Bầu trời tối đen.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Đổng Học Bân.
Khương huyện trưởng muốn tặng quà lại cho hắn, Đổng Học Bân cũng lý giải, dù sao ở trong thể chế, tặng lễ quá nặng cũng không được, danh tiếng của Khương Phương Phương cũng rất thanh liêm, khẳng định là cố kỵ những cái này, cho nên mới tùy tiện lấy một sợi dây lưng không dùng tặng ngược lại, tám phần là để chặt mồm người khác, về phần cái dây lưng kia, Đổng Học Bân phỏng chừng cũng không dùng được, cô ấy mua cho ba cô ấy nhân dịp đại thọ sáu mươi, kiểu dáng khẳng định rất già, mình có thế nào cũng không thể chịu đựng phong cách của ông già sáu mươi.
Quên đi, dù sao chị Khương nhận quần áo là được.
Dây lưng có kiểu dáng gì Đổng Học Bân cũng không quan tâm đến, cùng lắm thì không amng.
Kịch kịch kịch, tiếng bước chân mơ hồ truyền đế, Đổng Học Bân vẫn giữ cửa, cũng nhanh chóng mở chốt bảo vệ ra, cho Khương Phương Phương vào trong.
Cửa đóng lại.
Đổng Học Bân cười nhạt đưa một hộp quà rất tinh xảo cho hắn : Cậu xem đi có thích hay không, dù sao cũng là thế này
À, để tôi xem
Tốt nhất là nên thử, nhìn hiệu quả
Được, cảm ơn ngài
Đổng Học Bân tiếp nhận, biết rõ dây lưng của ông già sáu mươi khẳng định không thích hợp với mình, nhưng cũng đã nói từ sớm, bây giờ khẳng định phải nhận, người ta là lãnh đạo đưa cho, cũng không thể làm nhục người ta. Khi Đổng Học Bân mở hộp ra, bên trong còn đóng gói, phải mở lần hai.
Dây lưng lộ ra.
Sau khi nhìn thấy, Đổng Học Bân sửng sốt một chút, lúc đầu lời đến bên mép chuẩn bị nói liền bị nuốt trở vào, nguyên nhân rất đơn giản, chủ yếu là do dây lưng này hoàn toàn không giống một chút nào trong tưởng tượng của hắn, già cả? Kiểu dáng không một chút nào là già, ngược lại còn cho cảm giác rất trẻ, dây lưng màu đen, nhưng không phải là thuần đen, mà là cái loại đen nhạt, bên trong còn có màu xanh da trời còn lại của màu da. Đặc biệt trong suốt, hơn nữa cộng với cái mặt dây lưng chữ H lớn, làm cho dây lưng lộ ra một vẻ trẻ trung, Đổng Học Bân vừa nhìn liền thấy thích.
Khương Phương Phương nói : Thế nào?
Đổng Học Bân thật tình đáp : Đẹp, đây là của cha ngài sao? Sao có chút ...
Có chút trẻ? Khương Phương Phương chậm rãi nói : Cho nên ba tôi mới không thích, không nhận lấy
Thật sự là tặng ba của cô ấy?
Không có khả năng! Cái này không phải vô nghĩa sao!
Bạn gặp qua lão đầu nào mang loại dây lưng màu xanh da trời trong da sắc này không! Cho dù da bên trong không lộ được, nhưng cảm giác cũng không đúng! Cái này rõ ràng là dây lưng của người tuổi trẻ! Khương huyện trưởng cho dù có ánh mắt kém, cũng không có khả năng cho một người sáu mươi tuổi loại kiểu dáng này, căn bản là không phù hợp! Chẳng lẽ là Khương huyện trưởng mua cho chồng qua đời của cô ấy? Hoặc là người khác đưa cho chồng của cô ấy? Khương huyện trưởng nghĩ qua tay đưa cho mình có chút không thích hợp, cho nên bịa một lời nói dối nói là cô ấy cho ba của cô ấy? Nhưng cái này cũng sẽ không, chồng cô ấy qua đời đã nhiều năm, cái này được đóng gói và hộp cũng đều là mới tinh, ngay cả một vết hằn cũng không có, vừa nhìn là không phải của vài năm trước, sớm nhất cũng là năm ngoái, thậm chí có thể là năm nay. Mới lắm, ai mà mua một cái dây lưng quý trọng như thế tặng cho một người đã qua đời vài năm trước? Cho dù ngày kỷ niệm cũng không có làm như thế?
Chuyện gì xảy ra?
Cái này không quá thích hợp?
Đổng Học Bân luôn cảm thấy bên trong có chuyện, suy nghĩ một hồi, chính hắn lại càng hoảng sợ.
Chẳng lẽ là Khương Phương Phương cố ý mua cho mình? Mấy ngày nay dành thời gian đi tỉnh thành mua? Bất quá cảm giác đưa cho mình không có chút không tiện, cho nên mới nương cơ hội này cho mình? Còn lừa gạt nói là cho ba của cô ấy? Thuận lợi đem lễ vật cho mình?
Càng nghĩ càng có thể!
Càng nghĩ càng là chuyện như thế!
Trong lúc nhất thời. Đổng Học Bân cảm giác phân lượng của hộp quà trong tay nhất thời nặng hơn rất nhiều, Khương Phương Phương tự mình chọn? Cố ý chọn một cái dây lưng cho mình?
Đổng Học Bân có chút vừa mừng vừa sợ.
Khương Phương Phương nhẹ nhàng nhìn hắn, Thử xem?
Ai! Được! Đổng Học Bân lập tức đem dây lưng lấy ra, cũng không cấm kỵ cúi đầu cởi dây lưng của mình, sau khi rút ra, đem dây lưng mới mang vào.
Phía trước cũng còn dễ àlm.
Phía sau hắn nhìn không thấy, khó mang.
Khương Phương Phương cũng không nói, cũng rất tự nhiên hơi ngồi xổm trên mặt đất, giúp hắn mang vào phía sau, cuối cùng kéo trở về, buộc ở phía trước.
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn, rất thích, Đẹp.
Khương Phương Phương đứng xa quan sát một chút, cũng gật đầu một cái, Không tồi, màu này mặc đồ thì rất tốt, đến lúc đó cậu thử xem.
Đổng Học Bân cảm ơn nói: Cảm ơn ngài.
Khương Phương Phương nói: Không cần, cũng không phải cố ý mua cho cậu.
Đổng Học Bân cũng không vạch trần, Được rồi, ngài xem quần áo tôi chọn cho ngài chưa? Tôi đều thu đồ ngài, ngài cũng không thể không làm gì?
Khương Phương Phương cười cười, Được, tôi sẽ xem.
Đổng Học Bân liền nhìn về phía bàn trà tìm tìm, cái này? Cái này? À, cái này hả?
Túi nhiều quá, hắn cũng có chút rối loạn, cuối cùng mới tìm ra một cái túi đưa cho Khương Phương Phương, Ngài thử xem thích hợp không, không được tôi lại đổi.
Khương Phương Phương gật đầu tiếp nhận.
Đổng Học Bân nói: Vậy tôi đi rửa chén trước.
Chén đũa còn chưa có thu dọn, Đổng Học Bân sợ Khương Phương Phương một hồi lại giành với mình, liền kiếm cớ đi phòng bếp.
Bên trong.
Tuy rằng là áo khoác, nhưng Đổng Học Bân vẫn rất chú ý đóng cửa phòng bếp, không tiện nhìn.
Đổng Học Bân tâm tình tốt, vừa hát khẽ vừa rửa chén, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn dây lưng mới, càng nhìn càng nghĩ đẹp, may mà, may mà mình trở về mua quần áo cho Khương Phương Phương, nếu không Khương huyện trưởng nếu như trực tiếp tặng dây lưng cho mình, mình không có đáp lễ vậy không phải quá xấu hổ sao? Nghĩ đến bộ tây trang màu trắng của Ý chọn cho Khương Phương Phương mặc ở trên người nàng, Đổng Học Bân không cần nhìn cũng biết là rất đẹp, đó không phải tây trang truyền thống, cũng là tây trang nữ sĩ hưu nhàn, không phải loại có quần, tương đối tùy ý.
Một phút đồng hồ. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Đổng Học Bân rửa chén xong, nghĩ Khương Phương Phương hẳn là cũng sớm mặc vào, liền lau lau tay đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn về phía trong phòng khách.
Khương Phương Phương vẫn là áo sơmi kia, không thay quần áo.
Đổng Học Bân chớp mắt, Ngài thử chưa? Thế nào?
Khương Phương Phương quái dị nhìn hắn, Cũng được, rất đẹp, không cần thử.
Đổng Học Bân nói: Đừng, thử xem hợp hay không hợp, không được tôi đổi cái khác, nếu như quá hạn thì đổi không được. Đổng Học Bân trong lòng nói ngài không có mặc áo khoác, cũng là tây trang mà thôi, mặc vào một lần không được sao? Ặc, lẽ nào Khương huyện trưởng không thích?
Không thử. Khương Phương Phương sờ sờ bên cạnh.
Nhưng không thử. . .
Khương Phương Phương từ bên cạnh lấy áo lót và quần lót màu đen, nhẹ nhàng cất vào trong hộp, Chờ tôi trở về sẽ thử.
Đổng Học Bân đều nhìn mà choáng váng!
Đồ lót?
Sao có thể là đồ lót? ?
Trời đất ơi! Lấy nhầm đồ rồi! !
. . .