! Nghe thấy không? Tiểu Tĩnh lập tức tới đây! Dứt lời, Đổng Học Bân bất động thanh sắc hí mắt, đem ý niệm tập trung ở trên người của Tôn Khải, cũng không có trực tiếp nhắm ngay vết thương của hắn, mà là nhắm vào bộ phận khác.
REVERSE!
Dùng một giây đồng hồ!
REVERSE giải trừ!
Ngay cả không phải khôi phục vết thương, cái này khôi phục cũng có tác dụng không nhỏ.
Số liệu huyết áp nhịp tim từ các thiết bị bên cạnh nhất thời tăng lên một ít, tim đập cũng từ ba mươi tám lên năm mươi mốt! Tình huống thoáng cái chuyển biến tốt đẹp hơn một chút!
Bác sĩ ngoại khoa và trợ thủ đều rung lên!
Trên mặt Tôn Khải thoáng có chút huyết sắc, nhưng vẫn không tốt lắm, dù sao vết thương trên bụng sâu như vậy, thay đổi ai cũng chịu không nổi!
Làm sao bây giờ?
Đổng Học Bân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại!
Nếu như mở mắt nhìn thấy chết mà không cứu, Tôn Khải khẳng định là sống không được, cho dù không ngừng dùng REVERSE giúp hắn giảm bớt thương thế, quan trọng nhất là vết thương còn chưa có khâu lại, hiệu quả cũng không lớn, bác sĩ ngoại khoa mổ chính vừa nhìn cũng là tay mới, suy nghĩ cả nửa ngày còn đang lau máu và dùng kiềm cầm máu, châm khâu chưa từng động qua vài lần! Thế nhưng, nếu như dùng REVERSE trực tiếp đem vết thương của Tôn Khải khôi phục, đem cả người hắn lui trở về trạng thái không bị thương của ngày hôm qua, cái này không có biện pháp giải thích, năng lực của Đổng Học Bân khẳng định cũng sẽ hoàn toàn bại lộ!
Tiến thối lưỡng nan!
Đổng Học Bân cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!