Đổng Học Bân nói : Tôi vì sao phải đưa tiền bọn họ?
Phương Văn Bình híp mắt : Đây là đồn trưởng đồn công an các người nói?
Chúng tôi là vì tốt cho các người! Chu đồn trưởng nói : Loại sự tình này cũng không phải một lần hai lần, mỗi lần đều là xử lý không tốt, các người đưa chút tiền trước, chờ bọn họ đi, chúng tôi sẽ cho xe cảnh sát đưa các người đến chổ đậu xe, rồi các người đi.
Đổng Học Bân nói: Vậy tiền của chúng tôi đâu?
Chu đồn trưởng không lên tiếng, trong lòng nói hai người này cũng quá không có ánh mắt.
Còn đòi tiền? Người ta đều chặn cánh cửa đồn công an bọn họ, các người còn muốn đòi tiền?
Theo Chu đồn trưởng xem ra, đây là tránh voi chẳng xấu mặt nào, cũng tốt hơn so với bị người đánh, bên ngoài có hơn năm mươi người, trong tay ai cũng hầu như đều cầm vũ khí các loại, các người chỉ có hai người? Một người phụ nữ trung niên một người thanh niên gầy teo còn muốn đấu với người ta? Bây giờ còn chưa có xảy ra việc gì đã là không sai rồi, còn không biết mừng? Còn muốn công đạo? Các người nghĩ thật đúng là ngây thơ thật là đơn giản, Chu đồn trưởng đã xử lý qua không dưới mười lần loại xung đột giữa du khách và dân tộc thiểu số địa phương, sớm đều có kinh nghiệm, cũng có phương thức xử lý của mình, du khách mà, dù sao cũng là lẻ loi vài người, đi cũng đã đi, nhưng dân tộc thiểu số địa phương vẫn đều ở chỗ này, bọn họ cũng không thể trêu vào, lúc này tự nhiên sẽ lựa chọn hi sinh một chút lợi ích của các du khách, rất bình thường.
Chu đồn trưởng nói: Một ngàn đồng cũng không nhiều? Nhìn trang phục của các người, cũng không thiếu chút tiền ấy. Bọn họ đương nhiên đều muốn mau chóng khiến cho hai người này thu xếp xong mọi người, như vậy bọn họ cũng được về nhà ăn, nếu không thì phải ở đây, thêm phiền?
Phương Văn Bình nói: Ai nói với ông chúng tôi không quan tâm đến một ngàn đồng tiền? Một ngàn đồng có thể làm gì? Một mình tôi có thể ăn mười bữa cơm! Tôi có thể mua rất nhiều hằng ngày đồ dùng! Tôi cần mua một vòng tay chỉ trị giá mười đồng sao? Hả? Tôi con mẹ nó đem tiền này cho chó cũng sẽ không cho bọn họ!
Chu đồn trưởng đen mặt, thứ không biết tốt xấu, các người thật đúng là nghĩ rằng mình là đại nhân vật hả? Cũng không nhìn hiện tại là tình huống gì! Người ta cầm gậy gộc đều muốn xông vào! Lập tức đập cửa sổ! Các người có thể hung hăng cãi lại? Trả tiền không phải xong sao! Làm gì có nhiều chuyện như vậy? Chu đồn trưởng hiển nhiên cũng là nghĩ tới bản thân, cho tới bây giờ không nghĩ tới Đổng Học Bân và Phương Văn Bình. Cho dù bọn họ lần này coi như người bị hại, nhưng đưa chút tiền là xong, đám người Chu đồn trưởng cũng có thể về nhà, cũng coi như giải quyết một lần xung đột, về phần Đổng Học Bân và Phương Văn Bình bọn họ mất tiền hay không, có suy nghĩ gì, Chu đồn trưởng cũng lười đi quản, bọn họ bên này cũng là cái phương thức làm việc này.
Trước đó người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi có xung đột cùng Đổng Học Bân không khỏi mắt lạnh nói: Chu đồn trưởng đều nói, các người còn cố chấp như thế? Cứ nhất định không chịu như vậy hả? Tôi nói với các người. Đồn công an chúng tôi có thể bảo hộ các người nhất thời, nhưng bảo hộ không được các người cả đời, không đưa bọn họ tiền bọn họ khẳng định sẽ không từ bỏ, loại sự tình này chúng tôi thấy nhiều rồi, các người có thể kéo dài tới khi nào? Hả?
Đổng Học Bân nghiêm mặt lạnh nói: Tôi con mẹ nó cần anh quản à! Cả đám phạm tội phân tử ở bên ngoài các người không bắt! Còn con mẹ nó trừng mắt với hai người bị hại? Cút con mẹ anh đi! Trả tiền? Cho bọn họ tiền? Tôi cho con mẹ nó ấy! Cả đám đều là cái thứ chó má gì vậy! Tôi con mẹ nó không nổi nóng với với đồn công an các người! Các người còn không biết tôi là ai? Tôi lần đầu nhìn thấy người bị hại còn phải thỏa hiệp với phần tử phạm tội! Ha ha! Thật con mẹ nó biết đùa! Các người có thể trước đây cũng là xử lý như thế. Cũng là bắt nạt kẻ yếu như thế, nhưng tôi nghĩ các người còn chưa có nhận thức được một chút, nắm tay cứng thì có đạo lý? Được đấy! So nắm tay thì anh đi tìm toàn bộ thế giới này đi, Đổng Học Bân tôi còn chưa sợ qua ai!
Đám cảnh sát nhân dân nhìn hắn, đều cảm thấy Đổng Học Bân đang khoác lác, không trách bọn họ nghĩ như vậy, bên ngoài là hơn năm mươi người. Còn đều cầm vũ khí, đừng nói là hai người một nam một nữ này, dù là hơn mười người, cũng không nhất định có thể đánh được đám dân tộc thiểu số bên ngoài này. Người ta đều là người bán hàng rong, nhiều năm như vậy đều là đánh nhau mà ra, cậu chỉ có một người còn kiêu ngạo như thế? Quả thật buồn cười!
Bọn họ chưa từng coi Đổng Học Bân ra cái gì cả.
Cũng quả thật, Đổng Học Bân nhìn không ra một chút nào giống người cũng có thể đánh nhau . Cũng là mắng chửi người rất hung dữ mà thôi, người như thế cảnh sát nhân dân bọn họ thấy cũng nhiều rồi.
Chu đồn trưởng nhíu mày nhìn về phía lão cảnh sát nhân dân.Người nào?
Không biết, sau khi tới thì rất ngang ngược. Lão cảnh sát nhân dân bất đắc dĩ nói.
Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi thấp giọng nói: Cũng là mấy người du khách, nghe giọng nói như là kinh thành tới, người của bên kia. . . Đều kiêu ngạo lắm, không có biện pháp nói.
Chu đồn trưởng hừ một tiếng, Không biết tốt xấu.
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình không nghe thấy bọn họ nói, nhưng từ biểu tình của bọn họ vẫn có thể nhìn ra một ít.
Đổng Học Bân lúc này nói: Tôi hiện tại muốn hỏi một chút, cũng là hỏi các người một lần cuối cùng, bọn họ cướp đoạt, ép mua ép bán, xảo trá vơ vét tài sản, chúng tôi chỉ có thể dựa theo bọn họ phân phó trả tiền, còn là ngay tại đồn công an cái địa phương này, cái này là phương pháp xử lý của các người phải không?
Chu đồn trưởng nhìn hắn nói: Vậy cậu muốn thế nào?
Đổng Học Bân nói: Tôi nói cho ông, một đồng cũng không có!
Cái này có chút phân cao thấp, người của đồn công an cũng đều không nhịn được, chưa thấy qua ai mà hỗn đản như thế, cậu lẽ nào không nhìn ra tình thế hiện tại sao?
Phương Văn Bình cũng nói: Người bên ngoài, các người không xử lý phải không?
Mấy người cảnh sát nhân dân đều không có tâm tư nói chuyện, đồn trưởng đồn công an đều tự mình tới, còn điều giải cho bọn họ, hai người này lại có thể không biết ơn, vậy còn có thể nói cái gì?
Phương Văn Bình rõ ràng, Tốt lắm, các người xử lý không được, chúng tôi tự mình xử lý! Dừng một chút, cô ấy nhìn hướng về phía Đổng Học Bân, Tiểu Đổng.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Bà nói đi.
Phương Văn Bình đem hắn gọi đi qua, cái âm thanh này cũng chỉ có thể hai người bọn họ người có thể nghe được, chỉ chỉ đám người bên ngoài nói: Thế nào?
Đổng Học Bân biết cô ấy hỏi cái gì, cười cười, Chút lòng thành.
Cậu xác định sao? Phương Văn Bình nói: Đó chính là hơn năm mươi người, hiện tại hình như còn nhiều hơn một ít, có sáu mươi người? Cậu được không?
Đổng Học Bân cảm thấy mình bị khinh thường, cũng không cao hứng, bĩu môi nói: Tôi lần trước lúc mùng hai nói với bà, bà thật sự cho rằng tôi khoác lác hả? Đừng nói sáu mươi người, tôi mà ra tay thật, sáu tăm người tôi cũng không phải đánh không lại, hơn nữa thấy tố chất thân thể của đám người này, chỉ bọn họ? Tôi trong vòng năm phút đồng hồ nếu như giải quyết không được, tôi cùng họ với bà, được không?
Phương Văn Bình cứng rắn nói: Được, giao cho cậu!
Đổng Học Bân nở nụ cười một tiếng, Những lời này của bà! Bà cứ chờ xem! Chút ấy người thật chỉ là chút lòng thành! Tôi ngay cả bọn họ nếu như đều làm không được! Tôi cũng đừng tên là Đổng Học Bân!