Chạng vạng.
Gia thuộc viện.
Nhà Đổng Học Bân.
Mặt trời chiều dần hạ xuống, trời cũng sắp tối.
Trong nhà, Khương Phương Phương bận việc dọn nhà, lau bàn, giặt rèm cửa, chùi bụi, một phút cũng không nghỉ ngơi.
Ai da, cái này để tôi
Cậu đừng quản, lau nhà đi
Đã lau xong, ngài cũng nghỉ ngơi một chút đi
Không mệt, đưa khăn cho tôi, tôi lau đèn
Ấy, ngài cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để ngã
Tôi sống bao nhiêu năm rồi, trong lòng đều biết, cậu làm cái khác đi
Đổng Học Bân vẫn lo lắng, nhìn Khương Phương Phương đứng trên một cái ghế lau đèn treo trên đầu, Đổng Học Bân luôn cảm thấy kinh hồn khiếp đảm, người ta làm việc giúp mình, mà còn là lãnh đạo của mình, lỡ như ngã xuống thì làm sao bây giờ, Đổng Học Bân theo phản xạ có điều kiện đỡ lấy eo của Khương Phương Phương, đứng đối diện cô ấy, cũng nhìn lên trên đèn treo, nhìn cô ấy lau lau.
Mệt không?
Với tới, không có việc gì
Không được thì để tôi, tôi cao hơn
Không cần, cậu không đỡ cũng không sao
Đừng khách khí, tôi nhìn mà còn thấy nguy hiểm
Một giây đồng hồ. . .
Năm giây đồng hồ. . .
Mười giây đồng hồ. . .
Khương Phương Phương còn đang với tay cật lực lau chụp đèn, lau bụi trên mặt, rất cẩn thận, cũng rất chuyên tâm.
Đổng Học Bân cũng vẫn đang giơ tay giữ eo của cô ấy, bất quá càng ngày càng xấu hổ.
Không nói cái khác, cũng là bụng của Khương huyện trưởng cách con mắt cũng mình chỉ hơn mười centimét cũng đủ khiến cho Đổng Học Bân đỏ mặt, quần bó sát người màu xám làm nửa người dưới của Khương huyện trưởng chật căng, độ cong của đùi, đường cong trên bụng, đều hiện ra trên quần bó sát , mùi thơm trên người cũng tiến vào trong lỗ mũi Đổng Học Bân. Đổng Học Bân tâm tư cũng có chút không ổn, xúc cảm trong lòng bàn tay trên eo Khương Phương Phương càng thêm rõ ràng. Thậm chí tay đỡ cô ấy còn chạm vào da, còn mơ hồ có thể cảm thụ được một ít đầy ắp mang theo đường vòng cung, hình như là là phần đầu trên mông đẹp của cô ấy. Tay của thằng nhãi này ở vào một trạng thái miễn cưỡng đụng tới lại như gần như xa, rất mờ ám. Đổng Học Bân không dám nhìn nữa, thẳng thắn ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng cái này vừa nhìn, phần hở ra của Khương huyện trưởng cũng bị hắn thấy. Cô ấy đưa tay giơ lên, áo sơmi tự nhiên cũng bị kéo lên, tay càng giơ càng cao, vạt áo sơmi cũng càng ngày càng lên, nút buộc càng căng, vải dưới nút buộc cũng chậm rãi lộ ra. Trước là lộ ra tới bụng, phần da thịt trắng bóng đang nhộn nhạo trong tầm mắt Đổng Học Bân, sau đó lộ ra tới đồ lót trong nút buộc, Đổng Học Bân từ dưới nhìn lên trên. Vừa lúc thấy rõ ràng, đó là áo ngực màu xanh nhạt, là cái loại thêu.
Câu người.
Đổng Học Bân trong lòng có chút khô nóng.
Thấy Khương Phương Phương không có phát hiện, Đổng Học Bân cũng không dám nhìn bậy, tị hiềm cúi đầu. Thẳng thắn nhìn dưới chân của Khương Phương Phương.
Một lát sau.
Khương Phương Phương dưới chân có chút bất ổn, lung lay một chút.
Đổng Học Bân cuống quít đỡ cô ấy, Cẩn thận.
Không có việc gì, không ngã. Khương Phương Phương trên tay dừng một chút, chắc là nghĩ mang giày cao gót không ổn. Thẳng thắn đạp đạp hai chân, muốn đem giày cởi ra, nhưng làm một hồi cũng không ra, cô ấy đứng ở trên ghế, khom lưng xuống dưới cũng không cởi được, tay đều không có biện pháp.
Thấy thế, Đổng Học Bân nói: Tôi cởi cho ngài?
Khương Phương Phương ừm một cái, Được, mang giày không tiện.
Đổng Học Bân cũng không dám buông cô ấy ra, một tay đỡ vòng eo của cô ấy, cúi đầu, tay kia mò lấy chân của Khương Phương Phương.
Rất trơn.
Rất mịn.
Mặt trên còn vớ chân đen.
Khương Phương Phương liền từ từ đem chân giơ lên.
Đổng Học Bân lập tức đưa tay, đem giầy từ trên chân cô ấy lấy ra, buông tay, để trên mặt đất, rồi giơ tới chân còn lại, chờ Khương Phương Phương giơ lên, Đổng Học Bân lần thứ hai bắt lấy, bất quá lần này động tác có chút lớn, ngón tay không cẩn thận đụng phải chân đẹp của Khương huyện trưởng, ngón tay cọ dài xuống theo bên chân cô ấy.
Có thể là ngứa, chân của Khương Phương Phương rụt lại một chút.
Đổng Học Bân buông chiếc giày thứ hai ra, vội nói: Xin lỗi xin lỗi.
Không sao. Khương Phương Phương dùng chân trần đứng trên ghế, tiếp tục ngẩng đầu với tới chụp đèn, cẩn thận lau.
Đổng Học Bân ngẩng đầu không phải mà cúi đầu cũng không phải.
Ở trên là áo ngực bị lộ, phía dưới là những ngón chân xinh đẹp lộ ra trong vớ chân đen, thấy cái nào đều có chút tâm ngứa.
. . .
Bảy giờ hơn.
Mặt trời hoàn toàn hạ sơn.
Đủ một giờ, nhà rốt cục cũng coi như sạch sẽ.
Từ phòng bếp đến phòng khách, từ phòng vệ sinh đến phòng ngủ, hầu như đều là Khương Phương Phương một người dọn dẹp, Đổng Học Bân cũng là trợ thủ, không làm gì.
Trên sô pha.
Đổng Học Bân ân cần rót nước nóng cho cô ấy, Ngày hôm nay khổ cực ngài, cảm ơn cảm ơn.
Khương Phương Phương tựa như có chút mệt mỏi, ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi, Không khách khí, đói bụng? Là bảo kê đinh và cánh gà đúng không? Tôi đi làm, chờ một chút.
Đổng Học Bân nói: Tôi đến, ngài đều mệt đã nửa ngày, sao không biết xấu hổ để cho ngài làm cơm, để tôi tới, ngài cũng nếm trù nghệ của tôi.
Khương Phương Phương nhìn hắn, Cậu được không?
Dám chắc được, tôi làm cơm cũng không ít năm, khẳng định không ngon như ngài làm, bất quá cũng coi như có thể được thông qua, ngài nghỉ ngơi đi, tôi làm.
Tôi giúp cậu nhìn một chút?
Ặc, cũng được, vừa lúc học của ngài.
Học thì không đến mức, tham khảo lẫn nhau.
Trong phòng bếp.
Đổng Học Bân dọn một cái ghế cho Khương huyện trưởng để cô ấy ngồi, lúc này mới bắt đầu làm đồ ăn, vừa cùng Khương Phương Phương trò chuyện, vừa bắt chảo dầu.
Có phải là lửa hơi nhỏ không?
Để lớn tôi sợ khét hành.
Hành thì hẳn nên để vào sau mới tốt, còn thịt thì phải để lửa lớn một chút, nếu không mùi vị không giống với lửa nhỏ, lửa nhỏ không thơm.
Như vậy à.
Ừm, cậu có thể thử xem.
Được. Nghe ngài khẳng định không sai.
Hai mươi phút sau.
Cơm chín, hai người ra bàn ăn.
Đổng Học Bân gắp cánh gà cho cô ấy, Ngài nếm thử thế nào.
Khương Phương Phương không nhanh không chậm tinh tế cắn một cái, khẽ gật đầu, Không tồi.
Đổng Học Bân cũng ăn một ngụm, Ừm, quả thật không tồi. Cung bảo kê đinh cũng ngon, đều là nghe kiến nghị của ngài, tôi một mình không làm được cái mùi vị này. Hắn đói cực kỳ. Hơn nữa đồ ăn thật sự ngon, Đổng Học Bân nổi cơn lên, ăn xong rất nhanh.
Nhg Khương Phương Phương còn đang ăn.
Tôi rót ly nước trà nữa cho ngài. Tôi từ kinh thành mang về chút trà diệp, ngài nếm thử, nếu ngon thì ngài lấy về, chổ tôi nhiều lắm.
Được.
Ngài thích uống trà sao?
Rất thích uống, cơ bản là từ sáng đến tối.
Vậy vừa lúc, tôi pha trà cho ngài.
Đổng Học Bân đi pha trà, lá trà bình thường, tùy tiện ngâm vào nước thế nào đều được, dù sao cũng không chú ý nhiều như vậy, thế nhưng lá trà ngon thì không thể dùng cái chén ngâm nước vào. Đổng Học Bân bận nửa ngày mới tìm ra tử sa hồ và chung trà mang đến huyện Trinh Thủy lần đầu tiên lấy ra dùng, rửa sạch đặt trên bàn cơm, Khương Phương Phương bên kia chậm rãi ăn, Đổng Học Bân bên này cũng dựa theo trình tựa đem trà ngâm vào nước.
Khương Phương Phương ăn xong.
Đổng Học Bân đưa qua đi một chung trà, Mời ngài.
Khương Phương Phương tiếp nhận, ngửi ngửi hương trà, lập tức nhấp một ngụm, nhắm mắt lại đợi một hồi, lại một ngụm, cuối cùng mới thở ra một hơi, Là trà gì thế?
Đổng Học Bân cười cười, nói, Tôi cũng không hiểu nhiều, không biết.
Khương Phương Phương nhìn hắn, nói: Là đại hồng bào phải không?
Trời đất, cái này đều có thể đoán được? Đổng Học Bân cười nói: Có thể là nó, người ta cho mẹ vợ tôi, tôi cũng không hiểu, không biết có thật không.
Khương Phương Phương buông chung trà nói: Hẳn là thật, tôi tuy rằng trước đây không uống qua, nhưng mùi vị như thế khẳng định là đại hồng bào chính tôn, mặt mũi của mẹ vợ cậu cũng không nhỏ, lá trà trân quý như thế so với vàng cũng không biết hơn bao nhiêu lần, có tiền đều mua không được.
Ngài thích uống tôi cho ngài.
Loại lá trà này đều là cất dấu, uống quá lãng phí.
Ngài nếu như thích vậy không lãng phí, để chổ tôi khẳng định là lãng phí, tôi không hiểu trà, uống cũng là vì giải khát, làm gì biết phẩm.
Đổng Học Bân thật ra đã sớm đóng gói cho cô ấy rồi, bỏ trong một cái hộp nhỏ, đi trở về đưa cho cô ấy, Chổ tôi cũng không nhiều, bên trong là một hai gói.
Đối với loại đại hồng bào này mà nói, một hai gói, cái này đã không ít.
Khương Phương Phương suy nghĩ một chút, Nếu như thứ khác tôi còn phải suy nghĩ một chút, nhưng tôi thích uống trà, cái mê hoặc này thật sự có chút lớn, ừm, được rồi, vậy tôi không khách khí?
Cũng là cố ý mang về cho ngài.
Cảm ơn.
Đừng khách khí, ngài mỗi lần đều chiếu cố tôi như thế, nên là tôi cảm ơn ngài mới đúng.
Khương Phương Phương đem lá trà cất vào, nhìn mấy cái túi đầy màu sắc phía trên bàn trà, Vừa rồi nhìn thấy, sao mang nhiều đồ như vậy trở về.
Đổng Học Bân ài một tiếng, Bên này mua đồ không tiện, không thường quay về một chuyến, nên nhiều mua chút, đúng rồi, tôi còn mua quần áo cho ngài.
Khương Phương Phương xua tay nói: Lá trà đã đủ quý trọng, quần áo không thể muốn.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi cố ý chọn cho ngài, chọn vài cửa hàng, nghĩ màu sắc đặc biệt thích hợp với ngài mới mua, tôi bận rộn nửa ngày, ngài ít nhất cũng cho tôi mặt mũi chứ.
Khương Phương Phương hơi trầm ngâm, nói: Vậy như thế này đi, trong nhà tôi có dây lưng da cá sấu, của nam, cũng là lúc trước mua cho đại thọ sáu mươi của ba tôi, bất quá ông không thích, cũng để chổ tôi, tôi giữ lại cũng vô dụng, cậu chờ một chút, tôi đem đến đây cho cậu.
Dây lưng da cá sấu, rẻ nhất cũng chục ngàn.
Đổng Học Bân gần đây đối với các loại sản phẩm này cũng có chút lý giải, dù sao thấy nhiều, cho nên nghĩ có chút quý, Khương Phương Phương không giống với mình, mình xài mấy chục triệu cũng không chớp mắt không đau lòng, nhưng tiền lương của Khương huyện trưởng hiển nhiên là có hạn, Ai da, không cần.
Vậy quần áo tôi cũng không nhận?
Ngài xem ngài, được, được, vậy được.
Tôi đi về trước, sẽ trở lại.
Không vội, để hôm nào rồi nói.
Khương Phương Phương cũng không nghe, xoay người đi ra.