Hai ngày sau.
Buổi trưa thứ sáu.
Ngày mai cũng là ngày đính hôn của Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh, cho nên sau khi xử lý xong các loại sự tình của Cảnh Nguyệt Hoa và Cù Vân Huyên bên kia, Đổng Học Bân trở về kinh thành, đương nhiên, hắn còn một người cuối cùng muốn tìm, đó chính là Ngu Mỹ Hà, con gái của chị Ngu Ngu Thiến Thiến năm nay đã đi học đại học, còn rất không chịu thua kém đi đại học kinh thành, tiểu Thiến Thiến tính ra thì còn lớn hơn một tuổi so với Tạ Hạo, bất quá lúc trước bởi vì sự tình trong nhà nên nghỉ học một năm, theo mẹ xin cơm, cho nên năm nay mới đi thi, chậm một năm. Hiện tại trường học khai giảng cũng không ít ngày, Ngu Mỹ Hà cũng theo con gái cùng đi kinh thành, nghe nói là thuê nhà ở gần trường học.
Nói đến cũng là trùng hợp, ừm, có thể cũng là tiểu Thiến Thiến tự mình cố ý lựa chọn, cô bé chọn đại học lại có thể ghi danh vào trường học cũ của Đổng Học Bân-- Liên Đại. Liên Đại không phải là trường học tốt, điểm yêu cầu tương đối thấp, danh sách chiêu sinh bên ngoài cũng nhiều hơn một chút so với các trường học khác, cái này có thể cũng là nguyên nhân tiểu Thiến Thiến lựa chọn Liên Đại, cô bé học tập không tồi, nhưng chỉ là trong lớp mà thôi, trong tỉnh còn không tính là đứng đầu, giữa dòng mà thôi.
Xuống máy bay, Đổng Học Bân gọi điện thoại cho Ngu Mỹ Hà, Chị Ngu, tôi đến kinh thành, hai ta gặp mặt? Chị ở chổ nào?
Ngu Mỹ Hà ngẩn ra, Tôi ở nhà thuê.
Đổng Học Bân nói: Cũng là trường học Thiến Thiến bên kia à? Được rồi tôi đã biết.
Cậu biết sao? Tôi đi đón cậu. Ngu Mỹ Hà vội nói.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi học ở Liên Đại bốn năm, chị nói tôi biết không. Chị không cần lo, dù sao ngài và Thiến Thiến đừng ăn là được, tôi đại khái trong vòng hai giờ sẽ đến.
Tốt, chúng tôi chờ cậu. Ngu Mỹ Hà nói.
Đổng Học Bân lần này không có ngồi xe, bởi vì cảm thấy chậm, còn sợ kẹt xe các loại, hắn trực tiếp từ sân bay ngồi xe đến Đông Trực Môn, sau đó ngồi đường sắt ngầm, cuối cùng mới đón xe đi biệt thự Tứ Quý Thanh Kiều của mình trước kia.
Vừa đi vào, người rất nhiều.
Để ở đây để ở đây!
Đừng có để pháo ra trước!
Đèn lồng nhích qua trái một chút! Đúng đúng đúng vậy!
Hơn mười người. Phần lớn Đổng Học Bân đều không nhận ra. Nhìn rất trẻ tuổi, hẳn đều là bạn bè và bạn học của Tạ Nhiên.
Đổng Học Bân sớm đem nhà ở đưa cho Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh, cái này cũng là lúc Phương gia yêu cầu lễ hỏi nói ra, sáng mai hai người đính hôn. Tuy rằng không long trọng bằng kết hôn. Nhưng là chuyện rất lớn. Nhà ở khẳng định cũng phải đơn giản bố trí một chút, dù sao sau đính hôn khi hai người sẽ ở cùng một chỗ.
Anh là? Một người trước mặt nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nói: Các người bận đi, đừng quản tôi.
Lúc này. Tạ Nhiên từ trong biệt thự đi ra, Ai da, anh rể! Anh đã trở về?
Đổng Học Bân cười vẫy tay, Vừa xuống máy bay, được rồi, biết các người bận việc, anh cũng là trở về lấy xe, không có xe đi chỗ nào đều không tiện.
Anh rể?
Anh rể của Tạ Nhiên?
Người lý giải tình huống đều hiếu kỳ giật mình nhìn Đổng Học Bân, đại danh của ôn thần bọn họ có vài người sớm đều nghe như sấm bên tai, thật sự là không ngờ rằng dĩ nhiên lớn lên bình thường như thế, hình như tuyệt không thần kỳ, người này thật sự là ôn thần đỉnh đỉnh đại danh? ?
Đổng Học Bân không để ý tới ánh mắt của người bên ngoài, tiến vào ga ra, đem chiếc xe thể thao Porche màu đen mua cho Tuệ Lan lái đi ra, đi nhanh như chớp. Land Rover của mình còn đang ở Thiểm Bắc bên kia, hắn ở kinh thành cũng chỉ có một chiếc xe như thế, hơn nữa nhà ở đều tặng, xe cũng phải sớm lấy ra một chút, nếu không làm sao mà được.
. . .
Buổi chiều một giờ rưỡi.
Liên Đại, cửa trường học.
Ngu Mỹ Hà tới trường học gọi điện thoại cho con gái, nói cho con gái biết Đổng Học Bân muốn tới, chỉ chốc lát sau, Ngu Thiến Thiến hưng phấn mang theo ba người bạn cùng phòng của cô ấy đi ra.
Mẹ. Ngu Thiến Thiến kêu lên.
Ngu Mỹ Hà ừm một cái, Đây là bạn học của con?
Ừm, đều là bạn tốt trong ký túc xá của con. Ngu Thiến Thiến cho các nàng giới thiệu.
Một cô gái cười nói: Chào dì Ngu, cứ nghe Thiến Thiến nhắc tới dì.
Ngu Mỹ Hà không phải loại người đặc biệt giỏi về câu thông và giao lưu, nói: Chào con chào con.
Bỗng nhiên, bên kia một chiếc xe thể thao Audi TT màu bạc nhanh chóng lái đến đây, cũng không biết là cố ý hay không, mà dừng ngay tại trước mặt bọn họ.
Một người bạn cùng phòng của Thiến Thiến bĩu môi nói: Tên Tôn Bang này, sao lại tới nữa rồi.
Một nữ bạn cùng phòng khác cũng nói lầm bầm: Hắn là âm hồn không tan, không biết Thiến Thiến chúng ta không thích hắn à, không phải là trong nhà có chút tiền sao, có tiền là có thể quấy rầy người khác hả?
Người bạn cùng phòng thứ ba là một cô gái mập, đem Ngu Thiến Thiến che ở sau người, Thiến Thiến bạn đừng sợ, có mình đây, Tôn Bang nếu như còn quấn quít lấy bạn, mình lấy mông ngồi chết hắn!
Nghe lời này, mấy người đều cười rộ lên.
Ngu Thiến Thiến vẻ mặt xấu hổ, Mẹ.
Ngu Mỹ Hà sắc mặt không dễ coi cho lắm, Chuyện gì xảy ra?
Con tới trường học ngày đầu tiên thì hắn. . . Hắn liền theo con, con căn bản là không thích hắn, hắn còn luôn. . . Ngu Thiến Thiến cúi đầu nói, hình như phạm vào sai lầm.
Cô bạn mập cùng phòng nói: Thiến Thiến, cái này không phải do bạn.
Bên kia, cửa xe Auditt mở ra, đi xuống một thanh niên nói chung là không đẹp trai cho lắm, đại khái hai mươi tuổi hơn, hẳn là lớn hơn một hai tuổi so với Ngu Thiến Thiến bọn họ.
Thiến Thiến. Tôn Bang rất vô cùng thân thiết nói.
Ngu Thiến Thiến quay đầu làm bộ không nhận ra hắn.
Tôn Bang, anh có chuyện gì vậy? Cô bạn mập cùng phòng chống nạnh nói.
Tôn Bang chớp mắt nói: Tôi tìm Thiến Thiến, muốn hẹn cô ấy ăn, các người nếu như muốn đi chúng ta cùng nhau, ơ, vị này chính là? Sao lớn lên giống như Thiến Thiến?
Ngu Mỹ Hà mất hứng nói: Tôi là mẹ cô ấy.
Tôn Bang nhất thời ai da một tiếng, Thì ra là bác gái, chào bác chào bác, con là Tôn Bang, năm ba, là bạn học của Thiến Thiến, rất vui được làm quen với bác.
Ngu Mỹ Hà không để ý tới hắn, chỉ là cảnh giác nhìn hắn.
Tôn Bang không thấy mất mặt, đem ánh mắt chuyển hướng Ngu Thiến Thiến, Thiến Thiến, đi thôi, kêu mẹ em cùng nhau, chúng ta đi ăn cơm Tây!
Cô bạn cùng phòng ốm nói: Anh còn chưa xong? Không thấy Thiến Thiến không thích anh sao!
Tôn Bang nói: Tình cảm là có thể chậm rãi bồi dưỡng, đi thôi, lên xe đi. Có vẻ như khoe khoang. Một người sinh viên có thể lái được chiếc Auditt tới trường, quả thật là rất đáng chú ý.
Ngu Thiến Thiến nói: Không đi.
Đi thôi Thiến Thiến. Tôn Bang không buông tha.
Ngu Mỹ Hà thấy đến đây đều tức giận, Tên nhóc cậu làm cái gì thế.
Cách đó không xa, một chiếc Porche màu đen bảng số kinh thành 9999 chạy tới rất nhanh, loại xe thể thao này và Auditt hiển nhiên không cùng một tầng, một chiếc hơn cả triệu đồng, cách nhau gấp chục lần, tiếng động cơ nổ vang cũng không giống, xe vừa đến đây thì hấp dẫn không ít người chú ý.
Đổng Học Bân tới, đến đây thì thấy được sắc mặt căm tức của chị Ngu, hắn biết Ngu Mỹ Hà là một người rất nhu thuận, tính cách cũng có chút nhu nhược, cơ bản không biết tức giận, có thể thấy được cô ấy lúc này là quá mất hứng, lúc này mới lộ ra sắc mặt như vậy. Đổng Học Bân thấy thế sắc mặt cũng lạnh lẽo, một cước phanh lại đứng ở trước mặt bọn họ, mở cửa xuống xe, hô: Chị Ngu, Thiến Thiến.
Học Bân. Ngu Mỹ Hà vội nói.
Ngu Thiến Thiến cũng kinh hỉ nói: Chú!
Nhìn chiếc Porche xa xỉ của Đổng Học Bân, ba bạn cùng phòng của Ngu Thiến Thiến đều kinh ngạc một chút, hiển nhiên không ngờ rằng Thiến Thiến còn nhận thức người có tiền như thế.
Tôn Bang vừa nhìn, lòng cũng mềm nhũn, không riêng gì giá xe ở đây, bảng số xe cũng không tầm thường, kinh thành 9999? Đây là người nào?
Đổng Học Bân trầm giọng nói: Chuyện gì xảy ra?
Ngu Mỹ Hà lập tức nói: Hắn muốn đuổi theo Thiến Thiến, cứ quấn quít lấy, Thiến Thiến căn bản không thích hắn.
Đổng Học Bân nhìn Tôn Bang bên cạnh, Là cậu? Theo đuổi tiểu Thiến Thiến của chúng tôi? Nói xong bật cười một tiếng, Lái một chiếc TT là không biết mình họ gì?
Tôn Bang không phục nói: Anh là ai hả?
Đổng Học Bân nói: Cậu quản tôi là ai, tôi đếm tới ba, lập tức cút ngay cho tôi, sau này cậu nếu như dám dây dưa Thiến Thiến của chúng tôi, đừng trách tôi trở mặt!
Tôn Bang quát to: Anh kêu tôi đi thì tôi phải đi à? Dựa vào cái gì?
Đổng Học Bân vui vẻ, Hắc, tên nhóc, ồn ào với tôi phải không?
Tôn Bang cũng là thấy Đổng Học Bân rất trẻ tuổi, cùng lắm thì lớn hơn vài tuổi, cho nên căn bản không muốn mất mặt rời đi, thua cái gì cũng không thể thua khí thế.
Động tĩnh bên này nhất thời làm không ít người vây xem, đều là sinh viên, thích nhất cũng là xem náo nhiệt, tất cả mọi người đứng xa xa nhìn, đều nghị luận.
Một người lãnh đạo trường học nhíu mày đi ra, Làm gì thế? Làm sao vậy?
Trương hiệu trưởng. Có học sinh nhanh chóng chào hỏi.
Trương phó hiệu trưởng còn tưởng rằng là có người đánh nhau, đến gần mới nhìn rõ mặt của Đổng Học Bân, a một tiếng, nhanh chóng đi tới, Cái này không phải Đổng sở trưởng sao!
Đổng Học Bân vừa nhìn ông ta, cười nói: Ồ, Trương hiệu trưởng.
Lần trước Liên Đại kỷ niệm ngày thành lập trường, Đổng Học Bân còn nhậm chức sở trưởng phòng giám sát ủy ban kỷ luật trung ương tới tham gia qua, gặp qua phó hiệu trưởng này.
Xảy ra chuyện gì? Trương phó hiệu trưởng nhìn quanh bốn phía.
Đổng Học Bân cười ha ha, Không sao, cũng là chút vấn đề nhỏ, tôi xử lý đi, không làm phiền Trương hiệu trưởng ngài đứng ra. Nói xong, nhìn về phía Tôn Bang nói: Tôi đếm tới ba, không cút đi thì đừng trách tôi không khách khí, ba. . . Hai. . .
Mới nói được hai, Tôn Bang đã xám xịt lên xe, một đường lái đi, không có biện pháp, không đi không được. Hắn rốt cuộc thấy rõ ràng, người này tuyệt đối không phải người bình thường, lái Porche bảng số 9999? Trương hiệu trưởng thấy hắn đều khách khí như vậy? Then chốt nhất là một tiếng Đổng sở trưởng !
Sở trưởng?
Sở trưởng bình thường cũng dễ nói, đó đều là gọi chơi thôi.
Nhưng nếu là sở trưởng trong cơ quan nhà nước, vậy. . .
Tôn Bang không phải kẻ ngu, vừa nhìn thái độ của Trương hiệu trưởng là biết, người này tám phần mười thật đúng là cán bộ cấp xử, thậm chí còn có thể quyền cao chức trọng, không phải phòng ban bình thường! Người như thế, Tôn Bang hiển nhiên là đắc tội không nổi, đừng nói hắn, cha mẹ hắn đều đắc tội không nổi!
Thấy hắn coi như thức thời, Đổng Học Bân cũng không truy cứu, xoa xoa đầu Thiến Thiến, Được rồi, vấn đề giải quyết.