Buổi chiều.
Cuộc họp thường ủy kết thúc.
Ngoài phòng họp nhỏ, mọi người lục đục đi ra.
Bồ An gọi hắn lại : Đổng huyện trưởng, còn không về nghỉ ngơi à/
Đổng Học Bân nhìn đồng hồ : Ha ha, còn chưa đến giờ về mà
Bồ An cùng đi với hắn trong hành lang ; Sắp rồi, nhìn ngày hôm nay cậu cũng mệt mỏi
Đổng Học Bân cười nói : Không có việc gì, đợi lát nữa đi, còn có chút việc
Bồ An gật đầu : Được, vậy cậu bận của cậu trước, chú ý thân thể
Được, làm xong tôi liền đi Đổng Học Bân chia tay Bồ An tại ngã rẽ.
Bồ An vừa đi, Giản Hướng Vinh gặp thoáng qua Đổng Học Bân bất động thanh sắc giơ ngón tay cái lên với Đổng Học Bân, mỉm cười một chút, Đổng Học Bân cười gật đầu, hai người tuy rằng chưa từng nói cái gì, bất quá có vài thứ cũng là ngầm hiểu, cái ngón tay cái này hiển nhiên không phải dựng thẳng bởi vì biểu hiện của Đổng Học Bân cứu người tại gia thuộc viện, mà là vì đề nghị của Đổng Học Bân trên cuộc họp thường ủy. Ngày hôm nay Khương hệ lấy được toàn thắng, tâm tình bọn họ cũng không tồi, Giản Hướng Vinh miễn cưỡng dựa vào Khương hệ giờ phút này bước đi cái đầu tựa như cũng ngẩng cao hơn một ít, Mông bí thư trên cuộc họp thường ủy thua Khương huyện trưởng, cái này là lần đầu tiên!
Đổng huyện trưởng.
Khương huyện trưởng?
Đi, phòng làm việc của tôi nói.
Tốt, cũng đang muốn tìm ngài.
Phía sau Khương Phương Phương gọi hắn lại, hai người cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp đi phòng làm việc huyện trưởng, hiển nhiên, có rất nhiều thứ hai người cần phải nói.
. . .
Bên kia.
Phòng làm việc bí thư huyện uỷ.
Mông Duệ ngồi ở sau bàn làm việc đen nghiêm mặt không nói chuyện, phó bí thư Trương Vạn Thủy và chủ nhiệm huyện ủy Giang Hải than thở. Tâm tình cũng không tốt.
Cái này cũng quá trùng hợp.
Lão thiên gia giúp bọn họ.
Nếu không chuyện sửa đường vững vàng, đâu đến lượt. . .
Vận khí của Đổng Học Bân cũng thật tốt quá, cái này đều có thể khiến cho hắn. . .
Reng reng reng, điện thoại của Mông bí thư vang lên, là lãnh đạo thành phố gọi tới, lần thứ hai hỏi một chút tình huống thương vong sự cố lần này, Mông Duệ liền đem tình huống mới nhất báo cáo một lần. Nghe được người bị thương đều rất ổn định, cũng không có người gặp nạn, lãnh đạo thành phố bên kia th giao trách nhiệm huyện Trinh Thủy thành lập tổ điều tra sự cố. Điều tra rõ nguyên nhân sự cố, mau chóng cho công chúng một công đạo, xử phạt người trách có nhiệm tương quan.
Người có trách nhiệm?
Đi đâu mà tìm đây!
Mông Duệ thật ra muốn đem chuyện này truy cứu đến trên đầu của Khương hệ. Làm suy yếu Khương Phương Phương thu hoạch lợi ích chính trị lần này, thế nhưng dãy nhà kia xây đã không biết bao nhiêu năm, khi đó lãnh đạo hiện tại còn không biết có mấy người, huống hồ là tòa nhà tự nhiên biến chất, cũng quan hệ có không lớn với người khác, nếu như là đường ống dẫn khí phát nổ cũng dễ nói, nhưng nạn nhân nói về nguyên nhân gây ra sự cố lại là phát nổ khí than, thuộc về sự cố ngoài ý muốn, cho nên ai cũng biết chuyện này là không tìm được người trách nhiệm cụ thể, muốn nói trách nhiệm, lãnh đạo huyện tất cả đều có.
Mông hệ lần này là ăn một bồ hòn lớn rồi!
Hoàn toàn khiến cho Khương huyện trưởng. . . Không, là khiến cho Đổng Học Bân lừa một trận!
Vẽ tốt phác thảo và khoản tiền sửa đường, lúc đầu giành một chút lợi ích chính trị xa xỉ cho Mông bí thư và rất nhiều người của Mông hệ, kết quả toàn bộ khiến cho Đổng Học Bân hưởng hết!
Ba mươi triệu của trung ương!
Dĩ nhiên tất cả đều bị Khương hệ lấy hết!
Mông Duệ bọn họ ngay cả một đồng tiền cũng không được phân!
Không chỉ vấn đề lợi ích, Mông bí thư và mọi người của Mông hệ cũng đều nghĩ rất không có mặt mũi. Cho tới bây giờ đều là bọn họ nói một không hai, hiện tại lại bị người của Khương hệ cởi lên trên đầu!
Cái này ai chịu nổi?
Mặt của Mông hệ thật sự bị đánh quá đau!
. . .
Cùng lúc đó.
Phòng làm việc huyện trưởng.
Khương Phương Phương và Đổng Học Bân đi vào, thư ký Lý Hiểu Na đứng lên nghênh tiếp bọn họ, ánh mắt cổ quái nhìn Đổng Học Bân, rót nước trà cho bọn họ.
Trong phòng.
Khương Phương Phương ngồi xuống ghế, Hiểu Na. Cô đi làm việc đi.
A, có việc ngài cứ gọi. Lý Hiểu Na đóng cửa lại cho bọn họ đi ra.
Cũng không vội mà nói cái gì, Khương Phương Phương cầm tách trà nhấp vài ngụm, lúc này mới nhìn về phía con mắt của Đổng Học Bân, nhàn nhạt nhìn, cũng không nói chuyện.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, nhìn nhìn biểu tình của cô ấy, thanh thanh tiếng nói nhanh chóng nói: Khương huyện trưởng, tôi phải nói lời xin lỗi cùng ngài, chuyện của cuộc họp thường uỷ buổi sáng tôi quả thật có chút đường đột, cũng không dựa theo ý của ngài nói ra chuyện sửa đường hương trấn, chủ yếu là khi đó không có cách nào nói với ngài, ngài tắt máy điện thoại, lúc đó đều đã vào phòng họp nhỏ, tôi đến phòng làm việc tìm ngài cũng không gặp, Lý thư ký cũng không nói, cho nên tôi mới tự chủ trương trực tiếp nói ra đề nghị sửa ký túc xá, cái này tại tôi, là tôi lo lắng không chu toàn, nhưng tôi thật là có nguyên nhân, ngài đừng có ý kiến với tôi, chỉ lần này, sau này ngài chỉ chỗ nào tôi đánh chỗ đó, tuyệt đối theo sát bước tiến của ngài!
Cậu đừng vội biểu hiện trung tâm. Khương Phương Phương nhìn hắn nói: Tôi không tức giận, tôi cũng là đặc biệt buồn bực, cậu làm sao mà biết được?
Đổng Học Bân giả ngu, Tôi biết cái gì?
Khương Phương Phương nói: Chuyện ký túc xá sụp.
Đổng Học Bân xua tay nói: Ài, tôi làm sao biết, tôi cũng không phải thầy tướng số.
Cậu không biết? Vậy cậu có thể có gan nói ra cái này trên cuộc họp thường ủy? Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, Với lý giải của tôi về cậu, không quá có thể, cậu tuy rằng hơn kích động một ít, nhìn qua cái gì cũng không quá cố kỵ, chỉ là đem tất cả chuyện cậu làm lật ra nhìn sẽ phát hiện, chỉ cần cậu hạ quyết tâm việc làm, đều nhận được một kết quả thoả mãn, chuyện không có nắm chắc cậu sẽ không làm.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Không thể, thật không thể, tôi cũng là vận khí tốt một chút mà thôi, thật ra lần này đột nhiên nảy lòng tham, cũng là một người bạn của tôi bỗng nhiên điện thoại nói cho tôi biết rất nhiều ký túc xá cơ quan đều thiếu tu sửa lâu năm, cũng cho tôi vài phần hình ảnh, tôi nhìn một chút, cảm thấy rất sợ. Lại là nói dối, chỉ có thể nói như vậy, Ngài cũng biết tôi là từ thành phố Phần Châu điều động tới đây, thành phố Phần Châu năm ngoái có địa chấn tôi đích thân trải qua, chết không ít người, tràng diện thật sự rất thảm, tôi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nghĩ lỡ như huyện Trinh Thủy cũng có địa chấn, những ký túc xá này tuyệt đối không giữ được, vậy người chết rất nhiều, cho nên mới thay đổi chủ ý, đều chưa kịp thương lượng với ngài.
Nghe xong, Khương Phương Phương à một tiếng, Như vậy à.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, cũng thử thăm dò một vui đùa, Ngài nói qua hai ta đã coi như bạn bè, ngài không bởi vì chuyện này mà tức giận chứ.
Khương Phương Phương nhẹ nhàng cười cười, Tôi nếu như tức giận, cậu đưa ra cái phương án này tôi sẽ không ủng hộ.
Nhớ tới cái này, Đổng Học Bân mắt lộ ra vẻ cảm động, Vẫn không nói cùng ngài, cảm ơn ngài tín nhiệm.
Thật ra cũng không phải tín nhiệm, lúc cậu đưa ra cái phương án kia, trong lòng tôi cũng là rất ngoài ý muốn, không biết cậu làm cái gì. Khương Phương Phương thản nhiên nói: Bất quá cậu hẳn là có lo lắng của cậu, cậu vừa đến đã có ý hướng về tôi, giúp qua tôi không ít, tôi tự nhiên muốn ủng hộ.
Đây là ngài tín nhiệm với tôi.
Cậu nói thế nào thì thế ấy.
Ngài không nghĩ tới lỡ như đề án của tôi gây ra phiền phức, vậy. . .
Nghĩ tới, vậy đến lúc đó tôi sẽ tức giận với cậu. Khương Phương Phương cũng không biết có phải nói giỡn hay không, chậm rãi mở miệng, Bất quá bây giờ xem ra là tôi không có cơ hội tức giận?
Khương huyện trưởng vẫn đều biểu hiện rất bình tĩnh.
Từ sau khi cuộc họp thường uỷ tản cũng vẫn là cái hình dạng cũ không vui không buồn.
Nhưng Đổng Học Bân biết, trong lòng cô ấy khẳng định không giống những gì biểu hiện ra trên mặt.
Cuộc họp thường uỷ lần này cậu biểu hiện rất xuất sắc, đưa ra thời cơ cũng vừa đúng. Khương Phương Phương nhìn về phía hắn nói: Tôi thấy trên cuộc họp thường ủy nghịch chuyển trở mình, gặp qua không chỉ một lần, thế nhưng trong quá trình họp bởi vì đột phát sự cố nghịch chuyển thì, tôi thật đúng là lần đầu thấy, làm tốt lắm.
Ngài quá khen, cũng là trùng hợp thôi.
Người có đôi khi cũng cần chút vận khí, vận khí cũng là một phần của năng lực, cậu trước đây còn trúng vé số? Nói rõ cậu là được ông trời quan tâm.
Đổng Học Bân ặc nói: Ngài còn tin số mạng?
Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, . . . Đương nhiên không tin.
Đổng Học Bân sửng sốt, đồng thời nở nụ cười với Khương Phương Phương.
Sắp ra về rồi. Khương Phương Phương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói với hắn: Buổi tối và ngày mai tôi muốn đi dàn xếp cho người nhà, cũng muốn đi đến bệnh viện, có thể không có thời gian cái gì, chúng ta trước đem chuyện tu sửa ký túc xá cơ quan quyết định đơn giản đi, chuyện này chủ yếu cũng là do cậu, tôi tuy rằng nắm giữ quyền tổng chỉ huy công trình, bất quá cũng cũng là trên danh nghĩa, người phụ trách và giám sát thực tế cũng là cậu, nếu có chuyện cậu có thể quyết định, không cần báo cáo với tôi, chúng ta thảo luận cũng là một hướng chuyên gia, trước đem thời gian thi công định ra, chuyện còn lại tôi mặc kệ.
Đổng Học Bân nói: Tôi cũng không có kinh nghiệm phương diện này, ngài. . .
Năng lực của cậu tôi biết. Khương Phương Phương tựa như rất tin tưởng hắn, Khẳng định không thành vấn đề, cậu cũng không nắm quyền xuống dưới, đem phương hướng nắm giữ là được, còn lại người bên dưới tự nhiên sẽ làm, cậu chỉ cần phái người giám sát chất lượng công trình và tiến độ công trình một chút là được.
Đổng Học Bân khẽ gật đầu, Vậy được.
Hai người giao lưu một hồi về hạng mục cụ thể.
Không bao lâu, điện thoại của Khương Phương Phương vang lên, A lô, ừm. . . Ừm. . . Đường là khẳng định phải sửa, các người cũng không nên gấp gáp. . . Tôi nếu đáp ứng các người, sẽ làm được. . . Tôi biết các hương thân đau khổ, tôi cũng không chỉ một lần xuống dưới qua. . . Tôi đều biết. . .
Cúp điện thoại, Khương Phương Phương buông điện thoại di động xuống.
Đổng Học Bân rõ ràng, khẳng định là Khương huyện trưởng đồng ý với đồng chí của hương trấn phía dưới, tiền này đều dùng sửa ký túc xá, ngay cả Khương hệ thắng Mông hệ, Khương huyện trưởng trong lòng khẳng định cũng không bỏ xuống được chuyện này, vì vậy vừa nhìn cô ấy, Đổng Học Bân lập tức đánh cam đoan, Lần này là tôi quấy rầy ngài, ngài yên tâm đi, đường của hương trấn khẳng định phải sửa, tiền này tôi nghĩ biện pháp, khẳng định cho ngài một công đạo!
Không liên quan với cậu, cho dù nói ra sửa đường, chuyện ký túc xá xảy ra thì tiền cũng khẳng định đều dùng để tu sửa ký túc xá, không có biện pháp.
Nhưng ngài đáp ứng rồi lại không nói ra trên cuộc họp thường ủy, sẽ làm trấn cán bộ hương ngóng trông sửa đường thất vọng đau khổ, cái này khẳng định là trách nhiệm của tôi. Đổng Học Bân rất áy náy, Dù sao ngài đừng động, tôi nghĩ biện pháp.
Cùng nhau nghĩ biện pháp đi.
. . .