Ngày hôm sau.
Buổi tối mười giờ hơn.
Khu Nam Sơn, ánh trăng trong bóng đêm nhộn nhạo gợn sóng, buổi tối ở đây rất đẹp.
Bên cạnh đường cái, tiếng người ồn ào, tiếng ăn uống ồn vang.
Đổng Học Bân hai ngày nay đều bận việc cứu Cảnh Nguyệt Hoa, vừa hiến máu vừa trị ung thư phổi của, còn muốn đốc thúc công an địa phương tìm Trương Bưu, thẩm tra bằng chứng hai cha con Trương Hỏa Trương Bưu hãm hại Nguyệt Hoa tham ô, làm Đổng Học Bân mệt muốn chết, hôm nay hắn sau khi trở về nhà khách khu ủy ngay cả cơm cũng không ăn mà gục đầu ngủ, lúc này mới tỉnh lại, vì vậy Đổng Học Bân tìm một quán ăn, ngồi xuống bàn , kêu một cái lẩu ra ăn, một cổ nhiệt khí nhất thời ấm áp thân thể, khiến cho tinh thần của hắn không khỏi rung lên, thoải mái.
Đổng Học Bân lớn tiếng nói: Bà chủ, thêm năm xâu thịt xiên.
Được. Bà chủ cười nói: Có muốn cay hay không?
Nhiều một chút, được rồi, cho tôi vài xâu nấm và rau luôn.
Reng reng reng, điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên, vừa nhìn, là dãy số cục công an của khu Nam Sơn.
A lô?
Đổng chủ nhiệm, tôi là Văn Vĩ.
Văn cục trưởng, có phải là vụ án có tiến triển?
Đúng vậy, Trương Bưu và tài xế gây chuyện đã toàn bộ sa lưới, chúng tôi thẩm tra sơ bộ một chút, tài xế gây chuyện kia đã thừa nhận là Trương Bưu sai khiến, cho hắn một trăm ngàn, bất quá người nọ nói hắn không biết đối phương là bí thư khu uỷ, bằng không tuyệt đối không dám.
Sa lưới? Được!
Vụ án chúng tôi còn đang thẩm tra, bất quá chuyện sổ tiết kiệm hai triệu, bên chúng tôi cũng không nhiều tin tức lắm, ngài xem có phải là …
Được, hiện tại có thể từ từ, như vậy đi, ngày mai tôi cho người của tôi đi qua.
Tốt. Quan hệ của Văn Vĩ trước đây cùng Đổng Học Bân rất bình thường, thậm chí nói rất kém, bất quá lần này hai người hợp tác cũng thuận lợi, dù sao cũng là án lớn kinh động thành phố, bọn họ phải phối hợp, cũng không thể phân tâm.
Buông điện thoại, đồ ăn cũng tới.
Đổng Học Bân tâm tình không tồi ăn từng ngụm, Trương Bưu sa lưới, hắn cũng buông tâm sự xuống, mưu sát bí thư khu uỷ, hãm hại cán bộ quốc gia, hai cha con Trương Bưu và Trương Hỏa đời này đừng nghĩ đi ra khỏi tù, hai tên khốn nạn này, đây là tự chịu!
Bất quá sau khi ăn xong đồ, Đổng Học Bân gọi một cú điện thoại cũng không phải cùng lãnh đạo ủy ban kỷ luật thành phố để báo cáo công tác tiến triển, mà là gọi cho Sở phó cục trưởng cục công an của khu Nam Sơn, hai người bọn họ là nhận thức lúc địa chấn, có thể nói là không hòa thuận, nhưng cùng chung hoạn nạn, quan hệ không tồi.
Lão Sở, là tôi.
Ha ha, Đổng chủ nhiệm à.
Có chuyện này, Trương Bưu bị nắm ông biết chứ? Chuyện này lúc đầu hẳn là công an các người phụ trách, dù sao cũng là vụ án hình sự, bất quá, thị ủy rất coi trọng đối với chuyện này, cho nên, Trương Bưu. . . Ông quan tâm nhiều một chút. Ý tứ của Đổng Học Bân cũng là đừng cho Trương Bưu sống khá giả, cho dù là bị bắt, cũng phải cho hắn nếm thử vị đắng, nếu không Đổng Học Bân khó giải lửa giận trong lòng, Nguyệt Hoa bị thương thiếu chút nữa mất mạng!
Sở phó cục trưởng cười dài nói: Tôi nói Học Bân này, với tôi mà cậu còn giở giọng? Yên tâm đi, tôi biết nên làm sao, tên nhóc kia không sống khá giả được đâu!
Vậy được.
Nghe nói cậu hiến máu cứu Nguyệt Hoa bí thư, thiếu chút nữa mất mạng?
Ài, không nguy hiểm như vậy, tôi làm việc có chừng mực.
Cậu đó, vẫn là hình dạng cũ, bất quá cái phần can đảm này của cậu tôi vẫn đều bội phục, vụ án sắp kết rồi, cậu cũng nên quay về thành phố, hôm nào rảnh rỗi chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tôi hiện tại đang ăn thịt nướng, tới hay không?
Thôi đi, ngày hôm nay cũng không được, tôi sắp ngủ rồi.
Vậy hôm nào đi, chuyện Trương Bưu tôi đành nhờ ông vậy.
Yên tâm đi, cho dù cậu không nói, chúng tôi cũng sẽ không cho hắn sống khá giả.
Ăn xong bữa ăn khuya, Đổng Học Bân nhất thời không có việc gì làm, vụ án ngày mai mới cần mình đứng ra, buổi tối cũng ngủ không ít, hiện tại thật sự là không buồn ngủ.
Đi chỗ nào đây?
Tìm Nguyệt Hoa xem!
. . .
Buổi tối, mười một giờ.
Bệnh viện Đệ Nhị khu Nam Sơn.
Đổng Học Bân vào cửa lớn bệnh viện, đi thẳng đến phòng bệnh của Cảnh Nguyệt Hoa.
Trên lầu, Đổng Học Bân vốn là muốn giống như lần trước trực tiếp len lén đi vào, hắn là một người đàn ông, nếu như không lén lút mà hơn nửa đêm đi tìm Nguyệt Hoa, khó tránh khỏi sẽ bị người nói, cho nên rất chú ý bí mật, khi tới hành lang, Đổng Học Bân liếc mắt thấy được Lâm Bình Bình và Cảnh Tân Khoa thủ ở bên ngoài khu nghỉ ngơi, hiển nhiên, hai người là lo lắng bệnh tình của Nguyệt Hoa, lưu lại gác đêm.
Hai người bọn họ chưa ngủ, một người đang xem sách, một người đang ngắm trời.
Tiếng bước chân Đổng Học Bân vừa vang, Lâm Bình Bình lập tức nhìn đến đây, sau đó kinh ngạc.
Đổng Học Bân bị phát hiện cười một tiếng, cũng không biết nên nói cái gì.
Ai biết sau khi nhìn qua, Lâm Bình Bình đỏ mặt lên, bỗng nhiên đem ánh mắt thu trở lại, nhìn về phía Cảnh Tân Khoa nói: Anh dẫn em đi phòng vệ sinh một chút đi.
Cảnh Tân Khoa cũng không ngẩng đầu lên nói: Em tự đi đi.
Quá tối, em sợ.
Ài, được được được, đi thôi.
Cảnh Tân Khoa buông cuốn sách xuống, theo Lâm Bình Bình đi đến phòng vệ sinh bên kia.
Đổng Học Bân biết Lâm Bình Bình đây là đánh yểm trợ cho mình, trong lòng rất vui, trong lòng nói anh em ở cục chiêu thương không uổng công chiếu cố, vì vậy nhanh chóng đẩy cửa vào phòng bệnh của Nguyệt Hoa.
Bên trong.
Ai? Cảnh Nguyệt Hoa liếc mắt nhìn.
Đổng Học Bân đóng cửa lại, còn khóa trái cửa đi tới, mới nói: Anh, thân thể thế nào?
Cảnh Nguyệt Hoa quay đầu đến, không nhìn hắn, Tốt rồi.
Đổng Học Bân cười làm lành nói: Sao tức giận? Đã nói tiền là anh cho em mượn, sau này trả lại không được à?
Em không cần tiền của anh! Cảnh Nguyệt Hoa trầm giọng nói: Ba triệu kia em không cho Tân Khoa động vào! Anh nhanh chóng lấy lại đi! Đừng làm như vậy!
Em thật không có ý nghĩa, cái này không phải trị liệu cho em sao.
Không cần, em có tiền của mình!
Em có tiền cái gì, chút tiền lương của em đủ làm gì? Một củ sâm dã sơn em cũng đều mua không nổi, em đừng chê anh nói không dễ nghe, dù sao tiền anh đã đưa ra, anh sẽ không có lấy lại, em muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn. Dứt lời, Đổng Học Bân bỗng nhiên nhỏ giọng, Được rồi, hai ta nói nhỏ chút, em trai em và Bình Bình đều ở bên ngoài, đừng để cho bọn họ nghe.
Anh cho em tiền là sao? Cha mẹ em sẽ nghĩ như thế nào? Hả?
Ai da, tôi lúc đó chẳng phải hảo tâm sao, em coi em kia, bầu không khí ngày hôm qua mới thật tốt, em cũng là cả ngày không trừng mắt với anh là trong lòng em khó chịu.
Cảnh Nguyệt Hoa không lên tiếng.
Đổng Học Bân nói tránh đi: Anh không nói cái này nữa được không? Anh tới là nói với em chuyện này, Trương Bưu đã sa lưới, kẻ đụng em cũng bắt được.
Em đã sớm biết.
Cũng đúng, Văn Vĩ nếu thông báo cho Đổng Học Bân, đương nhiên không có đạo lý không nói cho Nguyệt Hoa bí thư.
Nghe giọng điệu của cô ấy có chút hòa hoãn, Đổng Học Bân an tâm đi qua, nắm nắm tay cô ấy nói: Đừng nóng giận, chuyện này là anh không lo lắng chu toàn, tại anh tại anh, bất quá anh cũng là vì tốt cho em, sâm dã sơn em phải ăn, cái này không cần thương lượng, phải ăn, về phần cha mẹ em nghĩ như thế nào, ặc, thật ra bọn họ cũng không nghĩ đâu, con người anh là trời sinh cũng là tính cách phục vụ người dân, bọn họ sẽ không nghi ngờ đâu. Đổng Học Bân lúc địa chấn phát sinh đã dùng hành động thực tế của mình chứng minh tác phong công tác của mình, vì cứu người, hắn chết cũng không sợ, đã cứu vô số dân chúng, cho nên lần này cho dù giúp Nguyệt Hoa, hẳn là cũng sẽ không bị nói cái gì.
Cảnh Nguyệt Hoa im lặng vài giây, Tiền. . . coi như em mượn!
Đổng Học Bân cười nói: Được, sau này chậm rãi trả, không gấp.
Cảnh Nguyệt Hoa ừ một tiếng, Đem cho em ly nước.
Ai. Đổng Học Bân lập tức đi lấy, đem đến đây cho cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu lông mi nói: Đỡ em ngồi dậy.
Được. Đổng Học Bân đi đỡ cô ấy, cẩn thận, rất sợ đụng vào vết thương, Anh coi như phát hiện, anh có cái số phải đi phục vụ người ta.
Cảnh Nguyệt Hoa lãnh đạm nhìn nhìn hắn, Vợ của anh cũng hô tới hoán đi với anh?
Đổng Học Bân biểu tình mất tự nhiên, bắt đầu chém gió nói: Làm gì có thể, cô ấy? Anh bảo cô ấy đi đông cô ấy cũng không dám đi tây, cô ấy muốn đi tây? Anh đánh không chết cô ấy à!
Cũng không biết Cảnh Nguyệt Hoa tin hay không tin, dù sao cũng là không nói chuyện.
Đổng Học Bân ho khan nói: Anh hiện tại cũng là lo lắng thương thế của em, bác sĩ nói em khôi phục không tồi, vài ngày nữa là có thể cắt chỉ, nhưng vẫn có thể bị nhiễm trùng, nếu như như vậy thì phiền phức.
Cảnh Nguyệt Hoa uống nước xong, tựa ở đầu giường nói: Anh trị thương cho em xong, em đã đỡ hơn, xuống đất bước đi cũng không có vấn đề gì.
Vậy em cũng phải cẩn thận chút.
. . . Ừm!
Nhất định chú ý, còn có ăn uống nữa.
. . . Ừm.
Nói một hồi, Đổng Học Bân nhìn thời gian cũng không sớm, trong lòng thật ra cũng lo lắng Cảnh Tân Khoa bên ngoài, liền nói: Sắp mười hai giờ rồi, vậy, anh đi về trước?
Cảnh Nguyệt Hoa nhắm mắt lại, tựa ở trên giường không hé răng.
Nguyệt Hoa? Đổng Học Bân hỏi: Làm sao vậy? Khó chịu?
Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không để ý đến hắn.
Đổng Học Bân khẩn trương nói: Có phải là khó chịu? Tôi gọi y tá cho em?
. . . Em không sao!
Vậy, anh đi?
. . . Cảnh Nguyệt Hoa lại không tiếng động.
Nguyệt Hoa? Nói đi?
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, rốt cục mở miệng nói: Anh không phải bảo em chú ý nhiều sao? Em không bước xuống giường, ban đêm làm sao đi phòng vệ sinh?
Ặc, gọi y tá? Vậy anh cuối cùng có thể ở lại ngủ không?
Cảnh Nguyệt Hoa chần chờ một chút, . . . Anh muốn ở lại thì ở lại.
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: Hả?
Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt khẽ biến, Không muốn ở lại thì đi ra ngoài! Nghiêng người, không nhìn hắn nữa.
Đừng đừng đừng. Đổng Học Bân coi như là chịu thua cô ấy, Anh ở lại còn không được sao? Hắc, em muốn anh ở lại thì nói rõ ràng đi.
Em nói muốn anh ở lại lúc nào? Nguyện ý đi thì hiện tại đi đi! Không ai cản anh!
Đổng Học Bân cười khổ, Được được, anh tự nguyện ở lại được chưa? Được rồi, buổi tối hôm nay để thần chiếu cố cho lão nhân gia ngài, ngài xem ngài thoả mãn không?
. . . Ừm.
Ài, mình trêu ai chọc ai chứ?
Làm đàn ông, thật khó!
. . .