Quyền Tài

Chương 319: Chương 319: Làm




Sáng sớm hôm sau.

Ánh nắng ấm áp hiền hòa chiếu sáng cả căn phòng.

Tích tắc… Tích tắc… Xoạch… Kim đồng hồ treo tường chỉ đến vị trí tám giờ đúng.

Trên chiếc giường nhỏ, Đổng Học Bân nằm ngáy vang cả phòng, rồi từ từ tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, hắn dụi mắt nhìn nhìn đồng hồ, mới tám giờ, thế là đầu óc không cần nghĩ ngợi gì định ngủ thêm chút nữa, đột nhiên, anh mở mắt ra nhìn gương mặt xinh đẹp thành thục khiến người khác say đắm trước mắt, chợt giật mình, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, rồi cười một cái, cánh tay vòng chặt lấy Ngu Mỹ Hà đang trần trụi trước mắt, nhè nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng một cái.

Lông mi động đậy, Ngu Mỹ Hà tỉnh rồi.

Đổng Học Bân a một tiếng, “Xin lỗi, đánh thức chị rồi”.

Ngu đại tỷ vẫn còn mơ mơ, nheo nheo mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân, chị kêu lên một tiếng theo bản năng, rồi vội khép chân che ngực lại, “Cậu dậy rồi?”

“Đã như vậy rồi, còn che cái gì?”

Ngu Mỹ Hà lảng sang chuyện khác, “Mấy giờ rồi?”

“Tám giờ” Đổng Học Bân cười nói: “Ngủ thêm xíu nữa đi, dù sao thì hôm nay cũng chẳng có việc gì làm”.

Ngu Mỹ Hà ừm một tiếng, cả người căng cứng nằm rất không tự nhiên.

Đổng Học Bân ân cần hôn lên tóc nàng, tay ôm lấy lưng nàng, “Hôm qua thật xin lỗi, do tôi kích động quá, việc này, khụ khụ…”

Nàng cúi đầu, “Không trách cậu, tôi cũng, tôi cũng đồng ý mà”.

Đổng Học Bân nhìn vẻ mặt của cô, “A, giờ hối hận rồi sao?”

“Không phải” Ngu Mỹ Hà mím mím môi, ngập ngừng nói: “Việc này có thể đừng để con gái tôi biết được không, tôi, tôi không biết Thiến Thiến sẽ nhìn tôi thế nào”.

Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Vậy thì không nói với nó”.

Cô gật gật đầu, mặt lại đỏ không biết nói gì.

Không khí rất ngượng ngạo miễn cưỡng, Đổng Học Bân ho mấy cái, tìm đại một chuyện để nói: “Dù sao cũng không vội về huyện mà, hay là hôm nay tôi lại đưa chị đi dạo Kinh thành, hôm qua chị đi chỉ là một góc của núi bằng mà thôi, Cố Cung, Tháp truyền hình trung ương, Hương Sơn, mấy nơi này vẫn chưa tới, đúng rồi, còn cả đồ ăn Bắc Kinh nữa, hôm nay đưa chị đi ăn một bữa vịt quay, rồi cả mấy thứ bao tử chần, dồi chiên nữa”.

“…Ừm”.

Không khí lại trầm xuống.

Đổng Học Bân cười gượng sờ sờ cái mũi, cũng rất ngại.

Không trách hai người ngại ngùng, tuy lúc trước cũng có va chạm mấy lần, thậm chí còn nói đến những vấn đề kiêng kị, nhưng quan hệ của hai người vẫn giữ ở một mức độ, không quá mức, nhưng việc tối hôm qua thực sự là làm thật rồi, hơn nữa còn làm hai lần, như vậy thì hai người là quan hệ gì đây. Tuổi tác không phải vấn đề, nói thì nói vậy, nhưng suy cho cùng Ngu đại tỷ cũng lớn hơn Đổng Học Bân chín mười tuổi, cách biệt tuổi tác quá lớn như vậy mà lại nằm chung trên chiếc giường ôm nhau như thế này, cho là da mặt Đổng Học Bân không mỏng đi, thì cũng có chút hơi khó xử.

“Hôm nay thời tiết không tệ đâu”.

“…Ừm”.

“Thật thích hợp cho chúng ta ra ngoài, phải không?”

“…Vâng”.

Tìm chuyện để nói vài câu, Đổng Học Bân càng cảm thấy ngượng, nhìn xem, không khí gì thế này, thật miễn cưỡng!

Không được, thế này thật không được. Là một người đàn ông, Đổng Học Bân cảm thấy việc thay đổi tình thế là việc của mình, thế là hắn nghĩ ngợi, rồi thẳng tay dò xuống dưới, xoa xoa lớp dầu trên cái đùi nóng hổi mượt mà của Ngu đại tỷ, cảm giác thật đã tay, “Chân của chị thật mềm”.

Ngu Mỹ Hà mặt đỏ , “Đâu có”.

“Sao lại không có, vừa đầy đặn vừa mềm mại, sờ thật đã”.

“Không có đâu” Nàng không biết làm gì, nhìn sang một bên.

Đổng Học Bân sờ tay mân mê đùi nàng, “Ngu đại tỷ, quay qua đâu, muốn hôn chị một cái”.

Ngu Mỹ Hà ấp úng vài tiếng vẫn không quay đầu lại, Đổng Học Bân đành đưa tay qua tóc đỡ đầu nàng, cho mặt nàng nghiêng lại, rồi đỡ lấy miệng hôn lên, đôi bờ môi đỏ cũng rất mịn màng, thơm thơm, giống như mật nóng vậy, hôn lên là không muốn thả ra. tối hôm qua Ngu Mỹ Hà dù sao thì cũng đã bị hắn làm rồi, giờ này cũng không buông ra được, trốn một lát, vẫn trốn không được.

Hôn vài phút.

Ngu Mỹ Hà mới thở dốc đẩy hắn ra, “Tiểu Bân, nên dậy rồi”.

Đổng Học Bân lòng lại nổi lửa, “Hay là… làm một lần nữa nhé? Dù sao cũng chưa mặc đồ mà”.

“?” Ngu Mỹ Hà kẹp chân lại theo phản xạ, “Đừng, chúng ta thế này không tốt, tối hôm qua là… hơn nữa trời… trời cũng sáng rồi”.

“Sao lại là không tốt?”

“Việc của chúng ta, không thể để người khác biết”.

“Hiện tại chỉ có hai người ta, ai biết?”

“Nhưng mà…” Ngu Mỹ Hà nói không lại hắn, cắn răng im lặng.

“Chị mà không nói gì là tôi làm đó? Làm thật đó nhé?”

Đổng Học Bân làm hành động rất buồn cười, giơ vuốt nhe răng tóm lấy cô, Ngu đại tỷ thu cổ lại, không dám hé tiếng. Đổng Học Bân liền biết không việc gì, cười cười, một chốc đã quấn chặt lấy Ngu đại tỷ, nhìn ánh mắt ngờ nghệch của cô trốn quanh không biết nhìn vào đâu, Đổng Học Bân nhìn vào mắt cô một lát rồi thuận tay kéo vào, lại quấn lấy nàng như tối hôm qua.

Âm thanh đứt quãng vang lên.

Huyên di lúc trước cũng rất mất tự nhiên, cũng đỏ mặt nhưng về sau rồi cũng rất thành thạo.

Nhưng Ngu Mỹ Hà lại khác, đừng thấy nàng lớn hơn Cù Vân Huyên vài tuổi, đừng thấy nàng đã sinh con, khi làm lại rất ngại ngùng, tay không biết để đâu, mắt cũng không biết nhìn vào đâu, từ đầu đến chân đều nóng như mặt, có vẻ rất ngượng ngập, đến lúc cuối cùng thở dồn dập vẫn còn ngượng, mỗi lần đến lúc kết thúc cô mới miễn cưỡng nhập tâm một chút, cố nhìn Đổng Học Bân lắc đầu, giống như vừa nói “Không được”, lại vừa giống như đang muốn nói với Đổng Học Bân nàng đã không chịu được rồi.

Đổng Học Bân lại rất thích nàng như vậy

Sau khi kết thúc, Đổng Học Bân ôm nàng và hôn nhẹ vào bả vai nàng, “Ngu đại tỷ, chị thật đáng yêu”.

“Hô…”Ngu Mỹ Hà vẫn chưa thở bình thường, từng hơi từng hơi thở mạnh.

Đổng Học Bân biết nàng đã thỏa mãn rồi, “Dậy chưa? Hay là nghỉ một lát đã?”

“Dậy, không nghỉ nữa” Ngu Mỹ Hà sợ hắn lại tiếp tục, lật đật lấy chăn che người ngồi dậy, giơ tay nhặt lấy quần áo và đồ lót bị vứt xuống đuôi giường tối hôm qua, cả lưng và mông lộ ra ngoài.

Đổng Học Bân cười một tiếng, đưa đầu lại ôm chặt lấy eo nàng.

Ngu Mỹ Hà vội la lên: “Tiểu Bân, dậy đi, đừng làm nữa”.

“Tôi ôm thêm chút nữa, thật thoải mái”.

Ngu Mỹ Hà tay cầm đồ lót, cũng không mặc được, chỉ có thể ngồi im ở đó, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn, mặt đỏ lên, thật ra bây giờ đầu óc Ngu Mỹ Hà rất rối, tự mình cũng không hiểu thế nào lại để cho Tiểu Bân làm, càng không biết sau này sẽ thế nào, cuối đầu nhìn tấm thân đỏ ửng bị Đổng Học Bân chiếm đoạt, Ngu Mỹ Hà cắn môi, suy nghĩ loạn cả lên.

Chín giờ hơn, hai người mặc xong quần áo ra khỏi phòng ngủ.

“Tôi hút điếu thuốc, chị đánh răng rửa mặt trước đi” Đổng Học Bân rút gói Trung Hoa ra.

Mỹ Hà bước vào phòng vệ sinh, một lát sau, “Tiểu Bân, nhà còn bàn chải không?”

“A, mới thì không có, trong ly không phải có hai cái sao, đều là cũ cả, màu xanh là của tôi, màu hồng là của mẹ tôi”.

“Ừm...”

Hút thuốc xong, Đổng Học Bân khoan khoái uốn mình bước vào phòng vệ sinh, Ngu đại tỷ đang soi gương bôi thuốc lên chỗ da ghép, nghiêng đầu qua, Đổng Học Bân ngó vào cái đựng bàn chải, chỉ thấy bàn chải màu xanh của mình dính nước, chứng tỏ vừa bị dùng, cái màu hồng của mẹ vẫn ở chỗ đó, nhưng khô queo, không bị động tới.

Đổng Học Bân cười ha ha: “Chị dùng bàn chải của tôi à?”

Ngu đại tỷ nhẹ giọng ừm một cái.

Đổng Học Bân rất vui mừng, điều này chứng tỏ chị Bân không xem mình là người ngoài, cũng có thể nhìn từ một khía cạnh khác là trong lòng nàng đã thay đổi, rồi hắn bước tới, cũng cầm bàn chải màu xanh lên, nặn kem đánh răng rồi bỏ vào miệng, bắt đầu chải cả trên lẫn dưới hàm răng.

Ngu Mỹ Hà liếc liếc bàn chải trong miệng hắn rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Ăn buổi sáng.

Nhưng không bột đố gột nên hồ, trong nhà ngay cả trứng gà cũng không có, Ngu Mỹ Hà tìm tới tìm lui chỉ tìm được hai chén bánh canh, lại không có hành lẫn cà chua.

“Ngại quá, thật sự không biết làm cái gì”.

“Không phải do chị, chủ yếu là do trong nhà không có đồ”.

“Đợi xíu nữa tôi đi mua đồ, cái này ăn tạm đi vậy”.

“Không sao, rất tốt.” Tâm trạng tốt, uống nước lạnh cũng thấy thơm, Đổng Học Bân nhìn Ngu Mỹ Hà ngồi bên cạnh ăn canh, chớp mắt, đập đập vào đùi mình, “Ngồi lên đùi tôi ăn đi” Quan hệ của hai người đã đến bước này rồi, cũng chẳng cần thiết che đậy giấu giếm gì.

Ngu Mỹ Hà cúi đầu, lắc đầu thật mạnh.

Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: “Mau tới, ôm chị tôi ăn mới ngon”.

Nàng vẫn lắc đầu, nhưng lần này không kiên quyết như khi nãy.

“Tôi giận rồi đó, chị có qua hay không?” Đổng Học Bân dọa nàng.

Do dự một lát, Ngu Mỹ Hà cũng chầm chậm đứng dậy, đến bên cạnh Đổng Học Bân, “Tôi, hay là tôi…”

“Ngồi nhanh” Đổng Học Bân cười ôm lấy nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình, cũng nặng thật nhưng cảm giác thật thích, Đổng Học Bân liền một tay ôm cô, một tay cầm lấy thìa bắt đầu ăn, một miếng, hai miếng, quả nhiên, ôm Ngu đại tỷ trong lòng, dù là đang ăn chén mì cũng cảm thấy thật đậm đà, “Ngon thật, ài, đừng chỉ nhìn thôi, cùng ăn đi, mùi vị thật ngon”.

Ngu Mỹ Hà im lặng không lâu rồi cũng giơ tay cầm lấy bát của mình há miệng ăn canh.

Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân cũng chưa buông nàng ra, ôm chặt lấy eo của nàng, áp sát mặt vào sau áo lông của nàng, ấm áp hơi nhắm hai mắt.

“Tiểu Bân?” Ngu Mỹ Hà gọi hắn

“…Ừm”.

“Tôi có thể đứng dậy không? Phải dọn bàn nữa”.

Vẫn không buông tay.

“Tiểu Bân?”

Thấy vậy, Ngu Mỹ Hà không nói gì nữa, ngồi cảm nhận cánh tay trên eo và hơi ấm sau lưng, cô ngần ngại một lúc rồi cũng nhè nhẹ sờ lấy cánh tay Đổng Học Bân, từ từ, ánh mắt Ngu Mỹ Hà cũng trở nên ôn nhu hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.