Trong phòng bệnh.
Cửa mở quá đột nhiên, mà Lâm Bình Bình vào cũng quá đột nhiên.
Đổng Học Bân và Cảnh Nguyệt Hoa còn đang hôn nhau lập tức tách cái miệng ra, nước bọt trên cánh môi của hai người lập tức kéo thành một đường dài, rơi xuống.
Đổng Học Bân xấu hổ không gì sánh được, ho khan liên tục.
Lâm Bình Bình cũng không khác biệt hắn lắm, nói quanh co: Em, chị Nguyệt Hoa các người trò chuyện đi, em, em đi ra ngoài một chút.
Vào đi. Trên mặt Cảnh Nguyệt Hoa thật ra nhìn không ra tâm tình xấu hổ gì cả, Tân Khoa bọn họ đâu?
Lâm Bình Bình đỏ mặt nhìn hai người, Tân Khoa cùng dì chú đang ở tại phòng làm việc viện trưởng.
Đổng Học Bân và Cảnh Nguyệt Hoa hôn môi nhau, cái này đối với Lâm Bình Bình mà nói là một chấn động cực lớn, cô ấy nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng sẽ có loại chuyện này phát sinh, nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, Lâm Bình Bình là cán bộ sớm nhất của huyện Duyên Đài, khi đó Tạ Tuệ Lan đứng ra làm chứng cho Đổng Học Bân, cô ấy đương nhiên biết Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan đang là người yêu của nhau, hơn nữa trước đó đã kết hôn, đều ở cùng nhau, cô ấy tin tưởng Cảnh Nguyệt Hoa cũng biết, cho nên cảnh này càng làm cho Lâm Bình Bình cảm thấy mơ hồ, đầu như nhỏ lại, não cũng teo lại thành một cục.
Đổng Học Bân cũng không muốn bị người phát hiện chuyện của hắn cùng Nguyệt Hoa, vốn là muốn dùng back lui lại một chút, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không dùng. Nếu như đổi thành Cảnh phụ Cảnh mẫu thấy, Đổng Học Bân khẳng định không chút do dự lui thời gian về phía sau, nhưng Lâm Bình Bình thì khác, không tính nghiêm trọng như vậy, Đổng Học Bân cũng không thể để mọi chuyện đều dựa vào năng lực đặc thù của mình, có thể giải quyết thì tự mình giải quyết, hắn không thể quá ỷ lại đối với năng lực của mình.
Đổng Học Bân nói: Bình Bình à, cái này, cái này.
Lâm Bình Bình ánh mắt cũng né tránh lên, Khụ khụ, tôi thật ra cái gì cũng không thấy được.
Cô ấy vừa nói như thế, Đổng Học Bân ngược lại càng không nhịn được, Vừa rồi cũng là. . . Thật ra cũng là. . .
Cuối cùng, Cảnh Nguyệt Hoa ngắt lời nói: Bình Bình, chuyện vừa rồi không nên nói với bất luận người nào, ngay cả Tân Khoa cũng không được, rõ ràng ý của chị chứ?
Lâm Bình Bình thấp giọng nói: Em biết, em, em cũng không thấy được.
Cảnh Nguyệt Hoa ừm một cái, Em thấy được cũng không sao, nói chung, chị không muốn người thứ tư biết.
Chị Nguyệt Hoa, chị yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không. Lâm Bình Bình cam đoan nói.
Cảnh Nguyệt Hoa mặt không biểu tình vỗ vỗ tay của Lâm Bình Bình, khẽ gật đầu.
Đổng Học Bân cũng thở phào nhẹ nhõm, biết Lâm Bình Bình hẳn là sẽ không đi nói lung tung.
Bất quá bị Lâm Bình Bình phát hiện như thế, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên kỳ quái là không thể tránh khỏi, Đổng Học Bân không biết nên nói cái gì, Lâm Bình Bình không biết nên như thế nào cho phải, Cảnh Nguyệt Hoa tựa như cũng không trấn định giống như biểu hiện ra vậy, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện, ba người cứ im im như thế.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây. . .
Cánh cửa lại mở.
Chị. Cảnh Tân Khoa đi vào tới.
Phía sau là Cảnh phụ Cảnh mẫu, Ơ, Tiểu Đổng cũng tới?
Đổng Học Bân vội nói: Dì, chú, ừm, con đến thăm Nguyệt Hoa bí thư.
Cảnh mẫu tâm tình vô cùng tốt, Sao lại đứng? Nhanh ngồi nhanh ngồi, Nguyệt Hoa bị bệnh ung thư là chẩn lầm, con nghe nói chứ? Ha ha.
Đổng Học Bân a một tiếng, Nghe nói rồi.
Cảnh mẫu cười nói: Vừa đi bác sĩ lại hỏi thăm, bác sĩ nói Nguyệt Hoa chỉ cần nghỉ dưỡng hảo thì vết thương của phẩu thuật sẽ không sao, Tiểu Đổng à, con là đại ân nhân của nhà dì, dì phải cảm ơn con mới được, con không vội quay về thành phố chứ? Đêm nay đến nhà dì ăn, dì mời khách.
Trở lại thật ra không vội, vậy, vậy con cúng kính không bằng tuân mệnh.
Cái này là được rồi.
Cảnh Tân Khoa chú ý tới Lâm Bình Bình mất tự nhiên, nghi hoặc nói: Làm sao vậy Bình Bình?
Lâm Bình Bình vội nói: Không có việc gì không có việc gì, cũng là. . . nhớ đứa nhỏ.
Đứa nhỏ không phải ở chổ cha mẹ em sao? Không có gì lo lắng, nếu như em lo, chúng ta buổi tối đón trở về?
Ừm, đi.
Hàn huyên một hồi, tất cả mọi người rất vui vẻ.
Bỗng nhiên, Cảnh phụ nhớ tới một việc, biểu tình ngưng trọng nhìn về phía Cảnh Nguyệt Hoa nói: Bất quá còn có chuyện này, mấy người bác sĩ kia nói trước đó sở dĩ kiểm tra ra bệnh ung thư cho con, cũng không phải tất cả đều là chẩn lầm, cụ thể bọn họ cũng không rõ ràng lắm, nhưng bảo chúng ta chú ý nhiều một chút, không chừng sau này còn có thể. . .
Cảnh mẫu không thích nghe nói: Bọn họ chỉ hù dọa thôi! Mượn cớ cho mình!
Cảnh Tân Khoa cười nói: Đúng vậy, chị của con khẳng định không có việc gì, bệnh ung thư làm gì dễ bị khỏi như vậy?
Thế nhưng nghe lời này, Đổng Học Bân mới nhớ tới một chuyện then chốt chưa làm, vì vậy nói: Dì, chú, Nguyệt Hoa bí thư, có chuyện tôi đang muốn nói, tôi phỏng chừng mấy ngài cũng biết tôi hiểu một chút y thuật, tôi vừa rồi xem cho Nguyệt Hoa bí thư một chút, tình huống tuy rằng không có gì, nhưng tuyệt đối không lạc quan, lời này của tôi mấy ngài có thể không thích nghe, nhưng sự thật cũng là như vậy, nếu như thả lỏng cảnh giác, lần sau rất có thể không phải là chẩn lầm, dù sao hai bệnh viện lớn đều từng cho ra chẩn đoán ung thư phổi, điều đó không có khả năng là hù dọa.
Cảnh Nguyệt Hoa thản nhiên nói: Thật ra lúc bệnh viện hỏi tôi đã không nói thật đi, từ lúc nửa năm đi bệnh viện Thượng Hải kiểm tra, ngay lúc đó bác sĩ với tôi ung thư phổi không phải hoài nghi, mà là chẩn đoán chính xác.
Cảnh mẫu kinh ngạc nói: Vậy, vậy chuyện gì xảy ra?
Con cũng không biết. Cảnh Nguyệt Hoa từ từ nhắm hai mắt nói: Lần này có thể giữ mạng, có thể là kỳ tích.
Cảnh Tân Khoa sầu lo không ngớt nói: Vậy nói cách khác, bệnh ung thư. . . Rất có thể tái phát?
Đổng Học Bân nói tiếp: Là như thế, cho nên tôi nghĩ ra một biện pháp.
Biện pháp gì? Cảnh mẫu gấp gáp nói, Tiểu Đổng cậu nói mau!
Đổng Học Bân lấy ra một sổ tiết kiệm tới, Cái này là chi phiếu của tôi, buổi sáng tôi vừa mới chuyển tiến vào khoảng ba triệu, Tân Khoa, cầm tiền đi, dành thời giờ mua chút sâm dã sơn và nhục linh chi cùng một ít dược vật có thể kháng ung thư cho chị của anh, cần phải cam đoan mỗi ngày đều cho cô ấy dùng, ít nhất phải ăn một năm mới được, loại dược thảo hi hữu này tuy rằng không dễ mua, nhưng cũng không phải hoàn toàn không mua được, anh cứ dùng nhiều tiền một chút là được.
Cảnh Tân Khoa phản xạ có điều kiện đẩy ra, Cái này không được, cái này không được!
Cảnh phụ cũng nói: Sao có thể muốn tiền của con? Không được!
Đổng Học Bân không khỏi phân trần mà đem đưa cho Cảnh Tân Khoa, Cầm đi, tôi cũng muốn Nguyệt Hoa bí thư mau chóng khỏe lại, chỉ là một chút tâm ý của tôi, không có ý khác, nếu như tiền thiếu cứ nói với tôi, cái này không giống hai triệu trong tài khoản của Nguyệt Hoa bí thư, tiền của tôi có nguồn gốc rõ ràng, tài sản công khai của tôi ngay cả bí thư thị ủy và bí thư ủy ban kỷ luật đều biết, mấy ngài cứ đẩy hoài thì thật là không có ý nghĩa.
Nhưng. . .
Đổng Học Bân thẳng tắp nhìn về phía Cảnh Nguyệt Hoa, các dược vật này là phải ăn, hắn phải cho Nguyệt Hoa coi trọng lên, bệnh ung thư của cô ấy không phải biến mất hoàn toàn, chỉ là bị Đổng Học Bân tạm thời kéo dài thời gian phát bệnh.
Cảnh Nguyệt Hoa bình tĩnh nói: Cầm lấy tiền lại đi!
Thấy thế, vẫn là Lâm Bình Bình nói: Tân Khoa, trước cứu chị quan trọng hơn, tiền này. . . Sau này trả lại Đổng chủ nhiệm.
Đổng Học Bân nói: Đúng vậy, coi như là tôi cho mượn, sau này trả lại.
Cảnh Tân Khoa nhìn lên, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, không để ý cái nhìn lạnh lùng của Cảnh Nguyệt Hoa, hắn cảm kích nói: Đổng chủ nhiệm, vậy, vậy tôi đại biểu nhà của chúng tôi cảm ơn cậu.
. . .