Sáng sớm.
Tám giờ.
Trong nhà huyện trưởng, Đổng Học Bân nắm tay của Khương Phương Phương đỡ cô ấy đi vào phòng trong phòng, tình huống cũng đỡ hơn rồi, có thể là do cơ thể chưa thích ứng ngay được.
Ngài nghỉ ngơi một chút?
Không cần.
Đều đi đã nửa ngày.
Vừa đi, cảm giác tốt hơn.
Vậy được, ngài xem thử dưới lòng bàn chân.
Tốt, ừm, ngày hôm nay làm phiền?
Là tôi làm phiền mới đúng, nếu tôi không tới quấy rối ngài khẳng định cũng không ngã.
Khác với tối hôm qua, tối hôm qua bên trong đồ tắm ngắn của Khương Phương Phương vẫn mặc quần lót, nhưng bên trong ngày hôm nay là trống rỗng hàng thật giá thật, hơn nữa đồ tắm bị ướt sũng trong phòng vệ sinh, tuy rằng không bị nhìn xuyên qua, nhưng rất trầm, dán chặt vào người, cái khe ngực kia quả thật không nói ra được, muốn nhiều rõ ràng có bấy nhiêu rõ ràng, Đổng Học Bân vừa đỡ vừa liếc mắt nhìn vào vài cái, trong lòng cực kỳ nóng.
Lại qua năm phút đồng hồ.
Khương Phương Phương cũng rút tay về, Có thể.
Ặc, được. Đổng Học Bân lưu luyến buông cô ấy ra.
Khương Phương Phương xoa cổ tay thử tự mình đi vài bước, cũng không còn vấn đề gì, liền quay đầu lại nói: Áo ngủ ướt, tôi đi thay quần áo trước.
Được.
Phòng tắm bên kia cậu đừng quản.
Không có việc gì, tôi thu dọn cho ngài.
Không cần, một hồi tôi tự mình làm.
Đừng, ngài còn chưa đi bình thường, tôi tới là được.
Khương Phương Phương một thân ướt sũng vào phòng đóng cửa lại thay quần áo. Đổng Học Bân xoay người vào phòng vệ sinh, nhìn nước và vết máu lưu lại, hắn tìm trái tìm phải tìm giẻ lau nhà, lúc này mới ngồi xuống đất, dọn phòng tắm sạch sẽ, ài, coi ngày hôm nay ầm ĩ kia. Buổi tối đã xui, ban ngày cũng gặp chuyện không may. Biệt hiệu ôn thần có phải là muốn đi theo mình cả đời không? Sao đến chỗ nào đều không sống yên ổn được? Bất quá thằng nhãi Đổng Học Bân này hiển nhiên là được tiện nghi khoe mã, nếu như có loại sự tình này nữa, hắn khẳng định là ước gì.
Da thịt của mỹ nữ huyện trưởng.
Còn là da thịt ở chổ ấy ấy.
Đổng Học Bân nghĩ tới đây, bỗng nhiên đưa tay lên mũi ngửi ngửi, ừm, rất thơm, trên tay hiện tại đều là mùi thơm cơ thể trên người của Khương huyện trưởng.
Có trên tay.
Có trên đùi.
Còn có trên mông.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, sau khi hồi phục lại, xoay người qua bên cạnh, dọn mấy thứ trước đó Khương huyện trưởng làm rơi.
Ừm, không khác biệt lắm.
Còn có cái gì cần thu dọn không?
Đổng Học Bân đảo mắt tới máy giặt quần áo, chỗ đó có một cái áo ngực và một cái quần lót, hiển nhiên là Khương Phương Phương lúc tắm cởi ra. Đổng Học Bân xem xét vài lần, cũng không dự định đi thu dọn cái này, cái thứ này khẳng định phải để cho Khương huyện trưởng tự mình dọn dẹp, nhưng vừa vặn lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên, leng keng, leng keng. Đổng Học Bân kinh ngạc, ai tới sớm như vậy? Hắn cũng có chút tâm hư, nhìn nhìn đồ lót rất chói mắt trên máy giặt quần áo. Luôn cảm thấy không thích hợp, thẳng thắn cắn răng một cái cầm áo ngực quần lót lên, nhét vào trong máy giặt quần áo, bằng không làm cho đồ lót thiếp thân của Khương huyện trưởng để ở bên ngoài như thế, khẳng định là không tốt. Trong lúc cầm vảo đồ lót, Đổng Học Bân còn cảm giác được ẩm ướt trên quần lót của Khương Phương Phương, con mắt chớp chớp, cũng không dám đi nghiên cứu cẩn thận.
Cửa phòng ngủ mở ra, Khương Phương Phương đi tới, áo tắm đã không còn, thay vào đó là một thân quần tây áo sơ mi cô ấy thường xuyên mặc bình thường đi làm, rất năng động.
Đổng Học Bân cũng từ trong phòng vệ sinh ló ra, ánh mắt nhìn về phía Khương huyện trưởng, mới sáng sớm, để cho thấy hắn và Khương Phương Phương đơn độc cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ bị người hiểu lầm.
Khương Phương Phương nhìn hắn, thấp giọng nói: Cậu trước đừng đi ra, đóng cửa lại.
Đổng Học Bân ặc một tiếng, biết Khương Phương Phương khẳng định là quan tâm danh tiếng, vì vậy gật đầu, đóng cửa lại vào trong phòng vệ sinh.
Leng keng.
Chuông cửa lại vang lên một tiếng.
Lạch cạch, âm thanh mở cửa truyền đến.
Hiểu Na?
Khương huyện trưởng.
Sao cô lại tới đây?
Ặc, ngày hôm qua buổi tối nói đem xe về cho Đổng huyện trưởng, kết quả tôi uống say, cũng vừa đi nhà Đổng huyện trưởng gõ cửa, hình như không có người.
Ừm, hắn có thể là đi ra ngoài ăn điểm tâm.
Vậy ngài xem, ngày hôm qua thật sự là tôi không nên uống rượu.
Như vậy đi, cô đem chìa khóa xe của Đổng huyện trưởng để ở chổ tôi, khi nào gặp tôi đưa cho hắn.
Sao có thể không biết xấu hổ, tôi cũng không có việc gì, muốn chờ Đổng huyện trưởng một chút, sau đó nói lời xin lỗi.
Đổng huyện trưởng cũng không phải không có khí độ như vậy, đem chìa khoá cho tôi là được, cô đi làm trước đi.
Đổng Học Bân ở ngay trong phòng vệ sinh dựng thẳng cái lỗ tai nghe, cũng không dám làm ra tiếng động gì, trên mặt vẫn lộ vẻ cười khổ, luôn luôn có chút xấu hổ.
Trốn trong phòng vệ sinh của người ta.
Cái này gọi là chuyện gì.
Không bao lâu, Đổng Học Bân nghe thấy được động tĩnh của chìa khoá, hiển nhiên là Lý Hiểu Na đem chìa khóa xe cho Khương Phương Phương, ài, rốt cục có thể về nhà.
Khương huyện trưởng, vậy tôi trở về?
Quay về đi, tư liệu của cuộc họp thường uỷ cũng chuẩn bị một chút.
Tốt, vậy ngày hôm nay tôi đến cơ quan sớm một chút.
Bất quá chờ lúc Đổng Học Bân muốn đi ra ngoài, tiếng bước chân lại đột nhiên vang lên, chỉ thấy nắm tay cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên chuyển động, bị người vặn.
Đúng rồi Khương huyện trưởng, tôi mượn phòng vệ sinh một chút được không? Lý Hiểu Na nói.
Đổng Học Bân kinh ngạc một chút, cái quái gì thế! Cô muốn đi WC? Anh em còn đang ở bên trong, cô vào còn không lộ ra sao?
Chờ một chút. Là âm thanh thản nhiên của Khương Phương Phương.
Ừm? Lý Hiểu Na nghi hoặc nói.
Tôi cũng vừa dậy, còn chưa có đi vệ sinh. Khương Phương Phương nói.
Ặc, vậy ngài đi trước, ngài đi trước. Buông tay ra, Lý Hiểu Na tựa như lui xa.
Thấy thế, Đổng Học Bân nhanh chóng trốn phía sau cửa, quả nhiên, hai giây sau cửa phòng vệ sinh mở ra, Khương Phương Phương đi đến, sau đó đóng cửa lại.
Đổng Học Bân cười xấu hổ.
Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn phía sau cửa, cũng không nói, ngay vào trong WC đứng cũng không nhúc nhích.
Bầu không khí thật là ...
Một phút đồng hồ. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Bên ngoài Lý Hiểu Na tựa như không nín được, Khương huyện trưởng?
Khương Phương Phương ừ một tiếng, Làm sao vậy?
Vậy, phù, bằng không tôi đi làm trước? Lý Hiểu Na có thể là muốn đi ra bên ngoài tìm nhà vệ sinh công công.
Khương Phương Phương nói: Ừm, cô đi đi, tối hôm qua không được, ngày hôm nay bị tiêu chảy.
Đổng Học Bân chớp mắt nhìn cô ấy, Khương huyện trưởng cũng là một người nói dối không chớp mắt nha.
Không lâu sau, âm thanh mở cửa vang lên, Lý Hiểu Na gấp gáp đi tìm WC.
Khương Phương Phương nhìn Đổng Học Bân, đem chìa khoá đưa qua Chìa khóa xe.
A. Đổng Học Bân tiếp nhận tới khụ khụ một tiếng, Vậy tôi cũng trở về?
Ngay cả là xảy ra chuyện như thế, Khương Phương Phương còn vẫn là vẻ mặt thật bình thản, Ừm, buổi sáng có cuộc họp thường uỷ, cậu chuẩn bị một chút.
Được, tôi đã biết.