Mười giờ sáng.
Đổng Học Bân cùng Ngu Mỹ Hà chuẩn bị ra ngoài đến Toàn Tụ Đức ăn vịt quay, nhưng kế hoạch lại bị một cuộc điện thoại phá bĩnh.
“Thiến Thiến chắc là đi Băc Kinh tìm mẹ nó rồi” Loan Hiểu Bình nói với Đổng Học Bân trong điện thoại.
“?” Đổng Học Bân ngây người nói: “Khi nào thì đến?”
“Có lẽ là ngồi xe đường dài, khi nãy mẹ thức dậy thấy con bé để lại lời
nhắn” Loan Hiểu Bình giọng trách móc: “Các người cũng thật là, con họ
nhớ mẹ mười mấy ngày rồi, con cũng không vội đưa Tiểu Ngu về huyện đi,
con họ có thể không lo sao, con mau gọi điện cho Thiến Thiến hỏi xem nó
tới đâu rồi, đến bến xe mà đón nó, nó còn nhỏ, bến xe đường dài lộn xộn
như vậy, lỡ mà có xảy ra chuyện gì thì xem ta tính sổ với con!”
Đổng Học Bân vội nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con đi liền”.
Bên kia, Ngu Mỹ Hà cầm túi đứng ở cửa đợi anh, “Tiểu Bân, có chuyện gì vậy?”
“Thiến Thiến đến Bắc Kinh rồi” Đổng Học Bân cười khổ, “Chị mau gọi điện hỏi xem”.
Ngu đại tỷ ngạc nhiên, vội vàng rút điện thoại ra gọi đi, “Alo, Thiến
Thiến, con ở đâu rồi… Bến xe à? Đã đến rồi sao? Sao con lại đến?”
Đổng Học Bân ngắt lời nói: “Đừng nói nữa, bảo nó đứng đợi ở bến xe, nhất định không được chạy lung tung”.
Dặn vài câu, Đổng Học Bân vội vã đưa Ngu Mỹ Hà xuống lầu lên xe chạy thẳng đến bến xe đường dài.
Trước bến xe.
Đổng Học Bân nhìn thấy dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi của Thiến Thiến, vốn dĩ
đang lo lắng cho cô, bèn bật cười, hắn hầu như đang nhìn thấy một phiên
bản của Ngu đại tỷ, Tiểu Thiến Thiến không chỉ mặt gần giống như đúc mà
đến tính cách, cử chỉ cũng tương tự, nhìn thấy cô bé luống cuống đứng ở
đó, nhìn trái ngó phải rồi lại đỏ mặt cúi đầu, giống hệt như lần Ngu đại tỷ đứng đợi ở sân bay thủ đô.
“Thiến Thiến!” Ngu Mỹ Hà chạy nhanh về phía trước.
Ngu Thiến Thiến quay đầu qua, giật mình chạy tới gọi: “Mẹ! Mẹ!”
Ngu Mỹ Hà đỏ cả mắt, ôm chầm lấy con gái, “Xin lỗi, mẹ làm con lo rồi”.
“Mẹ! Con nhớ mẹ quá!” Tiểu Thiến Thiến bật khóc, đã mười mấy ngày không
gặp mẹ rồi, đối với một người hoàn toàn phụ thuộc vào Ngu Mỹ Hà như Tiểu Thiến Thiến mà nói là điều trước giờ chưa có.
Ngu Mỹ Hà cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, “Mẹ cũng nhớ con, cũng nhớ con”.
“Đúng rồi, mẹ, mặt mẹ…” Ngu Thiến Thiến ngẩng đầu lên run rẩy nhìn mẹ,
kinh ngạc nói: “Thật không sao rồi? Mặt mẹ không sao rồi?”
Ngu Mỹ Hà ừm một tiếng, “May mà có ca ca của con, là anh ấy đưa mẹ đi Hàn Quốc phẫu thuật”.
Ngu Thiến Thiến lúc này mới nhớ ra Đổng Học Bân, ngoan ngoãn nói, “Ca ca”.
Đổng Học Bân cười nói:“Con bé này, anh đứng đây cả buổi rồi, giờ mới thấy anh à?”
“Không có, không có” Tiểu Thiến Thiến vội vã, “Em là, là…”
Đổng Học Bân cười ha ha xoa xoa tóc Tiểu Thiến Thiến, “Được rồi, đến nơi bình an là được rồi, lần sau lúc nào đến nhớ phải gọi điện trước, đừng
tự ý đi, gan em bây giờ càng lúc càng to rồi phải không? Đã dám chạy
lung tung, lần này cho qua, sau này không được nữa” Nhìn cô bé gật mạnh
đầu, tay vẫn chưa nỡ buông mẹ ra, Đổng Học Bân vẫy tay, “Đi nào, đến
Toàn Tụ Đức”.
Ăn cơm trưa ở quán vịt quay Toàn Tụ Đứa cửa Hòa Bình, cả Bắc Kinh chỉ có Toàn Tụ Đức mới là chính tông nhất.
Ăn trưa xong, Đổng Học Bân đưa hai mẹ con đến công viên trò chơi Thạch Cảnh Sơn.
Tiểu Thiến Thiến rất hưng phấn, gặp được mẹ, đến được nơi ao ước từ lâu
là Bắc Kinh, lại còn được vào công viên trò chơi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cứ đỏ hửng, kích động vô cùng, vừa mua được vé, Tiểu Thiến Thiến đã
vội vã một tay kéo Ngu Mỹ Hà, một tay kéo Đổng Học Bân chạy ùa vào
trong, hết chơi cái này đến cái kia, hết ngồi ngựa gỗ đến ngồi bánh xe
quay, vui đừng hỏi.
Đổng Học Bân cùng Ngu Mỹ Hà nhìn nhau cười.
Một lúc sau, ba người mua bỏng ngô ngồi nghỉ trên ghế.
Tiểu Thiến Thiến mệt thở phì phò, “Mẹ, ca ca, Băc Kinh chơi vui thật”.
Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Buổi tối muốn đi đâu, anh đưa em đi, muốn xem cái gì?”
“Muốn!” Cô gái gật đầu thật mạnh, “Còn Trường Thành nữa!”
“Đổ mồ hôi, không đi Trường Thành đâu, chỗ đó chẳng có gì cả, toàn là người thôi”.
Buổi chiều ra khỏi công viên trò chơi, Đổng Học Bân lại đưa Tiểu Thiến
Thiến và Ngu Mỹ Hà đi ăn đồ ăn Băc Kinh, có điều lần này là đi Cửa
trước.
Trời dần tối, nhiệt độ cũng dần xuống thấp.
Ngu Mỹ Hà dẫn Tiểu Thiến Thiến đi vệ sinh. Đi xong, ba người bước vào một cửa tiệm.
Đổng Học Bân hỏi, “Cô nhỏ, muốn ăn cái gì thì gọi, đừng khách sáo với anh, biết không?”
Ngu Thiến Thiến mặt hỏ ửng, há miệng, đột nhiên đáp: “Vâng, cảm ơn chú”.
“Em gọi gì cơ?” Đổng Học Bân cười khanh khách hỏi: “Sao mới sáng còn là
anh, giờ đến chiều lại thành chú rồi? Thế thì nhanh quá, ha ha”.
Ngu Thiến Thiến cong môi đáp: “Là mẹ bảo cháu…”
Ngu Mỹ Hà vội cầm lấy thực đơn, “Tiểu Thiến Thiến, con muốn một phần đậu Hòa Lan phải không, mẹ muốn… muốn xíu mại”.
Nhìn Ngu Mỹ Hà, Đổng Học Bân cười nói: “Chú thì chú vậy, nghe mẹ cháu vậy, gọi như thế cũng không phải khó nghe”.
Ngu Mỹ Hà đỏ mặt vội vã giải thích, “Tôi không có bảo nó gọi như vậy”.
“Ha ha, không phải chị, được chưa?” Đổng Học Bân vui với cái điệu bộ
ngốc ngốc của cô, nhìn người ta xem, nói dối mà nói dở như vậy, suy nghĩ thật đơn giản.
Ngu Mỹ Hà cúi cúi đầu, không nói lại nữa.
Tiểu Thiến Thiến không hiểu vì sao lúc ở nhà vệ sinh mẹ lại đột nhiên
dặn nàng đổi cách gọi Đổng Học Bân thành chú, nhưng dù là anh hay chú,
đối với nàng cũng chẳng có gì khác, vừa nhìn mấy đĩa thức ăn nóng hổi
đặt trên bàn, Tiểu Thiến Thiến đã quên khuấy đi hết, cầm đũa lên ăn như
một con mèo đói, vừa ăn vừa hối, “Mẹ, chú, hai người ăn đi, ngon thật
đấy”.
“Vậy thì ăn nhiều vào”.
“Ô… ừm!”
Nhìn con gái ăn ngon miệng, Ngu Mỹ Hà cười mỉm mỉm, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Đổng Học Bân gắp thêm cho cô viên xíu mại, “Chị gọi thì chị cũng ăn đi, tranh thủ còn nóng”.
Ngu Mỹ Hà ừm một tiếng, nhìn Đổng Học Bân, rồi cầm đũa lên ăn, xíu mại không những nóng hổi trong miệng mà nóng cả vào lòng.
Buổi tối.
Cửa Bắc đường Hòa Bình.
Tiểu Thiến Thiến chơi cả ngày thật vui vẻ, nhưng cũng rất mệt, đứng dưới lầu, đến cả cầu thang nhà Đổng Học Bân cũng không thể bước nổi.
“Chú, cháu lên không nổi rồi” Ngu Khiêm Khiếm hơi làm nũng.
Ngu Mỹ Hà kéo kéo nàng, “Còn mấy bước thôi, sao lại không lên nổi, nhanh lên”.
Đổng Học Bân cười nói: “Hay là chú cõng cháu lên nhé?”
“Không cần” Ngu đại tỷ nói: “Chiều nó quá, tự nó lên được”.
Ngu Thiến Thiến làm bộ bước hai bước mới lên nổi một bậc, nhìn thấy
thế, Đổng Học Bân bèn quỳ xuống vẫy tay bảo Tiểu Thiến Thiến leo lên,
Ngu Mỹ Hà cũng chẳng ngăn được nó, đành nhìn cho con bé đang cười hả hê
ôm lấy cổ Đổng Học Bân, đu lên lưng anh. Ngu Mỹ Hà trong lòng hiểu rõ,
trước đây con gái không làm nũng với người trong nhà là bởi vì người
chồng đã mất của cô đối với Thiến Thiến không tốt lắm, bởi vậy mới hình
thành cho con bé tính cách ngượng ngùng nhút nhát, bây giờ, Đổng Học Bân nhất mực chiều theo ý của hai mẹ con, Tiểu Thiến Thiến tìm thấy người
có thể làm nũng, bởi vậy mà tính cách ẩn sâu trong con người con bé mới
bộc lộ ra ngoài.
Về đến nhà, Tiểu Thiến Thiến chạy vô phòng ngủ, nằm trên giường giơ tay chân lên trời.
Ngoài phòng, Ngu Mỹ Hà thấp giọng: “Hôm nay cảm ơn cậu quá, hiếm khi
thấy Thiến Thiến vui vẻ như vậy, đứa trẻ này, càng ngày càng nghịch”.
“Con nít mà, đứa nào chẳng ham chơi” Đổng Học Ban xoa xoa lưng, mới vừa cõng con bé lên lầu cũng mệt chết đi được.
Ngu Mỹ Hà quýnh lên, “Có phải lưng bị trật rồi không? Tôi đã nói đừng chiều nó quá, đưa tôi xoa cho cậu”.
“Không trật, chỉ là hơi mệt thôi” Quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, Đổng
Học Bân nói nhỏ nhỏ: “Chị đi xem thử, xem xem Thiến Thiến ngủ chưa”.
Ngu Mỹ Hà đỏ mặt, nhếch miệng, bước tới áp vào khung cửa nhìn vào trong, rồi giơ tay chầm chậm đóng cửa lại, quay lại nhìn Đổng Học Bân gật gật
đầu.
Đổng Học Bân cười, kéo Ngu Mỹ Hà vào trong phòng vệ sinh, “Mình tắm thôi”.
“Mình ư?” Ngu Mỹ Hà liền xua tay, “Đừng, không được, Thiến Thiến còn…”
“Nó đã ngủ rồi, cũng không thể dậy ngay được, tôi khóa cửa lại, nếu như
con bé dậy thì bảo tôi ở trong nhà vệ sinh xoa thuốc cho chị, để khỏi
sẹo”.
Ngu Mỹ Hà không có ý kiến gì đứng đờ ra, “Nhưng mà…”
“Không nhưng mà, nhanh, khóa cửa cởi đồ ra”.
Đổng Học Bân nhanh chónh cởi đồ ra, Ngu Mỹ Hà không dám nhìn thân thể
hắn, vội quay đầu lại khóa cửa từ bên trong, quay lưng đứng đợi, ào ào
ào, tiếng nước từ vòi hoa sen vang lên, từng làn hơi ấm tràn ngập phòng
vệ sinh.
Đổng Học Bân vừa gội đầu vừa gọi cô, “Lại đây, vợ chồng vẫn thường hay thế, lại tôi kì lưng cho chị”.
Ngu Mỹ Hà liền quay đầu lại liêc qua, rồi lại ngưng nhìn, cắn cắn môi,
đành chầm chậm cởi đồ bỏ vào sọt, đợi cởi hết đồ xong, cô đỏ mặt quay
người lại, che ngực và phần dưới, ngượng ngùng bước tới, úp úp mở mở,
“Tôi, tôi tắm một lát là được rồi, không tắm nữa, hay là cậu… để tôi kì
lưng cho cậu nhé”.
Đổng Học Bân kéo Ngu Mỹ Hà lại, kéo cô vào chỗ nước nóng.
Một lát sau thân thể trắng bóc của cô đã ướt đẫm.
Đổng Học Bân nhìn say mê, ôm lấy mặt cô hôn.
Ngu Mỹ Hà biết là hắn sẽ như vậy, cũng có hơi kháng cự, đẩy đẩy hắn, đầu liên tục nhìn về phía cửa phòng vệ sinh, chỉ sợ con gái lúc này gõ cửa.
Chừng mười phút sau, không thấy động tĩnh gì ngoài cửa.
Ngu Mỹ Hà mới hơi yên tâm, cuối đầu, để mặc Đổng Học Bân ôm lấy kéo vào chỗ nước lạnh trong phòng.
Đổng Học Bân nhẹ giọng hỏi: “Nếu chị cảm thấy dưới nền bẩn…”
Cô đỏ mặt lắc đầu, nhìn nhìn hắn, rồi tự ngậm môi lại sợ phát ra tiếng động.
Vừa nhìn, Đổng Học Bân không do dự thêm nữa, bắt đầu chiếm đoạt lấy cơ
thể nóng hổi của nàng, cũng không tính rõ hôm nay đã là lần thứ mấy.
Biết rõ mùi vị da thịt.
Hắn càng ngày càng say mê cơ thể thành thục của Ngu đại tỷ rồi.