Quyền Tài

Chương 1667: Chương 1667: Hai xú lưu manh!




Trong căn tin.

Tiếng mắng ko ngừng.

Đổng Học Bân quát: Bà đụng tôi còn ồn ào cái gì!

Ai con mẹ nó đụng ai hả? Phương Văn Bình không khách khí thoá mạ.

Tôi đi bình thường ở phía trước, bà trực tiếp đụng đến đây, bà có ý gì hả? Đổng Học Bân lạnh mặt nói: Kiếm chuyện có phải không? Đổng Học Bân tôi cũng không sợ kiếm chuyện đâu!

Phương Văn Bình chỉ chỉ mặt đất, nói: Thằng nhóc con bố láo lắm! Tôi nói cho cậu biết! Cậu nhặt khay cơm lên cho tôi!

Tôi cũng nói cho bà biết! Đổng Học Bân cũng chỉ vào khay và cơm nước rơi xuống trên mặt đất, Gọi lại phần cơm này cho tôi! Đụng người ta ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói! Bà là cái loại người gì vậy!

Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Lời này hẳn là tôi nói con mẹ nó với cậu đấy! Cũng không nhìn mình là thân phận gì! Một sở trưởng ăn nói với tôi như thế à!

Đổng Học Bân chút nào không lùi bước nói: Xin lỗi nhé! Tôi cũng là quen nói như vậy rồi! Tôi không giống như mấy loại người kia! Một nữ đồng chí há mồm cũng là nói bậy!

Phương Văn Bình thả nhiên nói: Tôi mắng cũng là cậu, làm sao?

Hắc, phân cao thấp phải không? Đổng Học Bân chỉ vào cô ấy nói: Bà lập lại lần nữa coi!

Phương Văn Bình bước lên một bước, mặt hầu như đều dính sát vào Đổng Học Bân, Tôi mắng tên nhóc cậu đấy? Cái thứ không lớn không nhỏ!

Lúc đầu căn tin vô cùng náo nhiệt đầy người gọi cơm, hơn trăm người, không ai lên tiếng thì cũng phát sinh tiếng bước chân có động tĩnh không nhỏ, căn bản đều không nghe thấy, rất loạn, nhưng giờ này phút này, trong căn tin số hai dĩ nhiên yên tĩnh đến quỷ dị, xung quanh tất cả đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nghẹn họng nhìn Đổng Học Bân và Phương Văn Bình mắng nhau, có người trán đổ mồ hôi, có người kinh hồn khiếp đảm, còn có người suýt nữa hộc máu, không ai có thể Đổng Học Bân ngờ tới và Phương Văn Bình lại có thể một lời không hợp thì chửi ầm lên!

Hai người chính là cán bộ lãnh đạo đấy!

Ngày hôm nay còn là ngày ủy ban kỷ luật trung ương mở cửa!

Bên trong còn có ký giả nước ngoài và giới truyền thông trong nước!

Lúc này, vào trường hợp này, hoàn cảnh này, chỉ cần là người có một chút đầu óc sẽ không thể có khả năng ra loại sự tình này, hai người lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương tại căn tin bởi vì một chút việc nhỏ mà không còn phong độ mắng nhau? Đây là chất chỉnh thể của quan viên ủy ban kỷ luật trung ương tố? Nghĩ đến trên tin tức có thể sẽ xuất hiện cái tiêu đề này, nghĩ đến giới truyền thông nước ngoài cũng có thể sẽ có ý kiến đối với chuyện này, rất nhiều người của ủy ban kỷ luật trung ương trong căn tin đều có cảm giác muốn té xỉu, mọi người vỗ trán có vỗ trán, che mắt có che mắt.

Còn ra thể thống gì!

Cái này còn ra thể thống gì nữa!

Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, bọn họ có thể thật sự mất mặt tới toàn quốc. . . Sai, là mất mặt tới toàn bộ thế giới, quá mất mặt!

Không nói người của ủy ban kỷ luật, một ít ký giả lúc này ở đây cũng thấy choáng váng.

Ký giả của mấy toà soạn và đài truyền hình trong nước đều sửng sờ nhìn hai người, đầu óc quả thật không đủ dùng, mấy người không nói gì liếc nhìn nhau, đánh chết cũng không nghĩ ra sao có thể xuất hiện loại chuyện này, bên trong có mấy người ký giả nước ngoài, cũng là thấy giật mình, bọn họ bên trong hiển nhiên là có người nghe hiểu được Hán ngữ, nghe được tiếng mắng khó nghe, có vài nữ ký giả đều đỏ mặt.

Cái này. . . Cái này là cái gì cùng cái gì!

Giờ khắc này, bọn họ cảm giác mình tựa như không phải thị sát phỏng vấn tại ủy ban kỷ luật trung ương, mà là đi tới căn tin của công trường!

Chuyện tình phát sinh quá nhanh!

Rất nhiều người đều không có phản ứng đến đây!

Kết quả Đổng Học Bân và Phương Văn Bình cậu một miệng tôi một miệng đã mắng hơn mười câu!

Trong căn tin số hai cũng có không ít lãnh đạo cán bộ, nếu như là bình thường, bọn họ có thể còn chưa có khẩn trương như thế, nhưng ngày hôm nay không giống, nếu như xảy ra chuyện, ai đều trốn không thoát trách nhiệm, vì vậy mấy người cán bộ cuống quít chạy tới, vô cùng lo lắng can ngăn!

Ai da!

Nhanh đừng đánh!

Phương chủ nhiệm! Đổng sở trưởng! Đều bình tĩnh một chút!

Bên kia, Hàn Phỉ và Hạ Chu bọn họ cũng ngây ngốc bưng khay cơm, lúc này lấy lại tinh thần, người của sở hai cũng đều gấp gáp lao lên! Trương Đông Lượng chạy nhanh nhất, cũng là kinh ngạc nhất, kết quả chân không vững, trực tiếp ngã xuống một cái, nhưng hắn biết tình huống nguy cấp, cũng không phủi đất dơ trên người, thất tha thất thểu đứng lên chạy tới bên cạnh Đổng Học Bân!

Đổng Học Bân và Phương Văn Bình còn đang mang nhau, hơn nữa hai người cách gần quá, nước bọt hầu như đều bay đến trên mặt của đối phương, là một khí thế ai cũng không lui bước, thậm chí còn đang không ngừng đi tới phía trước, nếu như hai người là người yêu, cái hình ảnh này tuyệt đối có 90% người cho rằng hai người sẽ lập tức hôn môi, nhưng nếu như có thêm phối âm và biểu tình, đây là hình ảnh tùy thời đều có thể làm người vỗ tay!

Hạ Chu đi tới trước, kéo cánh tay của Đổng Học Bân, Đổng sở trưởng! Ngài bớt tranh cãi! Bớt tranh cãi! Chúng ta đi về trước đi!

Đổng Học Bân trừng mắt, Trở về làm gì! Bà ta đụng phải tôi còn có lý?

Hạ Chu mồ hôi đều đổ xuống, Ây da, ngài bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút.

Hàn Phỉ cũng bắt đầu ôm một cánh tay khác Đổng Học Bân, Đổng sở trưởng! Ngài làm gì vậy! Nhanh đừng đánh! Ngày hôm nay là ngày mở cửa! Ký giả đều có mặt! Ngài buổi sáng còn nói với chúng tôi phải chú ý ảnh hưởng! Nhưng ngài sao. . . Ngài cho tôi mặt mũi đi! Cho tôi mặt mũi đi!

Bên kia.

Mấy người cán bộ đã kéo Phương Văn Bình.

Một người lão đồng chí tuổi rất lớn vội vàng nói: Tiểu Phương! Cô làm cái gì thế!

Xin bớt giận, đều xin bớt giận. Một người phụ nữ trung niên cũng lên đây, sợ Phương Văn Bình kích động làm ra chuyện gì, cũng kéo tay nàng.

Lão trần, lão Trương, chổ này không có chuyện của các người, tránh ra! Phương Văn Bình là mặt mũi của ai cũng không cho, Ngày hôm nay tôi phải tính toán với thằng nhóc con này!

Đổng Học Bân cười nhạt nói: Tính, tôi con mẹ nó nhìn bà làm sao tính!

Đổng sở trưởng! Hàn Phỉ lo lắng nói, Ngài làm gì vậy! Nhiều người nhìn như vậy, ngài. . . Tất cả mọi người bớt tranh cãi đi, đừng đánh!

Trương Đông Lượng vội nói: Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!

Bên cạnh có một cán bộ khuyên nhủ: Tất cả bình tĩnh, đều bớt nóng!

Đổng Học Bân và Phương Văn Bình vẫn là không nghe, hai người vẫn tiếp tục lao vào nhau.

Lúc này mọi người cũng đều đại khái đã nhìn ra, hai người có thâm thù đại hận như thế, hiển nhiên không phải là ngày hôm nay dẫn phát, đụng rớt khay cơm? Việc nhỏ như vậy thật đúng là không đến mức, Phương chủ nhiệm và Đổng sở trưởng mới tới khẳng định là trước đây đã có mâu thuẫn không thể điều hòa, đây là oan gia ngõ hẹp thù mới nợ cũ cộng lại cùng nhau, mới tạo thành cục diện hiện tại.

Rốt cục, trò khôi hài bên này đã đưa tới một nhân vật có cấp bậc quan trọng ... thường ủy của ủy ban kỷ luật trung ương, Ngô thư ký trưởng.

Ngô thư ký trưởng!

Thư ký trưởng, ngài đã tới!

Ngài nhanh khuyên nhủ đi! Đều khuyên không được bọn họ!

Ngô thư ký trưởng là ở bên ngoài nghe được tiếng mắng mới đi vào, vào trong vừa nhìn Phương Văn Bình và Đổng Học Bân, nghe bọn họ trong miệng nói bậy, trong lúc nhất thời cũng tức giận không nhẹ, râu đều muốn dựng ngược lên, chỉ vào hai người bọn họ một câu cũng không nói ra được, sau một lúc lâu mới thở ra hơi, hét lớn một tiếng, Dừng tay cho tôi! Sau đó bước nhanh tới, ông ta đã sớm không biết nên nói cái gì cho phải!

Phương Văn Bình nhìn qua bên kia.

Đổng Học Bân cũng nhìn qua hướng của Ngô thư ký.

Tràng diện nhất thời an tĩnh một ít, thật ra hai người cũng mắng không khác biệt lắm, tiếng nói đều sắp tách, đều thở gấp.

Ngô thư ký trưởng chỉ vào hai người bọn họ, chỉ nói một câu, Hiện tại! Đến phòng làm việc của tôi! Nói xong, xoay người đi.

Thừa dịp lúc này, Hạ Chu cho Tôn Triệu Bang và Trương Đông Lượng cho nhau một ánh mắt, người khác cũng rõ ràng, vội vàng đem Đổng Học Bân lôi đi.

. . . Bên ngoài.

Hàn Phỉ sốt ruột nói: Đổng sở trưởng, ngài sao. . .

Đổng Học Bân còn chưa có hết tức, Cái bà già này! Không biết mình họ gì! Thật đúng là khi Đổng Học Bân tôi là trái hồng mềm mại à? Mù mắt chó của bà ấy!

Hạ Chu nói: Ngài nói nhỏ chút, đừng để cho người ta nghe.

Nghe thì làm sao? Đổng Học Bân quát: Tôi mắng cũng là bà ấy!

Tôn Triệu Bang sợ Đổng sở trưởng không biết tình huống, vì vậy thiện ý nhắc nhở một chút, Phương chủ nhiệm kia là chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất, đã từng tận tay đem chồng của mình vào từ, là người có tiếng tàn nhẫn trong ủy ban kỷ luật trung ương, hơn nữa. . . Hơn nữa cha của Phương chủ nhiệm là quốc vụ viện. . .

Đổng Học Bân nói: Tôi biết ba của bả là ai!

Tôn Triệu Bang: . . . Biết sao ngài còn mắng cô ấy?

Vừa nhìn Đổng sở trưởng cái dạng này, Hạ Chu Hàn Phỉ bọn họ cũng thẳng thắn không khuyên, biết nói cái gì Đổng sở trưởng cũng sẽ không nghe, hắn là cái tính tình này.

Lúc này, một người cách đó không xa vội vã đi tới... chính là sở trưởng sở hai Doãn Thành An.

Doãn Thành An sắc mặt xúc động, hiển nhiên là có người gọi điện thoại nói sự tình, Các người làm cái gì thế! Hả? Sao còn mắng nhau!

Hàn Phỉ ho khan một tiếng, Chuyện này. . .

Đổng Học Bân ngắt lời nói: Doãn sở trưởng, chuyện này là hành vi cá nhân của tôi, xảy ra chuyện tất cả trách nhiệm một mình tôi gánh chịu, không quan hệ với tất cả mọi người.

Doãn Thành An cả giận: Cậu gánh được sao? Đây chính là ngày mở cửa! Nhiều ký giả truyền thông như vậy! Chỉ cần có một người đem chuyện này báo ra ngoài! Cậu phải cuốn gói cút đi!

Hàn Phỉ biến sắc, cô ấy từng nhận ân của Đổng Học Bân, tự nhiên không muốn hắn có việc, Không thể nào? Lần này phỏng vấn thuộc về nhiệm vụ chính trị, hẳn là còn có thể thương lượng, cấp trên cũng khẳng định không muốn khiến cho chuyện tình. . .

Lỡ như thì sao? Doãn Thành An nói: Lỡ như truyền ra thì sao? Hơn nữa nhiều người như vậy, giấu diếm làm sao được?

Đổng Học Bân ra vẻ không sao cả, Truyền ra ngoài thì truyền ra ngoài, cút đi thì cút đi, vậy tôi cũng phải mắng bà ta, con mụ đàn bà này thiếu mắng!

Không hề có phong độ!

Không hề có phong phạm lãnh đạo!

Hiện tại của Đổng Học Bân cũng là một xú lưu manh rõ đầu rõ đuôi! Mới thay hình đổi dạng không bao lâu, thì lại biến trở về phương thức làm việc từ trước của hắn!

Người lý giải Đổng Học Bân đều biết rõ, cái này mới là chân chính của hắn!

Nghe Đổng Học Bân nói, Doãn Thành An và Hàn Phỉ Hạ Chu bọn họ cũng không nói gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.