Quyền Tài

Chương 1766: Chương 1766: Không biết tự lượng sức mình?




Đồn công an.

Mau ra đây!

Nghe thấy không?

Lăn ra đây! Tiền mua đồ đâu!

Tao cho bọn mày một phút đồng hồ cuối cùng! Không đưa tiền bọn tao sẽ tiến vào!

Nhanh lên một chút đi! Một ngàn đồng một xu cũng không thể thiếu! Nếu không bọn mày cũng đừng nghĩ chạy! Một ngày? Hai ngày? Tao ở đây với bọn mày!

Chu đồn trưởng! Tôi cho ngài mặt mũi! Ngài đừng quản!

Nhanh chóng đem người giao cho chúng tôi! Nếu không việc này không xong được!

Còn có năm mươi lăm giây! Hai người bọn mày có nghe thấy không? Hả?

Không trả tiền thì đừng trách bọn tao trở mặt! Đem tiền mua đồ ra! Thiên kinh địa nghĩa! Đi tới đâu bọn mày cũng phải trả tiền!

Bên ngoài còn đang hô to.

Có thể là lại một lần nữa thấy được thái độ của đồn công an là muốn dàn xếp ổn thoả như trước đây, biểu tình của bọn họ cũng càng thêm hung ác, mỗi người đều nghiêm mặt kêu gào, căn bản là không có một chút tự giác đang ở tại đồn công an, cũng không có một chút sợ hãi do xông vào cơ quan quốc gia, ngược lại rất không sợ hãi, rõ ràng có thể nhìn ra bọn họ không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, xông vào đồn công an, cái đám người bán hàng rong dân tộc thiểu số có thể là trước đây đều làm qua không chỉ một lần, không phải còn nghe nói bọn họ đánh qua cảnh sát nhân dân của đồn công an rồi sau đó chuyện gì cũng không có, bọn họ hiện tại đã tới mức vô pháp vô thiên, đồn công an càng như vậy, càng không dám xử lý, bọn họ lại càng không coi ai ra gì, hiện tại đừng nói Chu đồn trưởng của đồn công an địa phương, bọn họ tựa như đã không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, bọn họ rõ ràng, địa phương đối với đợi những dân tộc thiểu số bọn họ là xử lý không tốt, vậy bọn họ sợ gì? Bọn họ cái gì cũng không cần sợ!

Cướp đoạt?

Ép mua ép bán?

Còn có xảo trá vơ vét tài sản?

Không ai dám quản bọn họ, bọn họ còn quan tâm cái gì!

Tiếng gào càng lúc càng lớn, còn có không ít người đều tại chỉ Đổng Học Bân và Phương Văn Bình phía sau cửa sổ mà mắng, mấy cái lời kia, muốn khó nghe bao nhiêu thì có khó nghe bấy nhiêu.

Con đàn bà thúi!

Thằng oắt con đi ra đây!

Xem bọn tao có giáo dục được tụi mày hay không!

Mấy đứa bên ngoài tới huyện bọn tao! Còn kiêu ngạo với bọn tao?

Rầm. Lại có người hung hăng vỗ cửa sổ của đồn công an một chút, phát ra âm thanh rất lớn.

Đổng Học Bân nhìn bên ngoài một chút, không nhanh không chậm đem áo khoác của mình cởi ra, ném vào cái ghế bên cạnh, hoạt động cánh tay và cổ tay, hắn chậm rãi đem tay áo trên cổ tay xắn lên trên, động động đùi, lúc này mới nói với Phương Văn Bình: Vậy tôi đi ra giải quyết một chút.

Phương Văn Bình ừm một cái, Chú ý an toàn.

Yên tâm đi. Không xảy ra chuyện được. Đổng Học Bân nói rất bình tĩnh, cũng rất tự tin, nói xong thì xoay người chuẩn bị đi ra bên ngoài.

Cậu làm gì vậy? Lão cảnh sát nhân dân lập tức ngăn cản hắn.

Đổng Học Bân thản nhiên nói: Người ta đều khiêu chiến như vậy, tôi không ra đi một chút sao được chứ.

Lão cảnh sát nhân dân vẫn là có lòng tốt, ngay cả Đổng Học Bân vừa rồi mắng qua bọn họ. Nhưng cũng không muốn để cho bọn họ gặp chuyện không may, đương nhiên, cái này có thể cũng không có quan hệ trực tiếp gì với lòng tốt cả, dù sao chổ này là đồn công an của bọn họ, là đơn vị công tác của bọn họ, lỡ như Đổng Học Bân đi ra ngoài bị người đánh chết, đồn công an bọn họ đương nhiên cũng phải gánh chịu trách nhiệm. Thật ra mạng người không có biện pháp giải quyết, bọn họ ai đều không muốn thấy, cho nên lúc này, lão cảnh sát nhân dân tự nhiên muốn ngăn cản Đổng Học Bân.Người thanh niên này, cậu có bệnh sao? Người nhiều như vậy cậu không nhìn thấy hả? Cậu đi ra ngoài làm gì? Chờ bị đánh hả? Những người đó là tính tình gì tôi rõ ràng hơn so với cậu! Cậu đừng tưởng rằng đây là đồn công an bọn họ không dám ra tay, tôi nói cho cậu, chỉ cần cậu bước ra cửa lớn này. Bọn họ dám vung gậy đánh cậu! Trước đây cũng không phải chưa từng có loại sự tình này!

Đổng Học Bân cười cười, Đánh tôi? Vậy đúng lúc lắm!

Lão cảnh sát nhân dân quát to: Cậu sao không nghe khuyên bảo vậy!

Bởi vì còn không biết ai đánh ai đâu. Đồn công an các người không phải quản không được sao? Không phải không muốn quản sao? Không phải chỉ biết thỏa hiệp với phần tử phạm tội sao? Đổng Học Bân nhún vai bng, Tôi sẽ không, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không, các người nếu quản không được, vậy chỉ có thể để tôi đi quản bọn họ!

Cậu. . . Lão cảnh sát nhân dân không biết nói cái gì cho phải.

Người này cũng quá mẹ nó tự đại, căn bản không có biện pháp câu thông!

Chu đồn trưởng nhìn nhìn con mắt của Đổng Học Bân, quay đầu nói với thuộc hạ: Hắn không phải nguyện ý đi chịu đòn sao? Được! Cho hắn đi! Chúng ta đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ! Sau đó nói với Đổng Học Bân và Phương Văn Bình: Tôi đã cho các người một phương thức giải quyết tốt nhất, các người không nghe, còn khư khư cố chấp, vậy sau này cũng đừng trách chúng tôi, nếu như các người sau khi rời khỏi cánh cửa này gặp phải bất luận chuyện gì, cũng không quan hệ với chúng tôi, cái này là các người tự mình yêu cầu, đừng nói chúng tôi không ngăn các người là được, xảy ra chuyện, các người tự gánh chịu hậu quả!

Đổng Học Bân lạnh lùng nói: Ông con mẹ nó ngoại trừ biết nói các người không có bất luận cái trách nhiệm gì, ngoại trừ biết nói loại sự tình này các người quản không được, còn con mẹ nó biết nói cái gì?

Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi hô: Sao dám ăn nói như vậy với Chu đồn trưởng nói hả!

Đổng Học Bân nói: Tôi con mẹ nó cũng là nói như vậy! Cả đám các người gặp phải phần tử phạm tội cũng không quản, còn giúp phần tử phạm tội ép mua ép bán chúng tôi? Vậy tôi còn khách khí cái gì đối với các người! Cút đi đi! Các người đừng có con mẹ nó nói nhảm với tôi! Chưa thấy qua ai làm cảnh sát như các người! Bởi vì các người muốn giải quyết vấn đề sớm một chút, bởi vì các người muốn sớm về nhà một chút, nên liên hợp với phần tử phạm tội chèn ép người bị hại?Ha ha, các người thật là khiến cho tôi mở mang kiến thức! Theo các người xem ra, người bị hại thế nào đối với các người đều không sao cả phải không?

Đám cảnh sát nhân dân vừa nghe, đều nổi trận lôi đình, người này nói chuyện quá thiếu đạo đức!

Chu đồn trưởng đã lười nhiều lời với hắn, phất phất tay, Khiến cho hắn đi ra ngoài!

Tôi không cần ông cho! Ông nói hay không tôi cũng sẽ đi ra ngoài! Đổng Học Bân một chút mặt mũi cũng là không để cho người của đồn công an địa phương.

Đám cảnh sát nhân dân toàn bộ đen mặt.

Đổng Học Bân quay đầu nói với Phương Văn Bình, Bà cùng ở đây đợi đi, tôi đi một chút rồi về.

Phương Văn Bình cũng đi theo hắn tới cửa, Tôi đi hành lang gọi điện thoại, chuyện sau đó cũng cần phải có người tới xử lý.

Đổng Học Bân nói: Bà ở bên này cũng nhận thức người?

Huyện thị bên này thì không quen, trong tỉnh vẫn là nhận thức vài người. Phương Văn Bình thản nhiên nói.

Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng phải, người ta là thân phận gì, đó là trực hệ của Phương gia, còn là trưởng bối đời thứ hai, cho dù là một nữ hỗn đản danh tiếng không tốt lắm, nhưng tại ủy ban kỷ luật trung ương nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng không quen được vài người, đương nhiên, Phương Văn Bình có thể nhận thức, khẳng định cũng là quan lớn của tỉnh, một người huyện trưởng bình thường cũng tốt bí thư huyện uỷ cũng được, còn không đến mức khiến cho Phương Văn Bình nhận thức, trình tự căn bản không cùng cấp.

Cảnh sát nhân dân không có nghe Đổng Học Bân và Phương Văn Bình nói chuyện, chỉ cảm thấy hai người này quá không biết tự lượng sức mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.