Buổi sáng.
Chín giờ hơn.
Chính thức đi làm.
Đổng Học Bân đem trà rửa sạch, pha vài tách trà, ở trong phòng làm việc của mình bận việc một hồi, Doãn sở trưởng không ở đây, công tác bên này cũng chỉ có thể do hắn phụ trách, Đổng Học Bân gọi mấy cú điện thoại xuống tỉnh Giang Nam và phòng ban kiểm tra kỷ luật tỉnh của sở hai phân công quản lý, bảo bọn họ tiến hành theo dõi và học tập đối với hoạt động mở cửa lần này của ủy ban kỷ luật trung ương, cũng nhắn nhủ chỉ thị tinh thần ở bên trong, thật ra nói một ít chi tiết mà thôi, hướng đi trước đó sớm xác định rồi, người phía dưới thứ bảy tuần trước cơ bản đều có nhân viên ủy ban kỷ luật trung ương tới họp.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.
Đổng Học Bân ngẩng đầu nói: Mời vào.
Đổng sở trưởng. Trương Đông Lượng đi vào, Người tới.
Đến chỗ nào rồi? Chúng ta bên này? Đổng Học Bân hỏi.
Trương Đông Lượng đáp: Không có, vừa ra phòng tin tức, đang thị sát, phỏng chừng muốn thị sát chúng ta bên này, cũng phải hơn mười một giờ.
Đổng Học Bân nói: Được, khiến cho mọi người chú ý chút.
Được. Trương Đông Lượng cáo từ đi ra.
Một lát sau, Đổng Học Bân lại nhận được điện thoại của Doãn Thành An, nói cũng là chuyện này, nhiều lần dặn dò Đổng Học Bân, nhất định không nên để xảy ra vấn đề. Đổng Học Bân tự nhiên rõ ràng, hắn cũng không phải ngày đầu tiên đến cơ quan, kinh nghiệm đối phó lãnh đạo thị sát và công tác truyền thông thậm chí còn nhiều hơn một ít so với những người khác, dù sao Đổng Học Bân không phải thăng chức trong ủy ban kỷ luật trung ương hoặc là các bộ và uỷ ban trung ương khác, hắn ở rất nhiều huyện và thành phố từ từ đánh lên, công tác ở cơ sở có thể còn muốn phức tạp hơn so với ở đây, người trong phòng làm việc sở hai từng có nhiều kinh nghiệm cơ sở, phỏng chừng cũng là một mình Đổng Học Bân, giống như Hàn Phỉ Hạ Chu bọn họ. Phỏng chừng cũng không có đi qua cơ sở, thị sát chỗ đó mới thật sự gọi là thị sát, ủy ban kỷ luật trung ương bên này, cho dù thị sát xảy ra vấn đề có lẽ cũng không có lên truyền thông, ở đây cũng tốt, nhiệm vụ cũng được, đều là nhiệm vụ chính trị chỉ cần báo tin vui không được báo tin dữ, ủy ban kỷ luật trung ương .. đây là phòng ban đại biểu cho hình tượng của quốc gia, cho nên cho dù là thị sát. Áp lực của bọn họ cũng sẽ không phức tạp như cơ sở.
. . .
Sắp mười hai giờ.
Người của đoàn khảo sát tới trễ, hầu như gần giờ nghỉ trưa mới đến.
Mọi người cũng không có khả năng chờ bọn họ, nên ăn vẫn là phải ăn, căn tin đã mở, cho nên chờ vừa đến mười hai giờ. Đổng Học Bân từ phòng làm việc đi ra, Đi thôi, đi ăn.
Bọn họ cũng đều buông công việc cầm phiếu cơm cùng Đổng Học Bân xuống lầu.
Người của đoàn khảo sát cũng không biết đi tới ký túc xá nào, dù sao bên ngoài không thấy có người, chỉ có một ít ký giả là có thể thấy được, còn có thân ảnh của người nước ngoài. Cầm máy ảnh chụp chụp các nơi, rất là bận rộn, một ít mỹ nữ ký giả tóc vàng cũng hấp dẫn sự chú ý của Đổng Học Bân, không nhịn được nhìn nhiều vài lần. Loại phong cách dị quốc này, với hắn mà nói cũng có một phen phong vị khác.
Người đến thật không ít. Hạ Chu nói.
Hàn Phỉ nghiêm túc một cách hiếm có, Chúng ta đi ngay một chút, đứng thẳng lưng. Đừng để cho người ta chụp được cái gì ảnh hưởng hình tượng, vậy mất mặt lắm. Hơn nữa là mất mặt đâu đến nước ngoài.
Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, nhưng thật ra không căng thẳng như bọn họ.
. . .
Căn tin số hai.
Mấy người trước sau đi vào.
Trương Đông Lượng cấp bậc thấp nhất, lập tức nói với Đổng Học Bân: Đổng sở trưởng, ngài đi ngồi trước đi, ngài muốn ăn cái gì nói với tôi, tôi gọi cơm cho ngài.
Đổng Học Bân lắc lắc tay, Không cần, tự tôi đi, cảm ơn.
Trương Đông Lượng tiếp tục nói: Chuyện tiện thể mà, ngài đừng khách khí với tôi.
Đổng Học Bân vẫn không cho hắn đi, thứ nhất hắn không thích phiền phức người khác, chuyện có thể tự mình làm thì tự mình làm, hắn thích tự thân tự lực, thứ hai Đổng Học Bân ở trong căn tin thấy được rất nhiều khuôn mặt lạ, có vài người trên cổ có chứng minh công tác ký giả, có vài người là người nước ngoài, có vài người trên cổ có đeo máy ảnh, phỏng chừng đều là người của đoàn khảo sát lần này đến đây, Đổng Học Bân cũng không cho người khác gọi cơm giúp, để cho nhìn thấy thì không đẹp.
Xếp hàng.
Mọi người bắt đầu gọi cơm.
Nhưng đột nhiên, Đổng Học Bân ở bên sườn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, khiến cho con ngươi hắn bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.
Là Phương Văn Bình!
Con mụ già của Phương gia!
Phương Văn Bình đã xếp hàng ở bên kia tựa hồ cũng phát hiện, hơi nghiêng đầu, cũng thấy được Đổng Học Bân, biểu tình của cô ấy đồng dạng cũng trầm xuống, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Không phải oan gia không gặp mặt!
Hai người bọn họ ai nhìn ai cũng không vừa mắt!
Ngày hôm nay Phương Văn Bình mặc không đẹp như thứ bảy, mà là một thân chức nghiệp trang không có gì đặc biệt, màu tối, Đổng Học Bân cũng không ngờ rằng sẽ gặp phải cô ấy ở căn tin trùng hợp như thế, thật muốn một cước đá qua, không biết vì sao, bình thường Đổng Học Bân vẫn là có hàm dưỡng, nhất là đối với phụ nữ, càng nhất là đối với phụ nữ đẹp, nhưng Phương Văn Bình thì ngoại lệ, Đổng Học Bân vừa nhìn thấy cô ấy là tức, như thế nào đều không vừa mắt!
Hai người cũng không ai để ý ai.
Sau khi gọi cơm xong, Đổng Học Bân bưng khay đi tìm chỗ, ngày hôm nay rất nhiều người, không ít người ngoài, căn tin cũng rất chật, đầy người và người.
Bỗng nhiên, Hàn Phỉ tìm được chỗ ngồi, gọi mọi người: Đổng sở trưởng, Hạ Chu, Triệu Bang, mau tới. Nói xong liền ngồi xuống chiếm chỗ.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng đi qua bên kia.
Nhưng vào lúc này, Phương Văn Bình cũng đi tới trước mặt, tựa như muốn đi hướng ngược lại, người xung quanh rất nhiều, đều phải nghiêng thân tránh, kết quả Phương Văn Bình và Đổng Học Bân nhất thời lại đối mặt nhau, kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, nhưng cũng không ai có phản ứng với ai, chỉ là lạnh lùng liếc nhau, muốn nhìn thoáng qua, nhưng không gian không đủ, hai người bọn họ ai cũng không chịu nghiêng người nhường đường cho ai, cuối cùng kết quả tạo thành cũng là, hai người va chạm vai, đụng nhau, Phương Văn Bình buông tay, Đổng Học Bân dưới chân cũng không đứng vững!
Loảng xoảng!
Beng!
Khay cơm trong tay của hai người đều bay ra ngoài rơi xuống mặt đất!
Người xung quanh đều ghé mắt, tránh cơm canh bị văng ra, né tránh hai người.
Lúc đầu cũng không ai coi là gì, loại va chạm này khó tránh khỏi, ngày hôm nay có hoạt động, tới nhiều người, nhưng bọn họ ai cũng không rõ ràng, Đổng Học Bân và Phương Văn Bình bản thân tại hai ngày trước có đánh có chửi qua một trận, Phương gia và Tạ gia vẫn là cái loại tử địch trong tử địch!
Phương Văn Bình lúc đó liền phát hỏa, Con mẹ nó không có mắt à! Dĩ nhiên mắng chửi người!
Đổng Học Bân cũng không phải người hiền, nghe tiếng thì trừng tròng mắt, Bà con mẹ nó không có mắt đấy! Đi đường kiểu gì thế! Cố ý phải không? Hả?
Hai người lại một lần nữa mắng nhau!
Chửi bậy và thô tục quả thật phô thiên cái địa!
Người của ủy ban kỷ luật trung ương xung quanh vừa nghe, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đồng loạt, trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Đổng Học Bân Phương Văn Bình hai người!
Tình huống gì? ?
Trời đất! Không phải chứ? ?