Chạng vạng.
Mặt trời xuống núi.
Gia thuộc viện thị ủy, trong một căn nhà màu xám trên tầng sáu.
Trong nhà số 601, Tạ Tuệ Lan đoan trang bắt chéo hai chân cầm tách trà ngồi trên sô pha xem tin tức, Đổng Học Bân thì đem đồ vào trong nhà mới của bọn họ bận trước bận sau, thu dọn hành lý, trải giường xếp quần áo, từ cái lớn đến cái nhỏ đều là Đổng Học Bân làm, cái nhỏ ví dụ như bàn chải đánh răng kem đánh răng đều do Đổng Học Bân chuẩn bị, cuối cùng sau khi làm xong Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, mới đi vào phòng bếp thái đậu hũ, rồi ướp thịt dê và thịt bò, sau đó bưng cái lẩu điện ra đặt lên bàn.
Phù, mệt thật.
Một giờ cũng không nhàn rỗi, Đổng Học Bân đầu đầy mồ hôi.
Ài, người ta đều hâm mộ mình cưới được vợ tốt, nhưng bọn họ làm sao nhìn thấy anh em nỗ lực phía sau chứ!
Tạ Tuệ Lan thấy thế, cười ngồi dậy, Ông xã khổ cực, ha ha, em cũng phụ anh một tay, còn cái gì muốn làm? Giao cho em đi.
Đổng Học Bân hung hăng trừng cô ấy.
Tạ Tuệ Lan hí mắt cười cười, Làm sao vậy? Trên mặt Tạ tỷ anh nở hoa à?
Em nói làm sao? Đổng Học Bân hầm hừ nói: Em còn biết nói lời hay, đều giao cho em? Em nói xem còn có cái gì có thể cho em làm? Anh em hành lý cũng dọn dẹp, đồ ăn cũng làm được rồi, hiện tại bật lửa lên ăn, việc em có thể làm là cầm đũa gắp một miếng thịt sau đó bỏ vào trong miệng nhai, Tuệ Lan, anh thật sự là bó tay em rồi, em thật biết chọn thời gian, anh thấy em cũng là cố ý!
Anh nghĩ Tạ tỷ anh như thế? Em đau lòng quá, ha ha, vừa rồi em xem tin tức, nhập thần không chú ý, chờ tin tức xong em nói giúp anh làm việc nhà mà, đấy, còn bị anh liếc cho một cái, anh nói Tạ tỷ anh trêu ai chọc ai chứ? Tạ Tuệ Lan luôn luôn có đạo lý của cô ấy.
Dù sao anh cũng nhận mệnh, ai bảo anh cưới một bà vợ như em.
Được rồi, biết ông xã của em không dễ dàng, tới nào, Tạ tỷ anh ngày hôm nay cũng phục vụ cho anh.
Tạ Tuệ Lan cười đi lên, tay chậm rãi đem cái ghế ra, đưa tay mời Đổng Học Bân ngồi. Sau đó cầm lấy khăn lau lau mồ hôi cho hắn, còn muốn bới cơm đặt tới trước mặt hắn.
Đổng Học Bân thoả mãn nói: Cái này còn không khác biệt lắm.
Có thể ăn chứ?
Đợi lát nữa đi. Anh đi lấy rượu.
Còn uống rượu?
Hôm nay là ngày anh dọn mới nhà, cũng là ngày em tiền nhiệm, đương nhiên phải chúc mừng, mai là cuối tuần, không đi làm. Uống nhiều cũng không thành vấn đề.
Rượu tới rất nhanh, là rượu vang, nhưng không phải rượu nổi tiếng gì, hàng siêu thị.
Đổng Học Bân rót một ly cho cô ấy , Nào, uống cạn.
Tạ Tuệ Lan cười nhìn hắn. Tên nhóc anh có phải là nghẹn hay không? Anh thành thật ăn nói cho em biết, muốn đem Tạ tỷ anh quá chén rồi làm gì? Hả?
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Chỉ là muốn chúc mừng bầu không khí, tôi có thể làm gì?
Tạ Tuệ Lan cười nói: Nhưng tôi luôn cảm thấy anh không có ý kiến hay, ừm. Quên đi, ai kêu ông xã tôi ngày hôm nay vất vả như vậy, Tạ tỷ anh uống cùng anh.
Được, cụng ly.
Cụng ly.
Rượu vang hơn mười đồng và rượu vang mấy ngàn đồng, Đổng Học Bân uống đều thấy mùi vị không khác biệt lắm.
Tạ Tuệ Lan phỏng chừng có thể uống ra được tốt xấu, chỉ thấy cô ấy cười cười, nhưng không nói cái gì, cầm đũa gắp một miếng thịt cho Đổng Học Bân nói: Nào, trước chúc mừng cho cả nhà chúng ta. Miếng thịt này là ngon nhất. Nếm thử thế nào.
Đổng Học Bân đắc ý nói: Ai da, em ăn trước đi.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Anh là người đứng đầu một nhà, anh tới trước.
Hai ta còn khách khí cái gì hả? Em ăn trước đi.
Nhanh lên một chút, chút mặt mũi ấy cũng không cho Tạ tỷ?
Vậy, được rồi được rồi. Đổng Học Bân ăn, chép chép miệng, kêu một tiếng “ngon, cũng gắp cho Tạ Tuệ Lan một miếng thịt lớn.
Cảm ơn. Tạ Tuệ Lan cũng chậm rãi ăn.
Trên bàn cơm đầy không khí ân ân ái ái, Đổng Học Bân rất thích loại cảm giác này.
Lại uống một ly rượu, Tạ Tuệ Lan bỗng nhiên vẫy tay với Đổng Học Bân, vỗ ghế bên người một chút, Tiểu Bân, đến đây ngồi bên em có được hay không?
Đổng Học Bân cười nói: Sao thế?
Ha ha, muốn anh ngồi kế bên em, không được sao?
Được, có cái gì không được.
Đổng Học Bân bưng chén đi qua, ngồi cùng Tạ Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan nở nụ cười, thở ra một hơi, Uống chút rượu có chút nóng. Nói rồi tay cởi nút buộc, đem hai nút áo trên của áo sơmi cởi ra, lộ ra biên giới của áo ngực màu đen, Tạ tỷ anh cởi áo được chứ? Không sao chứ?
À, cởi đi. Đổng Học Bân căng thẳng nói.
Tạ Tuệ Lan lại cởi thêm một nút buộc, mồ hôi trên khe ngực của cô ấy có thể thấy được rõ ràng.
Đột nhiên Đổng Học Bân nhớ tới cái gì, vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ, đem rèm cửa sổ kéo lại, lúc này mới ngồi trở lại đi, rất sợ có người từ đối diện rình coi.
Lúc này, áo sơmi màu trắng đã bị Tạ Tuệ Lan cởi xuống từ trên vai, nhẹ nhàng để lên lưng ghế đối diện, nửa người trên của cô ấy ngoại trừ một cái áo ngực màu đen và một sợi dây chuyền ra, thì tất cả đều là da thịt trắng noãn, Tạ Tuệ Lan rất gầy, xương vai có thể thấy rõ ràng, bất quá bộ ngực của cô ấy lại không hề nhỏ nhắn, ngược lại cực kỳ sung mãn.
Thật sự là một đại yêu tinh!
Đổng Học Bân nhìn chằm chằm, liên tiếp uống rượu.
Tạ Tuệ Lan nở nụ cười, Vẫn còn nóng, ha ha, vậy em cũng cởi quần?
Ừ! Đổng Học Bân đồng ý nói: Cởi đi, dù sao buổi tối cũng không người tới cửa.
Tạ Tuệ Lan cười yếu ớt, ưu nhã cởi dây lưng ra, từ từ đem quần tây đen kéo xuống theo chân đẹp trơn truột, một bên, rồi hai bên chân, hai vớ chân ngắn cũng bị cô ấy cởi ra luôn. Tạ Tuệ Lan cứ trần trụi như thế mà bắt chéo chân, tiếp tục ăn.
Đổng Học Bân cũng đã không còn tâm tình gì, trong mắt tất cả đều là tư thái mê người của Tuệ Lan.
Tính ra, hai người bọn họ sau khi kết hôn thì Đổng Học Bân cũng chỉ cùng Tạ Tuệ Lan làm một lần “yêu”, cũng là buổi tối động phòng hoa chúc, ngày hôm sau Đổng Học Bân vốn đang nhớ thương muốn nếm thử mùi vị của Tạ tỷ, kết quả phát hiện phía dưới của Tạ Tuệ Lan sưng lên, hiển nhiên là đêm tân hôn bị Đổng Học Bân lăn qua lăn lại quá độc ác, hơn nữa đó là lần đầu tiên của Tạ tỷ, vì vậy liên tiếp hai ngày cũng không có làm. Nhưng sau đó đợi khi Tuệ Lan khỏi lạnh, bạn thân của cô ấy lại đến thăm vài ngày, lại kéo dài, vì vậy mãi cho đến khi Đổng Học Bân tới thành phố Phần Châu tiền nhiệm thì cũng không đụng chạm qua cô ấy, cái này sớm không nhịn được rồi.
Đổng Học Bân Đói cực kỳ đưa tay vào sờ lớn chân của Tạ Tuệ Lan, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười chặn tay hắn, Đừng ầm ĩ, ăn đi.
Nhìn em anh không còn tâm tư ăn.
Ha ha, vậy cũng phải ăn cơm trước, Tạ tỷ anh còn chưa có ăn no.
Đổng Học Bân vừa nghe, cưỡng ép dục vọng trong lòng, gắp đồ ăn cho cô ấy nói: Vậy em ăn nhiều một chút, đừng bỏ bữa, ăn nhiều vào.
Em sợ béo. Tạ Tuệ Lan vỗ vỗ bụng nhỏ không có bất luận mỡ thừa gì, Lỡ như ăn nhiều làm bụng to lên, tên nhóc anh sau này có thể sẽ không còn nhiệt tình như thế với Tạ tỷ.
Em coi em nói cái gì vậy, anh là cái loại này người sao? Em dù là ăn thành một người lớn mập, hay là khóe mắt một đống nếp nhăn, anh cũng thích em, mà quan trọng là, em trời sinh cũng là tư thái thon thả như thế, ăn nhiều cũng béo không được.
Cái miệng thật ngọt?
Ừm.
Ha ha, vậy em nếm thử có bao nhiêu ngọt.
Tạ Tuệ Lan cúi đầu, nhấp một ngụm ngoài miệng Đổng Học Bân, còn đem đầu lưỡi gợi cảm quét một vòng tại miệng hắn, môi còn mân mê.
Ngọt không?
Miệng toàn mùi thuốc lá.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, Sau này anh sẽ ít hút lại một chút.
Sau khi ăn xong, Tạ Tuệ Lan một thân đồ lót chậm rãi vào phòng vệ sinh đi tắm.
Đổng Học Bân rõ ràng ý của Tạ tỷ, lúc này đem bàn dọn dẹp, chén bát rửa dọn sạch sẽ, sau đó vào trong phòng ngủ chủ, kéo rèm cửa sổ, cởi sạch đồ xoay người chui vào trong chăn, Đổng Học Bân kích động co lưng, kiên trì chờ.
Nửa giờ sau.
Cửa phòng vệ sinh vang lên, tiếng dép đi ra, càng ngày càng gần.
Khi Đổng Học Bân thấy Tạ Tuệ Lan đi vào phòng ngủ, tròng mắt cũng máy động, Tạ Tuệ Lan cái gì cũng không mặc, như thế thoải mái đưa tay đóng cửa, đứng ở tại chỗ cười tủm tỉm nhìn Đổng Học Bân trên giường, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Tám giờ còn chưa đến, ngủ có phải là quá sớm không?
Đổng Học Bân xốc chăn lên, Không còn sớm, mau vào.
Tạ Tuệ Lan khóe mắt cười cười, Nếu như em tiến vào như thế, có thể có vẻ em quá chủ động hay không hả? Ừm, có chút mất mặt, ha ha, hay là anh ôm Tạ tỷ anh lên giường đi, có được hay không?
Không tốt!
Quên đi, đúng rồi, tin tức vừa rồi em còn chưa xem toàn bộ, Tạ tỷ anh đi xem phát lại. Xoay người muốn đi.
Đừng vội! Được rồi được rồi! Anh ôm lão nhân gia còn không được sao? Thật khó hầu hạ!
Đổng Học Bân biết Tạ Tuệ Lan đây là chọc mình, nhưng không có biện pháp, ai kêu mình chỉ là người đứng đầu trên danh nghĩa trong nhà, Tạ tỷ mới là người chưởng quản thực quyền trong nhà, Đổng Học Bân ngồi dậy khỏi giường, nhìn nhìn Tuệ Lan, một tay ôm lấy cô ấy, xoay người lại đem cô ấy cẩn thận bỏ vào trong chăn, Hoàng hậu đại nhân, như vậy được chưa?
Tạ Tuệ Lan rất có phong vận vuốt vuốt tóc còn ướt sũng, Được, ái khanh hãy bình thân.
Ái khanh? Em chơi đến nghiện rồi phải không? Đổng Học Bân vô cùng lo lắng tiến vào đi, một tay chụp lấy ngực trần của cô ấy, rất lớn, một tay đều chụp không hết.
Tạ Tuệ Lan nói: Vẫn là quy tắc cũ, phía sau không được.
Ngoại trừ cái này, cái khác đều được?
Miệng đương nhiên cũng không được, cái khác . . . Nhìn rồi nói.
Ực, chừng mực phóng khoán, được đấy!
Đổng Học Bân rất vui vẻ, kéo cái gối để lên gác đầu nói , Vậy emtrước tiên ở trên đi, anh mệt mỏi cả ngày, cũng muốn làm đại gia một hồi.
Tạ Tuệ Lan trở mình, vẻ mặt đoan trang cưỡi trên người Đổng Học Bân, Như vậy?
Ừ! Sau đó em ngồi chồm hổm lên, chân co ra.
Như vậy?
Đúng đúng, đến đây đi.
Ha ha, sao đến?
Em đừng giả ngu có được hay không? Anh không tin em không biết. . . ơ! A!
Đổng Học Bân nghĩ mình đang lên trời rồi!
. . .