Trên lầu.
Còn chưa có gõ cửa, cánh cửa đã mở.
Phương Thủy Linh ân cần mở cửa cho Đổng Học Bân, Đổng ca, thế nào?
Đều nói rồi, cái khác anh cũng không biết. Đổng Học Bân vào trong.
Vừa đóng cửa, Phương Thủy Linh vừa nói: Anh nói cái gì? Hắn rất khó chơi, nói bình thường đều không nghe vào, phải nói nặng một chút, nếu không sẽ còn tới tìm em.
Đổng Học Bân cười nói: Nói nặng rồi, anh nói không cho hắn sau này quấn quít lấy em, nói em là người nhà của chúng ta, sau này để cho anh thấy được hắn dây dưa em thì anh thấy một lần đánh một lần, đủ nặng rồi chứ? Nếu như hắn thông minh thì hiện tại nên đi, Tiểu Linh, em mở cửa sổ nhìn đi.
Phương Thủy Linh ừm một cái, đi qua ghé vào cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên, đã không nhìn thấy người, sắc mặt không khỏi vui vẻ, Vẫn là Đổng ca lợi hại, em nói nhiều như vậy đều không tác dụng, nhờ người tìm hắn nói cũng không được, anh nói một câu thì dọa hắn chạy, cảm ơn Đổng ca nha.
Đổng Học Bân cũng nhẹ nhàng, Đương nhiên, Đổng ca ra tay mà.
Đủ rồi. Phương Văn Bình không thích nghe, nhìn hắn, Cậu vừa rồi nói ai là người nhà của cậu hả?
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Tiểu Linh đó, con bé không phải người yêu của Tiểu Nhiên nhà chúng tôi sao.
Phương Văn Bình lạnh như băng nói: Người yêu thì là người nhà các người? Tôi đồng ý sao?
Đổng Học Bân liếc cô ấy, Chuyện của hai đứa nhỏ người ta, ngài cứ quan tâm cái gì, cái này là thời đại gì rồi.
Phương Văn Bình trầm giọng nói: Mặc kệ thời đại gì Tiểu Linh cũng là cháu gái tôi, không qua được tôi, nghĩ cũng không cần nghĩ!
Ai da, cô, Đổng ca, các người đừng cãi nhau. Phương Thủy Linh vừa thấy hai người lại cãi, vội tới hoà giải, đứng ở giữa hai người hoà giải. Thật ra trong lòng vẫn là rất hài lòng, bởi vì cô ấy đã có thể cảm giác được cô trong chuyện của mình và Nhiên ca đã không có cương quyết như trước đó, trước đây Phương Văn Bình là thái độ gì? Sau khi biết là trực tiếp thì xông vào Tứ Hợp viện của Đổng Học Bân, đăng môn khiêu chiến, đem người nhà Tạ gia mở miệng liền mắng, thái độ cương quyết vô cùng, hiện tại Phương Văn Bình tuy nói vẫn không có nhả ra, biểu thị không tán thành, nhưng thái độ lại rõ ràng hòa hoãn rất nhiều. Xem ra không phải không có dư địa thương lượng.
Phương Thủy Linh liền can ngăn.
Đổng Học Bân cũng không có có ý tích cực cùng lão Phương, cũng là nói đến chổ, đáp trả cô ấy một câu, lúc đầu cũng không muốn cãi nhau cùng lão Phương, thật ra nói trắng ra thì hắn hiện tại đã không coi Phương Văn Bình là người ngoài. Cho nên ngôn ngữ tự nhiên cũng tùy ý một ít.
Phương Văn Bình cũng không cãi với hắn, cháu gái vừa làm nũng, cô ấy đều là cái tính tình gì cũng không có, vẫn rất thương Phương Thủy Linh.
Phương Thủy Linh thấy thế cũng cười hì hì một chút, đi qua đấm lưng cho Phương Văn Bình, Con bóp lưng cho cô nha.
Con còn biết yêu thương cô à? Phương Văn Bình cưng chiều mỉm cười.
Con đương nhiên yêu thương cô rồi. Cô còn đau ở đâu nói cho con biết, con xoa bóp cho. Phương Thủy Linh rất nhu thuận.
Phương Văn Bình cũng không khách khí, sờ sờ lưng của mình, Lưng hơi đau một chút. Có chút khó chịu, nhấn vài cái cho cô.
Tuân lệnh. Phương Thủy Linh nhất thời chăm chú xoa bóp, ngoài miệng còn rất ngọt, vừa xoa vừa nói chuyện cùng Phương Văn Bình và Đổng Học Bân.
Nụ cười của lão Phương quá hiếm. Đổng Học Bân cũng không nhịn được nhìn nhiều vài lần, trong lòng nói lão Phương cười lên đẹp hơn lúc không cười. Đổng Học Bân nhận thức cô ấy lâu như vậy, chỉ nhìn cô ấy cười qua với hai người, một người là Phương Thủy Linh, người còn lại là con gái tiểu Thiên Thiên của mình.
Cô ơi, cô lại đẹp ra.
Làm gì có, chỉ có nha đầu con nói ngọt.
Hắc hắc, là thật mà, cảm giác cô trẻ lại thật nhiều.
Ha ha, có sao?
Không tin cô hỏi Đổng ca, có phải không đổng ca?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, nói: Đúng là như vậy, Tiểu Linh em vừa tới không nhìn thấy, có một sở trưởng sở văn hóa tỉnh đến đây theo đuổi cô của em đấy.
Phương Văn Bình lạnh mặt, Cậu nhiều chuyện lắm phải không?
Đổng Học Bân trợn cặp mắt trắng dã, Tôi đây là ăn ngay nói thật.
Phương Thủy Linh vừa nghe thì kinh ngạc vô cùng, Thật sao? Thật có người theo đuổi cô? Vậy quá tốt rồi, cô có ý gì đối với người ta?
Phương Văn Bình vỗ đầu cô ấy một chút, Chuyện của người lớn, con nít đừng quản.
Con đều sắp ba mươi tuổi rồi, còn con nít gì? Phương Thủy Linh rất hưng phấn, cũng không bóp lưng cho cô nữa, hỏi loạn cả lên, Người ta thế nào? Trong nhà là làm gì? Bao nhiêu tuổi? Có phải là ly hôn rồi không? Vậy có đứa nhỏ không? Con trai hay con gái? Mặc kệ tuổi tác lớn hay nhỏ, đàn bà bên trong luôn luôn có cái gen nhiều chuyện trời sinh, Phương Thủy Linh cũng là như vậy.
Phương Văn Bình không phản ứng, đem điều khiển từ xa đến xem TV.
Phương Thủy Linh ngược lại nhìn về phía Đổng Học Bân, Đổng ca, anh nhanh nói với em một chút đi.
Đổng Học Bân nói: Anh cũng không rõ ràng, chỉ biết là sở trưởng sở văn hóa, trong nhà hẳn là không có bối cảnh gì, khẳng định là không biết cô của em là ai, nếu không cũng không có lá gan dám. . . Nói đến đây, Đổng Học Bân ngay lập tức cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người mình, hắn không cần nhìn cũng biết là Phương Văn Bình nhìn qua, ho khan một tiếng biết nói sai rồi, nhanh chóng câm miệng, bất quá hắn vẫn cho Phương Thủy Linh một ánh mắt.
Phương Thủy Linh ngầm hiểu, cô ấy biết Đổng ca nói cũng phải, quả thật, danh tiếng của cô mình ở kinh thành thật sự không tốt, tính tình thối không nói, ngay cả chồng của cô ấy lúc trước cũng bị cô ấy tận tay cho vào tù, có thể nói ở kinh thành nhắc tới tên của Phương Văn Bình, chỉ cần người nhận thức cô ta đều không khỏi run run một chút, cùng với Phương Văn Bình còn có bối cảnh rất lớn, là trưởng bối của Phương gia, bây giờ còn là một người phó tỉnh trưởng, đàn bà có đôi khi thân phận địa vị càng cao càng không có người hỏi thăm, sẽ cảm thấy trèo cao không hơn, cho nên trên cơ bản người biết Phương Văn Bình đều chùn bước, đừng nói theo đuổi cô ấy cưới cô ấy, rất nhiều người cũng là ngay cả tâm tư giao tiếp cùng cô ấy làm quen một chút cũng không có, loại nữ hỗn đản này theo rất nhiều người xem ra đó là tránh xa được thì nên tránh, cái này mới đưa đến Phương Văn Bình ly hôn nhiều năm như vậy, vẫn lẻ loi một mình, bên cạnh cũng không có một người đàn ông, ai cũng đều sợ cô ấy.
Không cần phải nói cái khác, nói tên là đủ rồi, ví dụ như Triệu Tử Bang vừa rồi theo đuổi Phương Thủy Linh tới, vừa nghe ở trên lầu chính là Phương Văn Bình, lúc này ngay cả lầu cũng không dám lên, có thể thấy được hình tượng của Phương Văn Bình trong mắt của mọi người.
Hiện tại cô rốt cục có người theo đuổi!
Rốt cục có người không sợ chết. . . A sai rồi, rốt cục có người biết tán thưởng cô nhỏ rồi!
Phương Thủy Linh rất là kích động, Cô ơi, cô nhanh chóng khảo sát người ta đi, đừng kéo dài nữa, cô tiếp tục như thế cũng không phải chuyện tốt, dù sao cũng phải có một người bên cạnh.
Phương Văn Bình nhíu mày nói: Một mình cô sống rất tốt.
Nói không thể nói như vậy được. Phương Thủy Linh giả nghiêm túc nói: Văn Bình đồng chí, không phải tôi nói ngài, ngài cũng trưởng thành, thân thể cũng càng ngày càng không như trước, tôi thấy ngài ở đây mua nhà ở mới, đây là muốn định cư ở Thiểm Bắc? Sau này đều phát triển ở đây? Vậy càng không được, ngài sau này sinh bệnh ai chiếu cố? Có cái gì ai quản ngài? Tôi muốn tới còn phải ngồi máy bay mấy tiếng, nếu có việc gấp đều không kịp, ngài tìm một người chú cho tôi, ở với ngài chiếu cố ngài, cái này tôi mới yên tâm nha.
Phương Văn Bình nghe nở nụ cười, búng trán của cô ấy, Không lớn không nhỏ, sao nói với cô như vậy?
Phương Thủy Linh chu miệng nói: Dù sao cô ở một mình con lo lắng, bằng không con sau này cũng dọn đến Thiểm Bắc, chờ con lấy bằng bác sĩ rồi con sẽ phát triển ở đây, sau đó con chiếu cố cô.
Phương Văn Bình ngữ khí trầm xuống, Con đừng tới, cơ hội phát triển bên này không nhiều như kinh thành, con học nhiều năm như vậy, bản lĩnh còn không lãng phí sao?
Phương Thủy Linh làm nũng nói: Vậy con tìm chú cho con đi!
Lần này đến phiên Đổng Học Bân không thích nghe, tìm chú cái gì, lão Phương ở một mình rất tốt, hơn nữa, lão Phương như vậy ai chịu nổi tính tình của cô ấy hả? Đừng xem Tiếu Đông Nam truy cầu lợi hại, hình như đặc biệt mê luyến lão Phương, gã mà thật sự lý giải Phương Văn Bình khẳng định sẽ không giống, không thấy hình ảnh trước đó lão Phương vỗ bàn mắng chửi người làm Tiếu Đông Nam lại hoảng sợ sao, người này quá tầm thường, lão Phương tuyệt đối không đem người này để vào mắt, với cái tố chất này còn muốn cưới lão Phương? Thôi đi, sau khi kết hôn cũng sẽ không có ngày lành. Đổng Học Bân oán giận trong lòng, đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận mình là bởi vì ghen mới có phiến diện.
Cô của con không cần người chiếu cố. Phương Văn Bình nói.
Vậy không được, lỡ như có việc làm sao bây giờ? Phương Thủy Linh rất lo lắng.
Đổng Học Bân chen vào nói, thanh thanh tiếng nói: Không sao, sự tình của Phương tỷ từ nay về sau anh quản, có bệnh gọi một cú điện thoại là được, bao đảm lập tức đến đây. Dừng một chút, nói: Tiểu Linh à, gã sở trưởng sở văn hóa vẫn là quên đi, anh đã gặp qua, không quá tin cậy.
Phương Thủy Linh ngẩn ra, Không đáng tin hả?
Rất không đáng tin, vênh mặt hất hàm sai bảo anh lung tung, tưởng mình là gì đó. Đổng Học Bân còn mang theo cục tức, Lần sau đừng để cho anh nhìn thấy!
Phương Thủy Linh cũng có suy nghĩ, khẳng định là Đổng ca có xung đột với người nọ, ài, một Đổng ca một cô nhỏ, Phương Thủy Linh đều không biết nên nói cái gì cho phải, quả thật là đi tới đâu chọc phiền phức đến đó, nhưng cô ấy lại à một tiếng, rất ngoan nói: Quên đi, Đổng ca nói không được, người nọ khẳng định là không được.
Lời này Đổng Học Bân nghe mà đắc ý, Tiểu Linh là càng ngày càng có thể nói, ừm, tuy rằng cũng biết cô ấy là vuốt mông ngựa.
Phương Văn Bình nhìn nhìn Đổng Học Bân, Nơi này có chuyện của cậu sao?
Sao không có chuyện của tôi, đương nhiên, lời này Đổng Học Bân cũng không nói gì, trong lòng hừ một tiếng.
Sau khi xong, Phương Văn Bình vuốt tay nhỏ của cháu gái, nói: Được rồi, biết con yêu thương cô, cô cũng biết con có ý gì, cái này con cũng đừng quản, cô đáp ứng con, chỉ cần gặp phải người đàn ông thích hợp cô sẽ lo lắng, được rồi chứ?
Phương Thủy Linh cố sức ừm một cái, Được, đây là cô nói nha?
Ừm, cô nói. Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân trong lòng nói nhỏ, lo lắng cái gì mà lo lắng.