Sáu giờ rưỡi.
Dạ hội văn nghệ đúng giờ mở màn.
Ngọn đèn lóe ra, vài máy quay đều nhắm ngay chỗ đó.
Sân khấu và thiết bị mặc dù có chút đơn sơ, nhưng cũng là mấy ngọn đèn như thế, dưới an bài của Tôn đạo diễn dĩ nhiên sản sinh hiệu quả không tệ, bởi vậy cũng có thể thấy được trình độ chuyên nghiệp của Tôn đạo diễn.
Một người nữ MC đài truyền hình huyện mời tới mỉm cười đi lên đài chủ tịch, đang trên đài còn có một người nam đồng chí khẩu tài rất tốt của cục văn hóa huyện bên kia, hắn là nam MC của ngày hôm nay, Các vị lãnh đạo, các vị khách, các vị khán giả trước TV, xin chào mọi người, ngày hôm nay là một ngày đặc thù, là lễ văn hóa chiêu thương dạ hội văn nghệ đại hình huyện Tiêu Lân chúng ta lần đầu tiên tổ chức. . . Nói một đống, cuối cùng mới do nam MC nói: Sau đây, hoan nghênh huyện trưởng huyện Tiêu Lân chúng ta Trương Đông Phương lên tiếng khai mạc.
Ơ?
Trương huyện trưởng?
Sao Trương huyện trưởng lại lên đầu tiên?
Nhiều cán bộ và lãnh đạo phía dưới không rõ ràng tình huống, đều run lên một chút.
Lẽ ra ngày hôm nay người đầu tiên nói chuyện hẳn là cán bộ tỉnh hoặc là lãnh đạo thành phố, nhưng bên trong cán bộ tỉnh không có cán bộ phân công quản lý chiêu thương, bên trong lãnh đạo thành phố có tới, ví dụ như cục trưởng cục chiêu thương hiện tại mang theo đứa nhỏ và vợ ngồi ở phía dưới đâu, thế nhưng Đổng Học Bân căn bản không có ý cho người của thành phố lên tiếng, bởi vì đối phương trước kia từ chối qua tham gia dạ hội, Đổng Học Bân có đôi khi rất mang thù, cho nên nhảy qua giai đoạn lãnh đạo thành phố nói chuyện, trực tiếp để lãnh đạo của huyện Tiêu Lân lên.
Sau đó Trương Đông Phương lên đài, ông ta đã sớm chờ ở phía sau, hai bước đi lên, cầm micro đứng ở chỗ đó.
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên, tuy rằng không nhiệt liệt, nhưng cũng không nhỏ. Dân chúng không vỗ tay, bọn họ toàn bộ chờ xem ngôi sao. Ai sẽ phản ứng một ông bụng phệ chứ, nhưng phía dưới còn có nhiều nhân viên công tác của huyện Tiêu Lân, bọn họ khẳng định phải cổ động cho lãnh đạo.
Chào mọi người. Trương Đông Phương có vẻ có chút khẩn trương, mồ hôi rất nhiều, dù sao cũng là tiết mục phát sóng trực tiếp, có thể là nghĩ đến người ở khắp nơi đều có thể sẽ thấy, biểu tình lại càng không được tự nhiên, sau khi lấy ra bài phát biểu, Trương Đông Phương hầu như là rất cứng ngắc máy móc đọc một lần. Sau đó gấp gáp đi xuống. Lão Trương ở dưới nhìn rất tự tin, vừa rồi nói chuyện với Đổng Học Bân còn đặc biệt thản nhiên, được đấy, vừa lên đài thì lộ hết, cầm bài phát biểu trong tay còn đọc lắp vài chổ.
Sau đây cho mời bí thư huyện uỷ huyện Tiêu Lân Đổng Học Bân lên tiếng. Mọi người hoan nghênh. MC nói xong thì lui ra một bên, tự mình cũng đứng vỗ tay.
Lúc này đã nhìn ra chênh lệch.
Trong tiếng vỗ tay, Đổng Học Bân bước đi lên, một chút cảm giác mất tự nhiên cũng không có, thậm chí ngay cả bài phát biểu cũng không có đem, thật ra hắn ngay cả chuẩn bị cũng không có chuẩn bị bài phát biểu cái gì, cho tới bây giờ đều là tự phát huy. Thoải mái đứng chỗ đó, cầm micro nói, Ngày hôm nay có rất nhiều lãnh đạo, rất nhiều khách quý tới. Rất nhiều nhà đầu tư, còn có rất nhiều bạn bè từ bốn bể năm châu, tôi đại biểu huyện ủy hoan nghênh mọi người, mọi người có thể trong trăm bận rút ra thời gian tham gia dạ hội văn hóa chiêu thương chúng tôi lần đầu tiên tổ chức. Cái này là vinh hạnh của chúng tôi.
Mắt thấy lãnh đạo lại muốn thao thao bất tuyệt, mấy chục ngàn dân chúng phía sau rất nhiều người đều thấp giọng oán giận.
Nhưng Đổng Học Bân lại không chút hoang mang. Cười nhìn mọi người, Tôi đã nghe tiếng của khán giả, đây là khiến cho tôi nhanh chóng xuống đài.
Phụt!
Phía dưới có người không nhịn được bật cười ra.
Đám dân chúng cũng không ngờ rằng bí thư huyện uỷ sẽ nói như vậy, vẫn là nói lúc phát sóng trực tiếp, tiếng oán giận lúc đầu cũng biến thành tiếng cười.
Người của huyện Tiêu Lân thì liên tiếp lau mồ hôi.
Đổng Học Bân rất thong dong, Ha ha, vậy tôi hưởng ứng tiếng hô của quần chúng, mau chóng kết thúc đọc diễn văn, ừm, cái này thật ra rất dài, vậy giảm bớt khoảng hai ngàn chữ đi. Nói xong nhìn về phía MC, Được rồi MC, tôi đã nói xong, chúng ta nhanh chóng tiến vào biểu diễn đi, nếu không khán giả sẽ ném đồ.
Cái này đều là không có thương lượng qua.
Nam MC là xuất thân nhân viên công vụ, tương đối quy củ, cũng không có trải qua sân khấu lớn như vậy, là lâm thời bị chộp tới, cho nên đối với phản ứng của Đổng bí thư cũng trở tay không kịp, hắn đều là dựa theo kế hoạch của Tôn đạo diễn, lúc này căn bản không rõ.
Tôn đạo diễn đều đang lau mồ hôi trên đầu một cái.
Nữ MC lại vô cùng linh hoạt, đó là một người thân kinh bách chiến, bình thường làm một ít tiết mục phát sóng trực tiếp, năng lực ứng đối rất mạnh, liền cười nói: Tôi sao cảm thấy hiện tại đã tiến vào giai đoạn biểu diễn, tôi nghe nói Đổng bí thư ngày hôm nay cũng có một tiết mục.
Đổng Học Bân kinh ngạc một tiếng, Tôi còn có tiết mục?
Lần này ngay cả Mạnh Hàn Mai và Thường Lâm bọn họ đều vui vẻ.
Ha ha. . . Đám dân chúng cũng đều cười thiện ý một tiếng.
Cái này là ai chơi tôi vậy! Đổng Học Bân cầm micro giả vờ tức giận nói: MC, có phải là cô?
Nữ MC cười khổ giơ giơ lên danh sách tiết mục, Tôi nào dám “chơi gì” ngài, danh sách tiết mục trong tôi là như thế này, ài để tôi xác nhận một chút, đừng có sai. Cô ấy cúi đầu nhìn một chút, Không sai , cũng là viết tiết mục của ngài, a, là biểu diễn ảo thuật.
Đổng Học Bân lau mồ hôi, Vậy lúc này làm sao bây giờ?
Nữ MC cười nói: Tôi cũng không biết, nếu không nhanh chóng đổi tiết mục kế tiếp?
Đúng đúng, làm bộ tôi chưa bắt đầu qua. Đổng Học Bân nói: Vậy cái đoạn vừa rồi, đừng có phát nha!
Ha ha ha! Mọi người vừa một mảnh cười vang!
Nữ MC cũng vui vẻ, Đây là tiết mục phát sóng trực tiếp Đổng bí thư, không cắt hình được.
Đổng Học Bân vỗ trán, Xong, ngày hôm nay mất mặt lớn rồi, hình tượng cũng toàn bộ bị hủy, không được, tôi phải nhanh chóng tìm một cái lổ chui vào, ồ, ở đây có một cái bàn này!
Nữ MC làm bộ ngạc nhiên nói: Ngài muốn làm gì?
Tôi chui vào bàn trước, các người dẫn chương trình của các người, đừng chờ tôi. Đổng Học Bân dứt lời, thì xốc khăn trải bàn của đài chủ tịch lên khom lưng tiến vào, khăn trải bàn rất lớn rất dài, lập tức đem thân thể của Đổng Học Bân phủ kín, ngay cả MC bên kia đều nhìn không thấy thân ảnh của Đổng bí thư.
Nam MC trừng to mắt ra.
Khách quý và khán giả phía dưới của cũng đều trợn tròn mắt.
Trong lúc mọi người còn chưa có rõ ràng chuyện gì xảy ra, sau một giây đồng hồ, phía sau của mọi người đột nhiên vang lên âm thanh, Mọi người tìm ai vậy?
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu!
Máy quay cũng ngay lập tức chuyển qua!
Là Đổng Học Bân!
Hắn lúc này lại có thể đứng ở một ngọn núi giả mặt sau cùng của mọi người, cầm trong tay cái micro không dây đang cười tủm tỉm nói với mọi người! Mà ở đây cách đài chủ tịch đến mấy trăm mét lận!
Một mảnh ồ lên!
Ai cũng không ngờ rằng Đổng bí thư sẽ dùng phương thức như thế để biểu diễn màn ảo thuật của mình!