Buổi sáng.
Bảy giờ.
Nhà huyện trưởng, trong phòng khách.
Sau khi đóng cửa lại đi ra, Đổng Học Bân chờ ngay trên sô pha, một hồi ngồi một hồi đứng, liên tiếp nhìn về phía phòng ngủ, rất là lo lắng.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Bên trong vẫn không có động tĩnh, cũng không biết có bôi thuốc được không.
Đổng Học Bân liền đứng dậy kêu một tiếng, Khương huyện trưởng? Được rồi chứ? Khương huyện trưởng?
Không bao lâu, trong phòng mới truyền ra âm thanh của Khương Phương Phương, Đổng huyện trưởng, cậu tiến vào một chút.
A. Đổng Học Bân trả lời, lập tức bước đi vào, cửa đẩy vào, Ngài bôi thuốc xong chưa? Có tốt hơn chút nào không?
Khương Phương Phương đắp chăn nằm ở trên giường, tóc trên người còn đều ướt sũng, Cánh tay và chân còn được một ít, bất quá vẫn là có chút khó, có thể là ngã quá nặng, vết thương nằm sau lưng tôi, tôi xoay người cũng không nhìn thấy, không có cách nào băng lại, thuốc cũng không biết có bôi lên trúng hay không.
Hả? Vậy làm sao bây giờ? Đi bệnh viện?
Chút vết thương ấy cũng không đến mức gọi xe cấp cứu.
Xe cấp cứu có thể thật đúng là không thể gọi, mỹ nữ huyện trưởng người ta cái gì cũng không có mặc, gọi người tới làm sao bây giờ? Không phải muốn khiến cho Đổng Học Bân giúp cô ấy mặc quần áo chứ? Hơn nữa huyện trưởng khi tắm trượt chân ngã bị thương, cái này cũng không dễ nghe cho lắm, có thể không làm cho người biết đương nhiên là tốt nhất.
Như thế, bất quá vẫn phải băng bó.
. . . Ừm, bằng không cậu băng bó giúp tôi một chút?
Khương Phương Phương dùng một giọng điệu rất thản nhiên nói ra một câu khiến cho Đổng Học Bân kinh ngạc không thôi, hắn kinh ngạc, vô thức nói: Hả? Ặc, vậy được.
Khương Phương Phương ừm một cái, Phiền phức.
Đổng Học Bân có chút nóng mặt, Vậy tôi sao. . . Ngài cái này. . .
Khương Phương Phương nhìn hắn, Cậu quay lưng qua trước, tôi chuẩn bị chút.
Tốt tốt. Đổng Học Bân cấp tốc quay người lại, nhìn mặt tường.
Sau đó thì nghe được phía sau âm thanh của chăn. Đổng Học Bân biết hiện tại Khương Phương Phương cái gì cũng không có mặc, nhất thời cũng nhắm mắt lại.
Không lâu sau.
Có thể rồi.
Vậy tôi quay đầu lại?
. . . Ừm.
Đổng Học Bân chậm rãi xoay người, chăn đã bị Khương Phương Phương kéo qua. Lúc này trên người cô ấy là bộ đồ tắm ướt sũng, bất quá không phải là phủ lên, mà là đã mặc ở trên người. Khương Phương Phương lưng kề vào gối tựa nhẹ nhàng xoa cánh tay, có thể thấy cổ tay cô ấy có chút hồng, có thể là lúc ngã bị sưng, tựa như vừa rồi chỉ là mặc quần áo vô cùng đơn giản, mà đã tốn khí lực rất lớn của Khương Phương Phương.
Tay ngài?
Không sao cả, trước xử lý vết thương đi, máu còn chưa có ngừng.
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên tấm lót giường chổ vừa rồi bị Khương Phương Phương đè lên có vết máu lớn, đồ tắm mặc ở trên cô ấy, lúc này vị trí cái mông cũng bị nhuộm đỏ một ít. Vết máu còn đang chậm rãi mở rộng, cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Đổng Học Bân đưa tay lấy thuốc Vân Nam và băng gạc, sau đó nhìn mông cô ấy, nuốt nuốt nước bọt nói: Tôi là. . .
Bị thương sau mông.
Vậy, ặc. Tôi. . .
Cậu xốc lên là có thể thấy được.
Đổng Học Bân hít sâu một hơi, thật là muốn mạng hắn, cắn răng một cái, cổ tay sờ soạng đi tới, cẩn thận tận lực không đụng tới da thịt của Khương huyện trưởng, nắm đồ tắm của cô ấy, đem đồ tắm trên đùi của cô ấy chậm rãi lật lật lên, thấy không thể lật lên được, lại chậm rãi kéo lên. Đổng Học Bân vẫn là tương đối nghiêm túc, thế nhưng tiếp xúc như thế không đụng tới da thịt mới là kỳ quái, khó tránh khỏi sẽ có đụng chạm mơ hồ một ít, mỗi lần đụng chạm, ngón tay hoặc là đầu ngón tay của Đổng Học Bân sẽ rơi vào một cảm giác đầy ấp, rất mềm mại.
Không được không được!
Đổng Học Bân càng cẩn thận, lại càng nghĩ bầu không khí quá mờ ám.
Cuối cùng thẳng thắn nổi tâm hung ác, cố sức mở ra đồ tắm của cô ấy, kéo tới phần eo.
Lập tức, hai phần mông thịt đầy đặn căng tròn đâm vào nhãn cầu của Đổng Học Bân, khiến cho hắn theo phản xạ có điều kiện hít vào một hơi, quần lót đương nhiên là không có, Khương Phương Phương vừa rồi đang tắm mà.
Nhanh lên một chút được không?
Ừm, được được được!
Có chút lạnh, cảm ơn.
Không có việc gì, tôi tận lực làm nhanh lên một chút.
Đổng Học Bân định thần nhìn, vết thương trên mông của cô ấy vẫn còn đang chảy máu ra, ngoài mặt và xung quanh đều là thuốc Vân Nam, hiển nhiên là Khương Phương Phương vừa rồi cũng tự mình bôi thuốc, bất quá cũng không đều, có thể là do nguyên nhân không nhìn thấy phía sau, Đổng Học Bân cầm bình thuốc lại gần vết thương, cuối cùng còn dò hỏi: Tôi làm nha?
Ừm, có thể.
Đắc tội.
Không có gì.
Đổng Học Bân đem ngón tay ấn tới, nhẹ nhàng xoa xoa, đem thuốc Vân Nam bôi bôi lên vết thương, sau đó lại di dời ra xung quanh, lại lấy ngón tay bôi thuốc.
Thịt rất mềm mại.
Cảm giác cũng rất nóng hổi.
Hơn nữa Khương Phương Phương tuy nói là chăm chú khép chặt hai chân, nhưng toàn bộ nửa người dưới vẫn là đều bại lộ không thể ngăn cản tại trước mắt Đổng Học Bân, mũi của thằng nhãi này đều có chút nóng lên, liên tiếp hít vào. Khương Phương Phương dựa vào gối đầu, cũng nhìn không thấy biểu tình. Đổng Học Bân nhìn nhìn cái ót cô ấy, lại xé băng gạc dán lên cho cô ấy, sau đó đem băng dán một chút để làm kín vết thương trên mông cho cô ấy, rất cẩn thận.
Một cái. . .
Hai cái. . .
Ba cái. . .
Mỗi lần dán xong băng dán, tay của Đổng Học Bân sẽ nhấn một cái lên trên mặt, để cố định ấy mà, sau mỗi lần nhấn, mặt hắn đều đỏ lên một chút.
Da của Khương Phương Phương rất tốt, nhấn một cái là đàn hồi ngay.
Làm xong những cái này, Đổng Học Bân lại nhìn chằm chằm vài lần, thấy vết thương không chảy máu, lúc này mới nhẹ nhàng đem đồ tắm của cô ấy kéo xuống lại như cũ.
Được rồi?
Khụ khụ, đã được rồi.
Khương Phương Phương khẽ gật đầu, chờ đồ tắm phủ lên mông, cô ấy mới là nghiêng đầu đem mặt tựa vào gối lộ ra, vẫn là yên lặng như vậy, ánh mắt không có bất luận gợn sóng gì. Đổng Học Bân nhất thời có chút bội phục hàm dưỡng cùng khí độ của Khương huyện trưởng, đừng nói cô ấy là một phụ nữ, cho dù là Đổng Học Bân, lúc này cũng đều xấu hổ vô cùng, là chổ nhạy cảm ấy ấy, sờ soạng nửa ngày, xoa nhẹ nửa ngày, nhưng mà Khương huyện trưởng người ta cái gì đều không quan tâm.
Đỡ tôi một chút?
Ngài xuống giường?
Ừm, đi một chút thử xem.
Vậy được, ngài cẩn thận.
Đổng Học Bân đưa tay ra.
Khương Phương Phương đưa tay đỡ lấy, đem tay của mình giao cho Đổng Học Bân, sau đó nương khí lực của hắn từ trên giường đi xuống, mang dép, gian nan đứng lên.
Đổng Học Bân kéo tay cô ấy hỏi, Đỡ rồi chứ?
Khương Phương Phương ừm nói: Tốt hơn nhiều, có thể đi.
Tôi thấy ngài ngày hôm nay vẫn là nghỉ ngơi đi, đừng đi làm.
Chút vết thương ấy không sao cả, ngày hôm nay còn có việc, không thể không đi.
Đi chốc lát, Khương Phương Phương vẫn có chút khập khiễng, hơn nữa cổ tay hình như cũng rất đau.
Đổng Học Bân đương nhiên cũng không dám buông tay, cứ nắm như thế, một tay còn đỡ lưng của Khương huyện trưởng, giúp cô ấy chậm rãi đi.
Ài, tay nhỏ thật trơn.