Buổi sáng.
Chuyện tình xong xuôi.
Thầy Chu bị Đổng Học Bân đánh như cháu trai cũng được đưa lên xe cứu thương đi, mấy người y tá cũng xem xét thương thế của người này, sau khi kiểm tra một chút, cũng đều nhìn Đổng Học Bân thật sâu, đều biết rõ người này khẳng định là thân kinh bách chiến, thầy Chu nhìn qua là người đầy thương mặt mũi bầm dập, nhưng nói đến có vết thương trí mạng thật đúng là không có, ra tay thật quá có chú ý, đương nhiên, không nguy hiểm tính mạng thì không nguy hiểm tính mạng, nằm trên giường một tháng khẳng định là khó tránh khỏi.
Sau đó, Hầu Thiến mang theo người đi tới, Đổng tiên sinh, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến đi, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì đều là cậu ra tay đánh người, chúng tôi phải làm ghi chép.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Hiện tại đi hả?
Xin phối hợp một chút. Hầu Thiến giải quyết việc chung nói.
Đổng Học Bân gật đầu, rất cho Hầu Thiến mặt mũi, Được, vậy đi thôi.
Chờ Đổng Học Bân ra cửa lớn, hiệu trưởng và không ít thầy cô trường học mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng đem tên hỗn đản này đuổi đi.
Bên ngoài.
Hầu Thiến thấp giọng nói: Cậu lái xe tới?
Đổng Học Bân ừm một cái, chỉ chỉ chiếc Mecedes-Benz ven đường.
Hầu Thiến liền nói: Vậy cậu đem chìa khóa xe cho tôi.
Hỏi cũng không có hỏi, Đổng Học Bân đem chìa khoá đưa cho cô ấy, chỉ thấy Hầu Thiến đem chìa khoá chuyển cho một người cảnh sát, nháy mắt ra dấu.
Cảnh sát hiểu ý gật đầu một cái, lên xe của Đổng Học Bân.
Bên kia, Đổng Học Bân cũng lên xe cảnh sát, đi.
Chờ ra khỏi khúc đường kia, Hầu Thiến liền nói: Được rồi, dừng xe đi. Lập tức cười nói với Đổng Học Bân: Học Bân, vậy cậu trở về đi, nhiệm vụ của chúng tôi cũng coi như hoàn thành, bất quá cậu lần này lại cho chị không ít chuyện, buổi tối có thế nào cũng phải mời chị ăn?
Đổng Học Bân thống khoái nói: Tốt, không thành vấn đề.
Hầu Thiến cười ha ha, Vậy cái này xác định, buổi tối chị chờ điện thoại của cậu, nhìn thời gian của cậu.
Được. Thời gian tôi định. Chỗ chị định, hai ta đến lúc đó uống vài ly, thật sự là đã một thời gian dài không gặp. Hẹn được bữa tiệc, Đổng Học Bân xuống xe. Người cảnh sát lái xe Mecedes-Benz của Cù Vân Huyên cũng đem xe dừng ở bên cạnh. Đem chìa khóa xe khách khí giao cho Đổng Học Bân. Đổng Học Bân gật đầu một cái. Cuối cùng còn phất tay chào đám người Hầu phó cục trưởng, lái xe đi đến hướng nhà Huyên di. Hầu Thiến bọn họ hiển nhiên là sẽ không thật sự bắt Đổng Học Bân trở lại làm ghi chép hoặc là thẩm vấn điều tra, vừa rồi dẫn hắn lên xe cảnh sát thật ra cũng là đi một hình thức mà thôi. Dù sao nhiều dân chúng và thầy cô nhìn như vậy, phải đem chuyện này làm tròn, không thể làm cho người ta nói được.
. . .
Trong nhà.
Leng keng, leng keng.
Đổng Học Bân nhấn chuông cửa.
Mở cửa chính là mẹ già Loan Hiểu Bình, vừa nhìn là con trai trở về, Loan Hiểu Bình liền hừ một tiếng, xoay người trở về phòng khách.
Đổng Học Bân vào nhà, trở tay đóng cửa, Mẹ, mẹ coi mẹ kìa, sao còn tức giận. Hắn là hết giận, cũng nhanh chóng bù hai câu, vì trước đó còn lớn tiếng với mẹ.
Loan Hiểu Bình tức giận nói: Chỉ con có khả năng phải không? Cũng chỉ có con là có tính tình phải không? Cũng là lợi hại phải không?
Đổng Học Bân nói: Không phải con lợi hại, đây là khiến cho anh em gặp được, không thu thập hắn con thu thập ai.
Loan Hiểu Bình mất hứng nói: Có ai thu thập như con không? Hả? Con nhìn con ra bộ dáng gì nữa? Vạn nhất xảy ra án mạng thì làm sao bây giờ?
Đổng Học Bân ai u nói: Con có chừng mực, hắn phạm bao nhiêu lỗi, con để hắn chịu bấy nhiêu thương, còn không đến mức đánh chết hắn, con trai mẹ ra tay còn không có chừng mực sao? Trong lòng con đều biết mà.
Loan Hiểu Bình còn muốn phê bình hắn.
Tiểu Thiên Thiên trên sô pha nhảy xuống nói, Bà nội! Bà nội! Bà nội không được nói ba ba! Tiểu nha đầu rất không vui, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên.
Loan Hiểu Bình bất đắc dĩ nói: Con cũng hướng về ba con.
Tiểu Thiên Thiên sùng bái nói: Ba ba là đại anh hùng!
Cù Vân Huyên cười nói: Con biết cái gì là anh hùng sao?
Con biết! Tiểu Thiên Thiên chấp nhất nói: Ba ba cũng là!
Đổng Học Bân lúc này tâm hoa nộ phóng, đi tới ôm lấy con gái hôn vài cái, Nếu không sao là thân khuê nữ của ba, chỉ con lý giải ba ba, không sai, ba ba cũng là đại anh hùng, chuyên môn đánh bại hoại, nghề chính của ba ba là phục vụ cho nhân dân, nghề phụ là chuyên trị các loại người xấu!
Loan Hiểu Bình ngắt lời nói: Con đừng dạy bậy đứa nhỏ.
Tiểu Thiên Thiên lại thích nghe cái này, cười khanh khách ôm cái cổ ba ba, Ba ba thật lợi hại!
Đương nhiên, nếu không sao là ba ba của con. Đổng Học Bân nói: Sau này gặp phải loại sự tình này con cứ nói với ba ba, người nhà chúng ta không gây sự, nhưng chuyện tới chúng ta cũng không sợ, dám khi dễ con gái của ba ba? Kệ con mẹ nó là ai, ba ba sẽ thu thập bại hoại cho con!
Ba ba thật tốt! Tiểu Thiên Thiên kêu lên.
Đổng Học Bân nghiêng mặt, Vậy con hôn ba ba một cái.
Ừm! Tiểu Thiên Thiên cực kỳ khả ái, hôn ba ba một cái, sau đó còn nhìn ba ba cười khúc khích, Chảy nước miếng, hì hì!
Đổng Học Bân sờ sờ mặt, Tiểu bướng bỉnh, làm mặt của ba ba đính nước bọt.
Dỗ xong đứa nhỏ, Đổng Học Bân nói với mẹ già: Bên kia xử lý xong, đem thầy Chu đuổi rồi, sau đó người phụ trách tuyển dụng tên họ Chu cũng bị điều đi, hẳn là đi một trường học bèo nhèo nào đó, điều lệnh qua vài ngày là có thể xuống tới.
Loan Hiểu Bình gật đầu, Giáo viên bây giờ, càng ngày càng kỳ cục.
Cù Vân Huyên nói: Luôn có một vài con sâu làm rầu nồi canh, nhưng phần lớn giáo viên vẫn là tốt.
Loan Hiểu Bình nói: Trở lại mẹ nói cùng lão Dương một chút, giáo dục phải chỉnh đốn một chút, chướng khí mù mịt, cái này là cái gì cùng cái gì, còn nói nhà trẻ tốt nhất thành phố, là cái dạng này? Sau này ai còn dám yên tâm đem đứa nhỏ giao cho bọn họ.
Cù Vân Huyên nói: Đúng là kỳ cục, ngày hôm nay cũng may là để Học Bân nhìn thấy, nếu không chúng ta phỏng chừng ngay cả biết cũng không biết.
Đổng Học Bân cười nói: Vậy sao hai người lúc đó còn kéo anh.
Loan Hiểu Bình trừng mắt nhìn hắn, Không kéo con sao được, cái tính tình thối của con như vậy, ai biết con kích động làm ra chuyện gì, đều sắp là bí thư thị ủy còn không thành thục như thế, vừa gặp phải chuyện thì chỉ biết ra tay đánh người, phương pháp xử lý chuyện tình có rất nhiều, con lại lựa chọn cái thô bạo nhất!
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Phương pháp trực tiếp nhất để cho hắn có trí nhớ, người như thế, không đánh hắn một lần hắn không có được giáo huấn, sau này sẽ còn tái phạm, mẹ, con cái này là vì dân trừ hại, một lần đánh hắn, tránh hắn sau này khi dễ đứa nhỏ của người ta.
Loan Hiểu Bình mắt trợn trắng nói: Con cứ có lý.
Đương nhiên rồi. Đổng Học Bân có giảng đạo lý, cho dù lúc không nói lý thật ra cũng là phân rõ phải trái, bởi vì cái lý mà hắn nói không phải của người khác, mà là của chính hắn.