Trong phòng.
Phương Thủy Linh nhiệt tâm không ngớt, cứ giành thuốc với Đổng Học Bân, Đổng ca, anh nghỉ ngơi đi.
Đổng Học Bân đem thuốc che lại, tay cũng chặn dòng chữ trên hộp thuốc, Không cần.
Tiểu Linh, con đến đây, cùng cô tiến vào phòng ngủ ngồi. Phương Văn Bình cũng lên tiếng, Cái khác để cho Tiểu Đổng bận việc đi.
Phương Thủy Linh chậc lưỡi nói: Như vậy sao được cô, Đổng ca là khách, làm gì có đạo lý để cho khách bận việc. Bởi vì quan hệ của bạn trai cô ấy Tạ Nhiên, cô ấy đối với Đổng Học Bân cũng rất khách khí và tôn trọng, chỉ muốn làm cho tốt, không biết bên trong có nhiều tình huống cô ấy không biết.
Đổng Học Bân lập tức nói: Không cần coi anh là khách, Phương tỷ trước đó giúp anh đại ân, cái nhân tình này anh còn không trả.
À, hèn chi đổng ca ngày hôm nay tới. Nghĩ đến quan hệ của cô và Đổng ca có chuyển biến tốt đẹp, Phương Thủy Linh cũng cao hứng, nếu như quan hệ của Phương gia và Tạ gia có thể giảm bớt thông qua cô và Đổng ca, vậy Phương Thủy Linh cảm thấy hôn sự của mình và Nhiên ca cũng rất có khả năng thành công.
Lập tức cũng không giành thuốc, Phương Thủy Linh nói: Vậy em rót nước, rót nước.
Đổng Học Bân thở ra một hơi, thừa dịp cô ấy không chú ý nhanh chóng đem hộp thuốc mở ra lấy ra một viên thuốc, sau đó đem hộp và phần thuốc còn lại len lén kín đáo đưa cho Phương Văn Bình.
Phương Văn Bình bất động thanh sắc tiếp nhận, bỏ vào trong túi áo tắm.
Quay người lại, Phương Thủy Linh bưng nước đến đây, cái miệng thổi phù phù, Có chút nóng, cô uống cẩn thận một chút nha.
Cô không sợ nóng. Phương Văn Bình tiếp nhận, cầm đưa tay.
Đổng Học Bân đem thuốc viên đặt trong tay cô ấy, Uống một viên trước đi.
Phương Thủy Linh chớp mắt mấy cái, ồ lên: Đây là thuốc cảm sao? Không phải viên con nhộng hoặc là thuốc pha nước uống? Hơn nữa sao nhỏ như vậy? Màu cũng. . .
Đổng Học Bân vội nói: Thuốc mới ra, cũng không biết hiệu gì, nghe nói hiệu quả không tồi.
Lúc này nhìn ra Phương Văn Bình da mặt dày. Trước mặt đứa cháu gái mình yêu nhất không hề chớp mắt, Phương Văn Bình thoải mái đem thuốc tránh thai uống vào, mặt không đỏ tim không đập nhanh. Bất quá sau khi uống xong thì Phương Văn Bình liền hối hận, lông mày nhíu lại.
Phương Thủy Linh hỏi: Làm sao vậy cô?
Không có việc gì, đi phòng vệ sinh. Phương Văn Bình đi về phòng ngủ của mình, tựa như lật lật va li hành lý, cuối cùng cầm trong tay một bao đồ đi ra.
Phương Thủy Linh thấy được, mặt đỏ lên, trong lòng nói cô thật đúng là. Tuyệt không biết trốn một chút, vì vậy nhanh chóng giúp đỡ cô cản một chút, cản cái gì? Đương nhiên là ngăn cản ánh mắt của Đổng Học Bân. Nhưng mà Đổng Học Bân con mắt bén lắm, ngay lúc lão Phương đi ra hắn đã thấy được thứ trong tay cô ấy ... là “bờ vờ sờ”. Trời, không ngờ thuốc tránh thai là uống phải trả tiền. Trước đó lão Phương còn nói kỳ sinh lý sắp tới, ai ngờ một giờ sau thì tới, nói cách khác ngày hôm nay cho dù “ra” bên trong Phương Văn Bình cũng không có việc gì, là kỳ an toàn, ài, khiến cho anh em chạy một chuyến.
Sau một lúc lâu.
Ba người tùy tiện trò chuyện trong phòng khách.
Đương nhiên, chủ yếu là Phương Văn Bình và Phương Thủy Linh nói chuyện. Hai người thời gian dài không gặp, nhất ngồi cùng một chỗ nói không yên.
Điện thoại di động của Phương Thủy Linh bỗng nhiên vang lên, cô ấy vừa nhìn dãy số, thì hừ một tiếng. Hình dạng rất không vui, cái miệng nhỏ nhắn cũng quyệt lên, trước mặt người ở bên ngoài Phương Thủy Linh vẫn đều rất văn tĩnh ưu nhã, nhưng trước mặt cô. Cô ấy cho tới bây giờ có vẻ đặc biệt con nít, rất biết làm nũng.Tên Triệu Tử Bang này, thật sự là phiền muốn chết, con đều có người yêu rồi mà hắn còn quấn quít lấy con không dứt, cô, cô nên giúp con.
Phương Văn Bình thản nhiên nói: Không tiếp.
Con cũng muốn không tiếp. Phương Thủy Linh cười khổ một tiếng, nói: Nhưng hắn ngay tại dưới lầu, thật ra con đến tìm cô cũng là vì trốn hắn, Nhiên ca cuối tuần này trong huyện có rất nhiều chuyện, không trở về, Triệu Tử Bang này lại tìm đến, tôi nói đặt vé máy bay đến thăm cô, cũng không biết hắn từ chổ nào biết con đặt vé, phỏng chừng là tra được chứng minh thân phận của con, dù sao nhà hắn có quan hệ cùng sân bay, kết quả con vừa lên máy bay mới biết được hắn cũng cùng đến đây, xuống máy bay con cũng không đuổi được hắn, chỉ có thể mang theo hắn một đường đến đây.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, nói: Dưới lầu? Hình như là nhìn thấy một người, nhưng không có ấn tượng gì.
Phương Văn Bình cưng chiều sờ sờ đầu cháu gái, Vậy con muốn cô giúp con như thế nào?
Dù sao khiến cho hắn đừng truy cầu con là được, con đều đã nói với hắn rất rõ ràng, nhưng hắn không nghe vào, cứ quấn quít lấy con, phiền chết người đi được. Phương Thủy Linh bỉu môi nói.
Phương Văn Bình ừ một tiếng, Con bảo hắn lên đây, cô nói với hắn.
Phương Thủy Linh dở khóc dở cười nói: Vừa rồi con không nên lắm miệng, tới dưới lầu con mới nói cho hắn con đến tìm cô, kết quả Triệu Tử Bang vừa nghe thì hết hồn, nói cái gì cũng không dám lên đây, nói ở dưới lầu chờ con, buổi tối còn muốn hẹn con đi ăn.
Phương Văn Bình nhíu mày, Cô có dọa người như thế sao?
Đổng Học Bân bật cười ha ha một tiếng.
Cười cái gì? Có chuyện gì buồn cười? Nói ra tôi nghe một chút? Phương Văn Bình liếc mắt nhìn thẳng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nhất thời không dám vui vẻ, Không có, tôi cũng là cảm thấy Triệu Tử Bang này rất biết đùa, người nào hả? Dân kinh doanh? Chấp chính?
Phương Thủy Linh thấp giọng nói: Trong nhà hắn là chấp chính, ba của hắn là ủy viên trung ương, quan hệ với nhà em cũng vẫn có thể, cho nên có đôi khi em cũng không thể làm chuyện tình quá tuyệt, như vậy mặt mũi của chú Triệu bên kia. . . Ài, dù sao em đều đang buồn muốn chết, may mà Nhiên ca còn không biết, nếu không sẽ xảy ra chuyện, em muốn thừa dịp Nhiên ca còn chưa biết sớm giải quyết một chút, cũng tìm nhiều bạn bè đi nói với Triệu Tử Bang, nhưng hắn cái gì cũng không nghe, ầm ĩ kéo dài như thế em lo lắng. . . Dừng một chút, cô ấy nhìn hướng Phương Văn Bình kéo tay nàng, Cô, cô ra tay đi, tên nhóc đó khẳng định nghe qua tên của cô, cho nên mới không dám đi lên, cô nói một câu khẳng định dùng được.
Phương Văn Bình bình tĩnh nói: Con trai của lão Triệu cô đã gặp qua, tên nhóc đó cô thấy cũng được, ít nhất thuận mắt hơn so với Tạ Nhiên.
Phương Thủy Linh lập tức nóng nảy, Cô! Sao cô cứ nói Nhiên ca không tốt vậy! Triệu Tử Bang có thể so với Nhiên ca sao! Kém xa! Cô mà nói như vậy, con, con sau này sẽ không để ý cô!
Phương Văn Bình vừa thấy cháu gái tức giận, nhanh chóng sờ sờ mặt của cô ấy, Được rồi được rồi, cô không nói Tạ Nhiên, nhưng chuyện này cô cũng không đứng ra được.
Sao cô không đứng ra được? Phương Thủy Linh nói.
Phương Văn Bình nhẹ nhàng nói: Tiểu tử Triệu gia kia không được, cô nói với hắn như thế nào? Lẽ nào để cho cô xuống lầu tự mình đi tìm hắn? Hắn một tiểu bối, cô một trưởng bối, con cảm thấy thích hợp sao? Hơn nữa cô cùng lão Triệu cũng có vài lần giao tiếp, đứa nhỏ của ông ta cũng là muốn đuổi theo con, không có hành động quá phận, cô cũng không xé rách mặt với bọn họ được.
Cô cũng là không muốn quản con! Phương Thủy Linh nổi giận nói.
Phương Văn Bình kéo tay nàng nói: Không phải cô mặc kệ, là không thể quản, lúc đầu không đến lúc cô đứng ra, cô hiện tại đứng ra dễ làm cho người ta nói cô lấy lớn khi nhỏ, bất quá chuyện này cũng không phải không có biện pháp giải quyết, nơi này có người đứng ra thích hợp giúp con hơn cô.
Ai hả? Phương Văn Bình sửng sốt.
Phương Văn Bình cũng không nói, tự mình nhấp trà.
Đổng Học Bân nghe ra, ở đây chỉ có ba người bọn họ, nói nơi này có người thích hợp, đó không phải là nói mình sao.
Phương Thủy Linh cũng đã nghe hiểu, sau khi nhìn về phía Đổng ca, tròng mắt trở nên sáng ngời, đúng vậy, mình thật là khờ, sống chết muốn mượn xú danh của cô mình giải quyết chuyện này, lúc này không phải còn có Đổng ca sao, xú danh của Đổng ca ở kinh thành rõ ràng không kém hơn cô của mình, hơn nữa vợ của Đổng ca là Tạ Tuệ Lan đỉnh đỉnh đại danh, đại tỷ của Tạ gia nổi giận lên là lục thân không nhận, nếu như Đổng ca đứng ra, lực uy hiếp của hai vợ chồng Đổng ca cộng lại khẳng định lớn hơn so với cô của mình! Cô mình có thế nào cũng là một người, nhưng Đổng ca và đại tỷ Tạ gia hai vợ chồng, đó chính là hai người hỗn đản số một số hai của kinh thành, ai thấy mà không run run một chút? ?
Đổng ca! Phương Thủy Linh tìm được cứu tinh, vẻ mặt khẩn cầu.
Đổng Học Bân ặc nói: Cái này anh cũng không quản được? Anh đâu có dính dáng gì đâu?
Phương Thủy Linh đỏ mặt nói: Nhiên ca là người yêu của em, em cũng là em dâu của anh, sao lại không có dính dáng được.
Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng phải, có người muốn “kua” bạn gái của Tiểu Nhiên, hắn làm anh rể tự nhiên có lý do đứng ra, Vậy. . . Được được, giao cho anh!
Cảm ơn Đổng ca!
Anh xuống phía dưới, em cùng cô của em ngồi một chút.
. . .
Đổng Học Bân đi xuống lầu, liếc mắt nhìn thấy gã thanh niên mình từng gặp qua trước đó lên lầu, đại khái hai mươi tuổi, lớn lên bình thường, nhưng khí chất còn có thể.
Cậu cũng là Triệu Tử Bang? Đổng Học Bân lãnh đạm nói.
Triệu Tử Bang cũng thấy được hắn, Anh là ai?
Đổng Học Bân đi thẳng vào vấn đề nói: Tiểu Linh đã có chủ nhân, tên nhóc cậu bỏ tâm này đi, đừng dây dưa không ngớt, vô dụng, cũng không có ý nghĩa, sớm cút đi cho tôi, tôi nói luôn ở chỗ này, tên nhóc cậu sau này nếu dám quấn quít lấy em gái của tôi, tôi thấy cậu một lần đánh cậu một lần!
Triệu Tử Bang cũng giận, Anh là ai hả?
Đổng Học Bân nói: Tôi là Đổng Học Bân, nhớ kỹ!
Nói xong, Đổng Học Bân lên lầu, không để ý đến hắn, thật ra loại ác nhân này hắn cũng không muốn làm, nhưng Tiểu Linh người ta cầu đến trên đầu mình, hắn cũng không thể mặc kệ.
Đổng Học Bân?
Đây là ai?
Nhưng Triệu Tử Bang sau một giây lập tức có phản ứng!
Mẹ nó! Đổng Học Bân? Chẳng lẽ là con rể của Tạ gia xú danh rõ ràng? ?
Triệu Tử Bang chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, người khác không nhận ra Đổng Học Bân, nhưng bọn họ những con cháu thế gia sao có thể không biết? Đây là một lưu manh rõ đầu rõ đuôi! Còn có vợ hắn Tạ Tuệ Lan! Cũng là một người hung ác lục thân không nhận!
Sao gặp phải hắn? ?
Triệu Tử Bang cố kỵ lực ảnh hưởng chính trị của Tạ gia, nhưng không sợ, quan hệ của ba hắn cùng Tạ gia cũng còn có thể, nếu không Triệu Tử Bang cũng không dám sau khi biết Tạ Nhiên là bạn trai của Phương Thủy Linh còn đuổi theo Phương Thủy Linh, thế nhưng Đổng Học Bân trong truyền thuyết này, hắn cũng không dám trêu chọc!
Nguyên nhân không lạ.
Người khác nói thấy một lần đánh một lần, có thể là nói giỡn, nhưng Đổng Học Bân này. . . Triệu Tử Bang biết đối phương tuyệt đối làm được!