Bệnh viện phố Hòa Bình.
Tầng hai, trong phòng giải phẫu.
Một giây đồng hồ. . .
Mười giây đồng hồ. . .
Hai mươi giây đồng hồ. . .
Đổng Học Bân không ngừng nói chuyện cùng Tôn Khải.
Nhưng Tôn Khải cũng vẫn không trả lời, cuối cùng nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Tôn! Tiểu Tôn! Đổng Học Bân vội vàng kêu hắn, Tỉnh dậy cho tôi!
Bác sĩ ngoại khoa mổ chính đã dùng kim khâu bắt đầu khâu lại những cơ quan bị tổn thương, thế nhưng cũng không biết gã là chưa làm qua loại giải phẫu này hay là kinh nghiệm thực tiễn không nhiều, sau khi khâu lại vài lần đều rút trở về, lại bắt đầu cho hai người trợ thủ dùng kiềm cầm máu và bông cầm máu để cầm máu và lau máu, cuối cùng một lần nữa bắt đầu khâu, vừa động tay đông chân, đầu gã cũng đầy mồ hôi.
Y tá đi tới đem khăn mặt lau lau mồ hôi cho gã.
Đổng Học Bân phát hỏa, Anh rốt cuộc có thể làm phẫu thuật hay không?
Bác sĩ ngoại khoa không để ý đến hắn, gã tới bệnh viện thực tập cũng mới một năm thời gian, tuy rằng một năm không ít, đó là đối với các công ty xí nghiệp khác mà nói thôi, còn đối với bệnh viện, thực tập một năm trên cơ bản ngay cả nhập môn cũng không tính, gã được phó chủ nhiệm mang theo, tiếp phẫu thuật tối đa cũng là tiểu thuật mà thôi, may da, cho cắt chỉ, tối đa cũng cũng là xử lý một chút khâu lại, tuy rằng xem qua chủ nhiệm và phó chủ nhiệm giải phẫu, nhưng gã còn chưa có làm trên người thật, cái này vẫn là lần đầu tiên, vết đao nặng như vậy, độ khó khâu lại lớn như vậy, cho dù cao thủ ngoại khoa tới làm cái giải phẫu này cũng không dễ dàng, càng đừng nói gã chỉ là thực tập.
Nhưng không có biện pháp.
Chủ nhiệm đột nhiên phát bệnh tim.
Phó chủ nhiệm không ở bệnh viện, cách rất xa.
Người bị thương đã đưa tới bệnh viện. Bác sĩ ngoại khoa phụ trách chỉ có mình gã, gã không lên? Vậy người bị thương hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Gã không lên thì làm sao bây giờ? ?
Gã là kiên trì bước vào phòng giải phẫu!
Bọn họ đây là bệnh viện nhỏ! Cũng không có nhiều bác sĩ như vậy!
Phó chủ nhiệm có tới không? Bác sĩ ngoại khoa hít vào nói.
Bên cạnh y tá mập nói: Đã trên đường đi! Nhưng ít nhất cũng hai ba giờ!
Vậy làm sao tới kịp! Bác sĩ ngoại khoa làm vài lần cũng không được, cũng sốt ruột, Bệnh nhân đã lên cơn sốc! Không còn bao nhiêu thời gian!
Bên cạnh có trợ thủ phân phó một câu.
Y tá nhanh chóng chuẩn bị tiêm thuốc cho Tôn Khải, sau đó báo huyết áp và tim đập.
Tiểu Tôn! Tôn Khải! Cậu mở mắt ra cho tôi! Nhanh lên một chút! Đổng Học Bân cũng gấp khó dằn, quát vài câu, Các học sinh còn ở bên ngoài chờ cậu đấy! Tiểu Tĩnh cũng sắp tới! Cậu đừng giả bộ ngủ! Nhanh tỉnh lại một chút! Nghe tôi nói chuyện không? Tỉnh dậy!
Tôn Khải vẫn không nhúc nhích.
Đổng Học Bân nhìn về phía bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi, nói: Anh khâu lại nhanh lên một chút đi!
Y tá mập liền nói: Đó không phải dao cắt trái cây bình thường. Vết đao rất sâu, có thể còn bị rỉ, vết thương không trơn. Độ khó vô cùng lớn!
Đổng Học Bân cơn tức rất lớn, Nếu như không có độ khó! Khép miệng vết thương thì xong! Còn muốn đến bệnh viện các người làm gì?
Người này sao không giảng đạo lý! Y tá mập trừng mắt nhìn hắn.
Gã bác sĩ ngoại khoa chen vào nói: Không cần phải nói, là kỹ thuật của tôi không được. Nếu như chủ nhiệm ở đây, loại giải phẫu này khẳng định không thành vấn đề.
Y tá mập nói: Chủ nhiệm tới cũng không kịp, lúc người bị thương đưa tới cũng đã rất nguy hiểm, tùy thời đều có thể. . . Có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân nhanh chóng tiếp, Tiểu Tĩnh?
Tạ Tĩnh kinh hoảng nói: Tôn Khải thế nào?
Em ở đâu? Đến đây rồi nói!
Em đang trên đường! Hắn, hắn có nguy hiểm tính mạng không?
Anh không biết! Dù sao em mau tới đây đi! Thông báo người nhà của Tôn Khải chưa?
Hu hu, em thông báo rồi! Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy! ? Tạ Tĩnh khóc, Anh rể! Làm sao bây giờ! Rốt cuộc làm sao bây giờ!
Em đừng có gấp, đừng có gấp!
Em sao không gấp được! Nếu như hắn. . .
Em lái xe chú ý an toàn! Anh. . . Muốn nghĩ biện pháp!
Đổng Học Bân là không có khả năng dùng REVERSE trực tiếp đem vết thương của Tôn Khải phục hồi như cũ. Như vậy không chỉ có hắn sẽ bại lộ, lỡ như bị người tra được loại sự tình này, cũng sẽ liên lụy đến Tạ gia, thế nhưng nghe được tiếng khóc của Tạ Tĩnh trong điện thoại, Đổng Học Bân trong lòng đau xót, lại do dự lên.
Chết tiệt!
Còn có phương pháp khác hay không?
Không bại lộ mình, có thể cứu người? ?
Đổng Học Bân có chút áp lực, sau khi cất điện thoại di động chạy tới trước cửa phòng giải phẫu, đẩy cửa đi ra ngoài, hung hăng hít vào một ngụm không khí, bầu không khí trong phòng giải phẫu khiến cho hắn thở không nổi.
Thầy Tôn đâu?
Thầy thế nào?
Cậu nói chuyện đi! Thầy Tôn rốt cuộc. . .
Một đám thầy cô và học sinh vây lấy Đổng Học Bân ồn ào.
Đổng Học Bân một câu cũng không nói. Tựa trên tường vuốt tóc của mình, cũng không quyết định chủ ý, đây chính là một mạng người, quyết định của hắn liên quan đến một mạng người, nhất là Tôn Khải cũng không phải người ngoài, hắn là bạn trai của Tạ Tĩnh. . . Cái này tuyệt đối không được!
Cái khác đâu? Cái khác còn có thể cứu người hay không?
Đột nhiên, Đổng Học Bân sửng sốt một chút, nhớ tới hai ngày trước mình mới phát hiện một chỉ lệnh. . . Mấy ngày nay xem không ít sách Tây y và giải phẫu, Đổng Học Bân đối với những cái này còn chưa nói là lý giải, nhưng cũng biết một ít, khâu vết thương ngoại khoa lại tương đối mà nói thật ra cũng không có độ khó gì, then chốt là nhìn lá gan có lớn hay không, lúc hạ kim xuống khâu có chính xác không, còn phải liền mạch lưu loát, động tác rất nhanh! Gã bác sĩ ngoại khoa kia hiển nhiên là chưa làm qua loại giải phẫu này, hạ kim châm không chính xác, động tác chậm, cũng chột dạ, cho nên mới một lần rồi lại, nên khâu không được!
Nếu như mình tới?
Đâm sai chỗ? Hắn có thể dùng BACK lui về!
Cơ quan nội tạng không dễ khâu lại? Hắn có thể dùng SLOWER từ từ làm!
Tôn Khải nếu như nguy hiểm? Hắn còn có thể dùng REVERSE cấp cứu!
Đổng Học Bân càng nghĩ càng là đạo lý này, thằng nhãi này có lá gan lớn, nghĩ đến cái gì đều dám làm, ánh mắt nhất thời ngưng tụ lên, quyết định như thế!
Bỗng nhiên, y tá mập vẻ mặt trầm trọng đi ra, Người nhà tới chưa?
Mấy người giáo viên trăm miệng một lời nói: Thầy Tôn hắn. . .
Y tá mập trầm giọng nói: Chúng tôi tận lực, nhưng người bị thương kiên trì không được bao lâu, người nhà nếu tới thì vào đi, còn có thể nhìn thấy một lần cuối cùng.
Đổng Học Bân nói: Cuối cùng cái rắm! Các người không được? Tôi tới!
Y tá mập và bác sĩ ở cửa đều ngạc nhiên một chút, Cậu tới cái gì?
Giải phẫu! Đổng Học Bân đi nhanh vào trong.
Y tá mập vội vàng ngăn cản hắn, Người này có bệnh hả! Bác sĩ đều không được anh tới có ích lợi gì?
Tránh ra! Xảy ra trách nhiệm tôi gánh! Đổng Học Bân nói.
Bên trong một người trợ thủ nghe thấy được, vẻ mặt chờ mong đi tới, nói: Anh là học y sao? Ngoại khoa? Từng có kinh nghiệm giải phẫu sao?
Những thầy cô và học sinh cũng đều chờ đợi nhìn thẳng Đổng Học Bân.
Học y? Y tá mập ngẩn ra, nếu thật là như thế, để cho hắn thử xem cũng không phải không thể.
Nhưng một câu nói của Đổng Học Bân khiến cho mọi người suýt nữa phun ra một ngụm máu, . . . Tôi học công nghệ thông tin.
Công nghệ thông tin? ?
Cái này con mẹ nó tám gậy cũng không trúng một cây! Cậu con mẹ nó còn dám đi làm phẫu thuật? ?
Cái con bà nó! Gặp qua người gan lớn! Nhưng chưa thấy qua gan lớn như thế. . .