Cửa.
Người tản.
Trước cánh cửa và xung quanh vốn dĩ ồn ào ầm ĩ thoáng cái an tĩnh, chỉ còn một đám bụi bặm bốc lên và rác, có người ngồi xe về nhà, có người trốn xa ở đối diện đường cái xem náo nhiệt, còn có một vài người từ xa tới không cam lòng, thẳng thắn đi qua bên kia, nghe nói đài chủ tịch của dạ hội sẽ gần cái phương hướng kia, đến lúc đó ở bên ngoài nghe một chút cũng coi như không đến không một chuyến.
Chuyện tình coi như kết thúc.
Không ai dám xông vào trong.
Đổng Học Bân cũng mới buông lỏng tay ra, vén tay áo lên nhìn thoáng qua đồng hồ, ừm, sáu giờ kém mười, vừa lúc có thể đi qua hiện trường dạ hội.
Ngài không có việc gì chứ? Mấy người nhân viên công tác của công viên vội vàng tới đây.
Đổng Học Bân nói: Tôi không sao, khóa lại đi, kiếm thêm một cái nữa, khóa hai cái, bảo hiểm một chút.
Tốt tốt. Người của công viên đi khóa cửa lại, thật ra khóa đã sớm đem tới, bất quá tình huống trước đó vẫn không quá ổn định, cũng có chút nguy hiểm, cho nên Đổng Học Bân vẫn không làm cho người đến, lúc này đám quần chúng gây sự đều tản đi, mới cho bọn họ đem khóa tới.
Nước cho ngài.
Khổ cực ngài.
Hai người cán bộ của huyện Tiêu Lân nói.
Đổng Học Bân cầm chai nước uống vài hơi, đưa trở lại, nói: Bên này các người kết thúc công việc đi, hẳn là không ai dám xông vào trong nữa.
Người cán bộ nói: Vậng.
Đổng Học Bân nói: Có chuyện liên hệ tôi.
Ngài bận của ngài, ngài bận của ngài. Hai người liên thanh nói.
Đổng Học Bân gật đầu, liền tìm phương hướng bên trong đi vào, vừa đi cũng vừa một lần nữa sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt cổ áo và tay áo.
Nhân viên công tác còn lại của huyện Tiêu Lân tắc lập tức kết thúc công việc, quét rác có quét rác, liên hệ cảnh sát có liên hệ cảnh sát, từ lúc vừa rồi khi chuyện xảy ra thì có người của cục công an cho người của công viên giúp đỡ ghi hình. Tất cả đều ghi lại, mấy người đi đầu xúi giục gây sự khẳng định là phải bắt, nhìn cửa sắt công viên, sớm cong veo siêu vẹo, tường ngoài công viên cũng có rất nhiều chỗ đều bị nứt hoặc rớt vôi, trước đó bởi vì người gây sự nhiều quá, cũng lo lắng đến tình huống thực tế mới không có đi xử lý, nhưng sau đó khẳng định phải tính, pháp không trách chúng. Nhưng người đi đầu thì huyện Tiêu Lân đương nhiên sẽ không để cho bọn họ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, hủy hoại của công là cần phải bồi thường.
. . .
Hội trường.
Thời gian cũng sáu giờ.
Đây là thời gian nhập tọa, cũng không phải thời gian dạ hội, dạ hội được mở màn lúc sáu giờ rưỡi, cho nên Đổng Học Bân cũng không vội. Còn nửa tiếng.
A.
Đổng bí thư đã trở về.
Bí thư, ngài thế nào?
Rất nhiều cán bộ đều xông tới, Tô Nham và Mạnh Hàn Mai cũng trước tiên buông công việc đi chào đón, thật ra mọi người đã sớm từ trong điện thoại lý giải tình huống ở cửa, biết Đổng bí thư một người chặn một hai trăm ngàn người còn không tổn hao gì, nhưng khẳng định vẫn là phải hỏi thăm một chút.
Đổng Học Bân nở nụ cười, Tôi không sao. Cảm ơn mọi người lo lắng, ừm, dạ hội đều chuẩn bị xong?
Đều chuẩn bị xong. Mạnh Hàn Mai và Tôn Trường Trí là chủ yếu phụ trách chuyện này.
Tôn Trường Trí nói: Cũng là tiết mục ảo thuật của ngài còn chưa có. . . MC không biết giới thiệu như thế nào, Tôn đạo diễn cũng không biết ngài muốn an bài tiết mục lên sân khấu thứ mấy.
Đổng Học Bân không vội nói: Đến lúc đó rồi nói sau. Tôi chưa nghĩ ra.
Còn chưa nghĩ ra? Tôn Trường Trí ặc một tiếng, Đã sắp mở màn, cái này. . .
Không cần lo lắng, tôi có tính toán. Những người khác chuẩn bị xong là có thể. Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, Khách quý cũng đều đến đông đủ?
Thư ký Tô Nham nói: Có hai người lãnh đạo không tới. Lâm thời có việc, người khác đều tới, chỗ ngồi trên cơ bản cũng ngồi đầy.
Tràng diện rất náo nhiệt, mọi người hăng hái cũng đều rất cao, ngoại trừ tuyến cảnh giới hai mét làm lối đi lâm thời, xung quanh và hai bên hầu như đều bị dân chúng chen đầy, hơn mười ngàn thậm chí một trăm người, cái này tương đương với một hội biểu diễn lớn, cũng chiếm một phần diện tích lớn của công viên trung tâm, bên này cũng may đều là bãi đất trống, bằng không thật sự không chứa được nhiều người như vậy, đảo mắt nhìn là biết, tất cả đều là đầu người. Bất quá cũng có vấn đề, người tuy rằng đều ngồi vào chổ, nhưng bọn họ bên này không phải là kiểu ngồi như nhà hát lớn hay sân vận động, cho nên khoảng hai mươi ngàn người phía trước cũng còn tốt một chút, mấy chục ngàn người phía sau cơ bản không nhìn thấy hoặc là thấy không rõ đài chủ tịch, vậy cũng không có biện pháp, không có khả năng thỏa mãn mọi người, hơn nữa vé đứng cũng là không tốn nhiều tiền, đám dân chúng có oán giận, nhưng cũng không quá lớn.
Phía trước, có người gọi Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vừa nhìn, liền đi đến chổ ngồi hàng ghế đấu.
Đổng bí thư, nghe nói bên cửa đã xảy ra chuyện? Một người trung niên nói.
Làm Lý thị trưởng lo lắng, không có việc gì, đã giải quyết. Đổng Học Bân cười nói: Ồ, đây là đứa nhỏ của ngài à, thật xinh đẹp.
Lý thị trưởng cười ha ha, Cũng được, giống mẹ.
Đổng Học Bân lại nghiêng đầu nhìn về phía một người, Trần cục trưởng cũng tới? Hoan nghênh hoan nghênh, ngày hôm nay thật sự là bận quá, vốn đang nói ra đi nghênh ngài, có chút chuyện, tôi không bồi ngài, ngài đừng giận chúng tôi, ha ha, được, có việc ngài nói với tôi một tiếng. Ngày hôm nay lãnh đạo tới rất nhiều, lãnh đạo cán bộ của các huyện khác Đổng Học Bân còn không sao cả, nhưng rất nhiều người đều là lãnh đạo cán bộ của thành phố mình hoặc thành phố lân cận, thậm chí cán bộ tỉnh cũng có rất nhiều người đến xem dạ hội, Đổng Học Bân làm chủ nhà, tự nhiên phải chào hỏi mọi người một chút, không thể quá chậm trễ. Đương nhiên, cái này cũng chỉ là tương đối, tới nhiều lãnh đạo và cán bộ như vậy, rất nhiều người Đổng Học Bân thậm chí đều chưa thấy qua không nhận ra, hắn cũng bắt chuyện không được, không có cách nào khác chiếu cố chu toàn, cái khác chỉ có thể để thư ký và lão Mạnh chỗ đó giúp đỡ một chút.
Xã giao một chút, Đổng Học Bân lại đi tới bên cạnh chỗ ngồi của nhà đầu tư.
Trương Đông Phương và người của cục chiêu thương cũng đang bàn nghiệp vụ cùng nhà đầu tư, vừa nhìn Đổng Học Bân đến đây, mới biết được hắn trở về từ cửa.
Trương Đông Phương lập tức quan tâm vài câu.
Nhà đầu tư đồng loạt nhìn về phía Đổng Học Bân, hiển nhiên so sánh với Trương Đông Phương huyện trưởng, bọn họ đối với bí thư huyện uỷ của huyện Tiêu Lân càng cảm thấy hứng thú một ít, không có cách, vừa rồi Đổng Học Bân đại phát thần uy, nhà đầu tư đều cách không xa thấy rất rõ ràng.
Đổng bí thư lợi hại.
Ha ha, thật sự là mở rộng nhãn giới!
Nghe nói ngày hôm nay còn có tiết mục của ngài? Quá mong đợi.
Đổng Học Bân cũng cười giao lưu vài câu với mọi người, chờ bên này đều xã giao xong không khác biệt lắm, đầu kia Tôn đạo diễn cũng gọi hắn.
Học Bân!
Làm sao vậy Tôn đạo diễn? Đổng Học Bân đi ra sau đài.
Nghe nói cậu bị thương? Tôn đạo diễn lo lắng nhìn hắn, Không được cậu cũng đừng lên, ảo thuật đều phải chuẩn bị đạo cụ và vân vân, cậu cũng không kịp.
Trần Oánh đang trang điểm phân nửa, nghe tiếng cũng đi ra, Bị thương?
Đổng Học Bân giật giật cánh tay, cười nói: Các người xem tôi giống như bị thương sao? Không quan hệ, đạo cụ ảo thuật cũng không cần chuẩn bị, đi tới là có thể diễn.
Phía sau sân khấu là các phòng lớn, bên trong đều là phòng thay quần áo và trang điểm nghỉ ngơi, dành cho diễn viên chuẩn bị, Trần Oánh từ bên trong đi ra, tuy rằng chỉ là lộ ra một chút từ bên hông sân khấu, nhưng nhất thời có dân chúng tinh mắt thoáng cái thấy được cô ấy.
A!
Trần Oánh!
Tôi thấy Trần Oánh rồi!
Quá đẹp! Người thật còn đẹp hơn so với trên TV!
Bầu không khí vốn dĩ còn lộn xộn nhất thời náo nhiệt một ít, rất nhiều người đều la lên tên của Trần Oánh, trời đã có chút tối, rất nhiều người cầm gậy huỳnh quang trong tay lên nhìn cũng đặc biệt chói mắt.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Được rồi, cô nhanh chóng hoá trang đi Trần Oánh, dạ hội sắp bắt đầu, đừng lo lắng tôi, tố chất thân thể của tôi tốt lắm, ha ha.
Trần Oánh nhiều lần xác nhận một chút thấy Đổng Học Bân thật không bị thương, lúc này mới yên tâm mà tiến vào phòng trang điểm.
Tôn đạo diễn sớm quen thuộc với Đổng Học Bân, lúc này cũng lấy tư thái của trưởng bối phê bình hắn, Cậu nói cậu cũng thật là, bên ngoài người nhiều như vậy, cậu đi tới để làm gì, lỡ như xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Cậu là người đứng đầu, cậu có chuyện dạ hội còn làm được à? Hơn nữa tôi cũng không có cách nào ăn nói với Từ đại tỷ.
Đổng Học Bân nói: Vừa rồi tình huống rất nguy hiểm, tôi không thể mắt thấy người của tôi gặp chuyện không may, tôi trốn ở phía sau làm sao được? Ngài nói có phải không? Bất quá ngài phê bình tôi tiếp thu.
Cậu à. Tôn đạo diễn cũng không nói cái gì.
Sau đó, ngọn đèn mở lên.
Hiện trường lập tức sáng lên.
Nhân viên công tác của đài truyền hình cũng đều nhất thời tỉnh táo, đem máy quay làm tốt điều chỉnh cuối cùng, lần dạ hội này là phát sóng trực tiếp, cái này cũng là chuyện Đổng Học Bân quyết định, cho nên cần một trăm hai mươi phần trăm tinh thần của nhân viên công tác, một chút vấn đề cũng không thể có, thật sự xảy ra sai lầm trọng đại gì, vậy bọn họ sẽ mất mặt đến các nơi trong nước, bởi vì không nghĩ cũng sẽ biết, nhiều ngôi sao như vậy tham gia một dạ hội, khẳng định sẽ được rất nhiều truyền thông quan tâm, thậm chí còn có thể có video đăng lại trên internet, cái độ quan tâm này khẳng định là huyện Tiêu Lân trước nay chưa có, tất cả mọi người rất coi trọng, rất khẩn trương, cũng rất hưng phấn, nếu như làm tốt lần dạ hội này, không chỉ chiêu thương dẫn tư có thể lấy được thành công lớn, thậm chí ngay cả du lịch và sản nghiệp văn hóa sẽ được hưởng, sẽ kéo toàn bộ huyện phát triển.
Đếm ngược theo thời gian.
Còn mười phút.
Đổng Học Bân vừa đi ra, Trương Đông Phương bên kia cùng nhà đầu tư cũng rút ra đến đây, tìm được Đổng Học Bân, Bí thư, lên tiếng khai mạc không?
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, nói: Lên đi, hai ta cũng lên, ha ha.
Trương Đông Phương cười nói: Vậy được, chờ cậu xuống tôi lên nói sau, đến lúc đó trực tiếp mở màn dạ hội?
Đổng Học Bân bỗng nhiên đầu óc khẽ động, Như vậy đi lão Trương, ông lên đài nói chuyện đi trước, tôi lên thứ hai.
Cái này sao được. Trương Đông Phương không nói gì: Cậu là bí thư, tôi đi lên đầu tiên thì sao được, không hợp. Nếu như Trương Đông Phương là người lên nói chuyện đầu tiên, Đổng Học Bân chờ sau khi dạ hội kết thúc lên tiếng tổng kết, cái này còn tạm thông qua được, nhưng nói chuyện dạ hội hình thức bình thường vẫn là theo trình tự cấp bậc từ lớn đến nhỏ, lên tiếng đọc diễn văn cũng chú ý.
Đổng Học Bân lại nói: Cứ như vậy đi, tôi lên thứ hai, tôi còn có an bài khác, ha ha, cũng không chú ý nhiều như vậy.